Đế Đạo Độc Tôn

Chương 17: Giao Long!

Chương 17: Giao Long!
Nơi Tô Viêm đi qua, m·ã·nh thú tránh lui!
Đến giờ, Tô Viêm vẫn chưa hiểu rõ, vì sao hung thú lại hoảng sợ khi gặp hắn? Lẽ nào là vì trong cơ thể hắn đã thức tỉnh một tiềm năng thần bí nào đó?
Hiện tại hắn không có thời gian nghĩ đến những chuyện này, dã thú tuy e ngại Tô Viêm, nhưng không có nghĩa là chúng e ngại Mã Chu Sơn. Hắn xuyên qua bầy dã thú dọc theo đường đi là để tranh thủ thời gian quý báu.
Phải nói Mã Chu Sơn rất mạnh, hắn mặc bộ giáp dày nặng, hung thú bình thường không thể gây thương tổn cho hắn, hắn một đường c·uồng g·iết đuổi theo Tô Viêm.
Nhưng khi Tô Viêm đến gần nơi cần đến, Mã Chu Sơn biến sắc. Đi thêm mấy dặm nữa, chính là địa bàn của Thú Vương!
"Đáng c·hết, đứng lại cho ta!"
Mã Chu Sơn giận dữ, khí tức trong người dốc toàn lực, tựa như một dòng sông lớn đang gào thét, r·ung động m·ãnh l·iệt với những tia sáng năng lượng, hướng về phía Tô Viêm mà nộ cuốn tới như muốn che ngợp cả bầu trời!
Cơn bão táp này cuốn theo đất đá hỗn loạn, lá cây bay tán loạn, thậm chí những cây cổ thụ cao lớn cũng bị b·ẻ g·ã·y.
Từng đợt tấn công dồn dập kéo đến!
Tô Viêm lảo đảo, suýt chút nữa té ngã, hắn cũng phải phát ra tiếng gầm nhẹ. Sơ Thủy Kinh dẫn dắt khí huyết trong cơ thể, t·rải rộng xuống bàn chân hắn. Hai chân của hắn có một sức mạnh kinh người, giẫm đ·ạp xuống mặt đất khiến nó sụp đổ, nứt ra những vết rạn như m·ạng nhện.
Tô Viêm như một con cự hung man dại đang bôn tập. Lúc này, long đồ đằng t·hiêu đốt với nhiệt độ càng lúc càng hừng hực!
"Vô liêm sỉ!"
Mã Chu Sơn đỏ cả mắt, gầm h·é·t: "Phía trước là lãnh địa Thú Vương, không muốn c·hết nhanh c·hóng thì trở lại cho ta!"
"C·hết trong miệng Thú Vương, dù sao cũng hơn c·hết trên tay ngươi!"
Tô Viêm cười ha ha, lao về phía một vách núi. Hắn nhìn thấy dưới vách núi có một cái hồ nước. Long đồ đằng chỉ hướng cái hồ này, sơn bảo ở ngay đây!
Trong đầm nước, mơ hồ hiện lên khí huyết tựa như một t·hiên địa hỏa lò, ẩn chứa bên trong một con quái vật khổng lồ. Uy thế của nó lan tỏa khiến cho khu vực hơn mười dặm xung quanh không có bóng dáng dã thú nào.
"Vù!"
Đáy hồ nước, mở ra một đôi mắt màu vàng óng nhạt, phóng t·hích hung uy, nhìn chằm chằm Tô Viêm đang đứng trên đỉnh vách núi, trong mắt lóe lên vẻ hung ác đáng sợ.
Nhưng ngay lúc nó chuẩn bị p·há tan mặt nước, Tô Viêm khôi phục lại sức mạnh thức tỉnh trong cơ thể, điều này khiến Thú Vương mơ hồ r·un rẩy, trong mắt lộ rõ vẻ kiêng kỵ!
"Nó sợ!"
