Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 545: Vô Gian Đạo(1)

Chương 545: Vô Gian Đạo(1)

“Ây... Trác đại sư nói lời ấy, lão hủ không rõ! Hành tung của nhóm người Hoàng Phủ Thanh Thiên, lão hủ làm sao lại biết được chứ!” Ừng ực nuốt một ngụm nước bọt, Lưu Nhất Chân bất giác khẩn trương, toàn thân cứng ngắc, ấp a ấp úng, không dám giương mắt nhìn Trác Phàm một chút.

Bất giác khẽ cười một tiếng, Trác Phàm bất đắc dĩ lắc đầu: “Ai, Lưu đại sư a, việc đã đến nước này, ngươi cần gì phải lừa gạt nữa? Nếu ngươi không biết rõ hành tung của hắn, làm sao có thể mật báo cho hắn?”

Trong lòng bất giác hoảng hốt, Lưu Nhất Chân vội vã khoát tay, giải thích nói: “Trác đại sư, ngươi nói vậy là ý gì, ta chưa từng có...”

“Tốt, ngươi cái gì cũng không cần nói, ta cũng sẽ không làm gì ngươi, bất quá, chỉ là muốn ngươi thay ta truyền một bức thư, cho cái tên không biết ngượng, cuồng vọng tự đại Chấn Thiên Đế Vương Long kia mà thôi!” Trác Phàm nhẹ nhàng phất phất tay, cười nhạt nói.

Ria mép Lưu Nhất Chân khẽ run, trên mặt biến ảo không ngừng, chỉ là nhìn vào nụ cười lạnh nhạt kia của Trác Phàm, lại nhìn không ra mảy may manh mối, trong lòng bất giác càng thêm lo sợ.

Tiểu tử này đến tột cùng là đang lừa gạt mình, hay là thậtsự đã biết rõ tất cả mọi thứ? Thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng a!

Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn , Trác Phàm cười lớn một tiếng, ngạo nghễ nói: “Lưu đại sư, tính khí của ta, ngươi coi như không có thấy tận mắt, cũng nên nghe nói qua. Lão tử nếu đã muốn giết một người, không cần nhiều lý do như vậy, trực tiếp động thủ là được. Thế nhưng nói cách khác, nếu lão tử đã không muốn động thủ thì cho dù người kia thập ác bất xá, cũng sẽ không động đến một cọng tóc gáy của hắn!”

“Hiện tại, dù sao lão tử đã sớm sinh nghi đối với ngươi, nếu muốn giết mà nói, không cần bất cứ chứng cớ gì, ngươi cũng đã sớm mất mạng! Thế nhưng bây giờ ngươi còn sống, vậy liền chứng minh lão tử không muốn giết ngươi, ngươi coi như thừa nhận chính mình là gian tế thì lại như thế nào? Vinh hoa phú quý, quan to lộc hậu ai không muốn? Mọi người đều vì chủ, không có gì đáng nghĩ! Hai người Thái Hiếu Đình kia, ta không phải cũng đã thả a!” Đôi mắt Trác Phàm rạng rỡ tỏa ánh sáng, chăm chú nhìn đôi mắt Lưu Nhất Chân bất động.

Lưu Nhất Chân suy nghĩ rất lâu, hồ nghi không chừng, cuối cùng cắn răng một cái, gật đầu, thở dài: “Trác đại sư quả nhiên tâm tư nhanh nhẹn, người thường không thể so sánh! Lão phu thừa nhận, lão phu thụ mệnh Thần Toán Tử Lãnh Vô Thường, cố ý tiếp cận Trác đại sư! Cũng không biết hắn từ nơi nào thăm dò được, lão phu cùng Trác đại sư có một đoạn chuyện cũ, liền để cho ta đến làm cái mật thám này. Vốn dĩ lão phu cũng không nguyện ý, nhưng lại không biết phải làm sao...”

“Được được, lý do làm mật thám đều không khác nhau là mấy, không phải là bị danh lợi dụ dỡ, chính là bị tình thế bức bách, lão tử hoàn toàn lý giải!” Còn không đợi hắn nói tiếp, Trác Phàm đã là đưa tay đánh gãy hắn.