Tô Viêm đột nhiên c·ắn răng, quay đầu liếc nhìn Mã Chu Sơn đang p·hẫn nộ rít gào, rồi lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào hồ nước, hung tợn nói: "Nếu ta có thể s·ống sót, Đào T·hiên Hoa, một ngày nào đó ta sẽ xé x·ác ngươi!"
"Ầm ầm!"
Tô Viêm trùng gối, nhảy lên rồi lao xuống vách núi.
"Đáng gh·ét!"
Mã Chu Sơn tức muốn n·ổ tung, con ngươi đỏ như m·áu, mặt dữ tợn như muốn vặn vẹo. Thú Vương trong đầm nước vô cùng đáng sợ, một khi hắn nhảy xuống, chắc chắn phải c·hết!
Đồng thời, nội tâm Mã Chu Sơn cũng chấn động. Tô Viêm dám to gan nhảy xuống, có thể là vì Thú Vương e ngại bảo vật mà hắn đang nắm giữ?
Nếu đúng là như vậy, thì bảo vật này thật đáng sợ. Nhất định phải thông báo cho Đào T·hiên Hoa mới được. Chỉ bằng sức mạnh của hắn không thể lấy được bảo vật từ Tô Viêm.
Ngay khi Mã Chu Sơn lấy bộ đàm ra, vừa mới bấm số của Đào T·hiên Hoa, thì đáy hồ nước truyền đến tiếng gào thét p·hẫn nộ, khiến cả vách núi rung chuyển, có một xu thế n·ổ tung.
Cùng với đó là từng sợi mùi m·áu tanh bốc lên trời, khiến khu vực một dặm xung quanh dường như rung lắc!
"Sự tình thế nào rồi?" Âm thanh Đào T·hiên Hoa truyền đến.
Mã Chu Sơn ngây người, ngơ ngác mở miệng: "C·hết rồi, thằng nhãi đó nhảy xuống đầm Giao Long, c·hết rồi!"
Giao Long p·hẫn nộ, sao Tô Viêm có thể chịu đựng được?
Nghe Mã Chu Sơn nói, Đào T·hiên Hoa giận tím mặt: "Rác rưởi, bắt một tên rác rưởi còn hơn cả ngươi cũng không xong, ta cần một kẻ đã c·hết làm gì? A!"
Đào T·hiên Hoa tức giận ném bộ đàm, Mã Chu Sơn không có cơ hội giải t·hích. Hắn chỉ cười khổ, không dám ở lại nơi này thêm nữa, cảm nhận rõ ràng lửa giận của Giao Long như muốn lật tung cả vách núi.
Trên vách núi, Giao Long p·hẫn nộ rít gào!
Thân thể Tô Viêm rơi xuống hồ nước, khi nhìn thấy quái vật khổng lồ này thì hắn hoàn toàn bối rối. Đó là một con đại xà toàn thân màu đỏ sậm, không, nói chính xác hơn, trên trán con đại xà này có hai cái sừng màu đỏ thẫm, thậm chí thân thể còn mọc ra móng vuốt!
Đây là Giao Long trong truyền thuyết. Con đại xà này vẫn chưa tiến hóa xong, nhưng với thân thể nửa xà nửa giao, nó tuyệt đối là Thú Vương cao cấp nhất!
So với khí tức của Giao Long, Tô Viêm quá yếu, như đang đối mặt với một cái hỏa lò khí huyết khổng lồ.
Thân thể tráng kiện như t·hùng nước của nó dài tới mười trượng, hung m·ãnh đến cực điểm. Giao Long tuy p·át ra tiếng rống giận dữ p·hẫn nộ, nhưng nó không dám xông tới!
"Đây chính là sơn bảo?"
Tô Viêm đã tìm thấy sơn bảo, nó giấu ở đáy hồ nước. Điều khiến hắn bất ngờ là, bảo vật này lại là những chùm sáng kỳ lạ!
Mỗi một chùm sáng đều tung bay lượn lờ với những vầng hào quang óng ánh, vô cùng thần dị. Tô Viêm cảm nhận được bên trong chùm sáng, ẩn chứa tinh hoa sinh m·ệnh mênh mông, tựa như một loại thần quang, vờn quanh một năng lượng thần bí.
Khi Tô Viêm đến gần năng lượng thần bí, Thú Vương nửa xà nửa giao p·hẫn nộ rít gào!
Tô Viêm nín thở, nếu Thú Vương vượt qua được nỗi sợ hãi trong lòng, một khi xông lên, hắn chắc chắn phải c·hết!
Mỗi một phút một giây trôi qua dài như một năm. Trán Tô Viêm toát mồ hôi lạnh, hắn bắt đầu suy yếu, thậm chí cánh cửa thức tỉnh mơ hồ đang đóng lại!
"Liều m·ạng, tiếp tục thế này ta phải c·hết!"
Tô Viêm trợn trừng mắt, không còn đường lui.
"Vù!"
Cơ thể hắn rực rỡ, Sơ Thủy Kinh vận chuyển, thôn hấp từng tia thần hà bắn ra từ những chùm sáng. Những chùm sáng ẩn chứa thần năng được Sơ Thủy Kinh dẫn dắt lại, tụ hợp vào trong thân thể Tô Viêm!
Lúc này, Tô Viêm như uống thuốc bổ, cánh cửa thức tỉnh suy yếu được t·hiêu đốt đến cực hạn!
"Thật khủng kh·iếp, còn hơn cả Nguyên Tinh Thạch!"
Tô Viêm chấn động. Thú Vương nửa xà nửa giao không nhẫn nại được nữa liền t·ấn công. Nó không hiểu tại sao Tô Viêm có thể hấp thu bảo vật của nó, còn nó thì không!
"Súc sinh!"
Khí tức Thú Vương quá kinh người, Tô Viêm như muốn n·ổ tung. Hắn gầm lên giận dữ, bắt đầu hồi phục sức mạnh thức tỉnh đến mức tận cùng. Toàn thân huyết nhục đều óng ánh, vờn quanh bóng mờ màu vàng mơ hồ!
Bóng mờ màu vàng ẩn chứa lực trấn nhiếp đáng sợ, Tô Viêm tựa hồ biến m·ất, hóa thành một tôn thần ma màu vàng, tỏa ra gợn sóng khiến vạn thú nằm rạp.
Thú Vương nửa xà nửa giao r·un lẩy bẩy. Thế giới thay đổi, một tôn thần ma chật ních chư t·hiên đang nhìn xuống nó!
Giao Long sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức. Điều này khiến Tô Viêm trợn mắt há mồm, thân thể hắn ẩn chứa sức mạnh gì? Sao có thể khiến Thú Vương hoảng sợ đến mức bỏ chạy như vậy?
"Ta thức tỉnh sức mạnh, ẩn chứa một loại năng lượng thần bí khiến Thú Vương cũng phải hoảng sợ. Lẽ nào là do thể chất của ta đặc th·ù?!"
Tô Viêm trầm mặc, hồi tưởng lại những hình ảnh không trọn vẹn sinh ra trong đầu khi thức tỉnh. Hắn đang nghĩ, trong trăm năm qua, mình có từng đến nơi nào không? Năm đó mình rốt cuộc đã rời khỏi Châu Mục Lãng Mã phong bằng cách nào? Và núi tuyết long quan cất giấu bí m·ật gì?
Trong khi Tô Viêm suy nghĩ, sức mạnh thức tỉnh trong cơ thể hắn không ngừng tăng cường. Toàn bộ thân thể tựa như một cái lò lửa lớn đang t·hiêu đốt!
"Tu luyện đi, chờ ta trở nên mạnh mẽ, hết thảy rồi sẽ rõ!"
Tô Viêm hít sâu một hơi, quan tưởng vũ trụ, lấy thân làm lò, mở ra tiềm năng nhân thể!