Lưu Nhất Chân bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu, Trác Phàm này quả nhiên là người phi thường, hết thảy trên đời đều xem thấu nhìn thấu!

Danh lợi dụ dỗ, tình thế bức bách, hai câu này nói dễ, nhưng thế gian lại có bao nhiêu người có thể chạy khỏi trói buộc của nó chứ?

Trác Phàm chăm chú nhìn khuôn mặt tiều tụy của hắn , âm thầm gật đầu: “Đã chúng ta đã đem lời cũng nói ra, vậy ngươi liền giúp ta truyền lời cho Hoàng Phủ Thanh Thiên đi.”

“Truyền lời, lời gì?” Không khỏi sững sờ, vẻ mặt Lưu Nhất Chân vô cùng nghi hoặc nói.

Tác phong làm việc của Trác Phàm thật đúng là quái dị, người bình thường nếu mà bắt được gian tế của địch nhân, lúc này còn không ngàn đao bầm thây? Hắn thì hay rồi, chẳng những không để ý chút nào, còn để gian tế địch nhân trở về tiện thể nhắn tin cho mình, giống như hai người các ngươi là một vậy!

Điều này không khỏi làm cho vị luyện đan sư trung thực như Lưu Nhất Chân này, càng là như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc!

Khụ khụ khụ!

Không khỏi vội ho một tiếng, Trác Phàm điều chỉnh lại khuôn mặt một chút, lộ ra một bộ thần sắc vênh váo tự đắc nói: “Lưu đại sư,... Chờ đến khi ngươi gặp tiểu tử Hoàng Phủ Thanh Thiên kia, làm bộ như thế này nhìn hắn, sau đó mắng to một tiếng. Nhóc con Hoàng Phủ kia, ba cái trò điêu trùng tiểu kỹ của ngươi, Trác gia gia đã xem thấu hết thảy, bớt cùng lão tử chơi trò âm người! Mấy cái hoa chiêu âm hiểm, lão tử ta đây chính là tám đời tổ tông nhà ngươi!”

Gương mặt thình lình run rẩy, Lưu Nhất Chân chảy một đầu mồ hôi, xấu hổ lên tiếng: “Ách, Trác đại sư, lời nói của ngài kia, có phải có chút không uyển chuyển. Còn có, cái bộ dáng này, cũng không cần phải học theo được không?”

Nói giỡn sao, Trác Phàm ở chỗ này có thể mắng thống khoái đầm đìa, muốn phách lối thế nào chẳng được. Nhưng khi lão phu truyền lời cho Hoàng Phủ Thanh Thiên, có thể mỗi chữ mỗi câu nói như vậy sao a, trừ phi lão phu không muốn sống nữa!

“Ha ha ha... tùy ngươi vậy, đem ý tứ của ta truyền đến liền tốt!” Bất giác khẽ cười một tiếng, Trác Phàm cũng không quan tâm, nhưng sau một khắc, sắc mặt hắn lại là đột nhiên nghiêm túc hơn, cười gian một tiếng:

“Có điều, câu nói tiếp theo, nhất định ngươi phải truyền lại cho ta, một câu cũng không thể sót!”

Nói xong trong tay hắn lóe lên ánh sáng, sau đó xuất hiện bốn cái bình sứ, chính là bình sứ chứa Dật Thần Đan!

Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Lưu Nhất Chân cả kinh há to mồm. Trác Phàm minh bạch sự kinh ngạc trong lòng của hắn, bất giác cười lạnh nói: “Ngươi nói với hắn, Hoàng Phủ Thanh Thiên, uổng ngươi tự nhận bản thân thông minh giảo quyệt, lại không biết một bình Dật Thần Đan sau cùng của ngươi, từ lâu đã rơi vào tay ta! Còn ngông cuồng bày ra bẫy rập hại ta, thực sự là quá sức buồn cười!”

Lưu Nhất Chân bất giác nháy mắt mấy cái, nghiêm túc đếm một lượt. Tuy chỉ vừa nhìn liền có thể thấy ở đây có bốn cái, nhưng vẫn khó có thể tin mà đếm lại một lần nữa!

Bởi vì hắn một mực đi theo bên người Trác Phàm