Phải nói sơn bảo rất mạnh, tổng cộng có chín chùm sáng. Dưới sự dẫn dắt của Sơ Thủy Kinh, chín đạo thần mang theo Tô Viêm vận chuyển, phảng phất chín con Thần Long đang bảo vệ quanh hắn!
Cơ thể Tô Viêm hóa thành lò lửa, cháy hừng hực, thôn hấp thần năng từ chín chùm sáng tràn ra, tụ hợp vào cơ thể Tô Viêm, khiến tốc độ thức tỉnh của hắn tăng nhanh.
"Vù!"
Tiềm năng thức tỉnh không ngừng tăng cường, nhưng tốc độ này rất chậm. Có lẽ sơn bảo này không đặc biệt mạnh, hoặc có lẽ tiềm năng trong cơ thể Tô Viêm quá biến thái.
Ròng rã một ngày một đêm trôi qua, Tô Viêm vẫn đang thức tỉnh, nhưng khí tức trên cơ thể hắn từng bước thay đổi. Bảo thể mông lung ánh sáng thần thánh vàng óng, tràn ngập khí tức man hoang, dường như một thể chất cổ xưa nhất đang thong thả giải phong.
Thậm chí huyết dịch trong cơ thể hắn đang sôi trào, năng lượng thần bí ẩn chứa trong huyết dịch cũng thức tỉnh!
"Trong m·áu ta, tựa hồ cất giấu cái gì đó?"
Thân thể thức tỉnh, huyết thống cũng tăng cường. Điểm này trong sổ tay tu luyện không hề ghi chép, thậm chí không ít sức mạnh của sơn bảo còn bị huyết thống hấp thu đi.
Và theo cơ thể hắn thức tỉnh càng mạnh, việc huyết dịch hấp thu sức mạnh của sơn bảo cũng tăng nhanh.
"Không biết ta cần bao nhiêu ngày mới thức tỉnh hoàn thành, bình thường chỉ cần một ngày."
Tô Viêm vui vẻ hấp thu sức mạnh của sơn bảo trong tĩnh lặng. Ba ngày trôi qua, thần năng của sơn bảo hao tổn hơn phân nửa, nhưng thân thể Tô Viêm lại cường thịnh hơn một đoạn dài!
Đáy hồ nước tràn ngập ánh vàng, Tô Viêm giống như một vị thần cổ xưa màu vàng đang ngồi xếp bằng.
Khí tức mạnh mẽ tiết ra, khiến nham thạch dưới đáy hồ đều sụp nứt. Đó là một sự thể hiện kinh người, khi hắn hô hấp, kình khí chất phác tiết ra ngoài, tràn ngập lực p·há h·oại k·hủng b·ố.
Cuối cùng đến ngày thứ năm, sơn bảo gần như cạn kiệt.
Huyết mạch của hắn n·ổ vang, hấp thu đủ năng lượng, trở nên cực kỳ hùng vĩ, phảng phất một biển lớn màu vàng óng đang tự chủ nhấp nhô!
Trong m·áu, truyền ra vô tận huyền ảo và khí tức hồng hoang.
Khí huyết chi nguyên, tức là trái tim, như s·ống lại, r·ung động ầm ầm, khiến cả hồ nước lay động!
Một tiếng rồi lại một tiếng, tim đập như sét đánh, rất thần dị, một hình ảnh có tính chất chấn động!
Tô Viêm cảm thấy trong huyết mạch cất giấu một loại sức mạnh rất đáng sợ, một khi thả ra, chắc chắn vô cùng đáng sợ!
Nhưng hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, hiện tại vẫn chưa đủ để kích hoạt thần tàng trong huyết mạch.
Phải nói tiềm năng của thân thể là vô cùng!
"Ầm ầm!"
Sáu ngày sáu đêm trôi qua, cơ thể Tô Viêm rực rỡ, óng ánh lóa mắt, sức mạnh thức tỉnh phóng t·hích ra, khiến cả hồ nước nhấp nhô, nổi lên từng đợt sóng lớn m·ãnh l·iệt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận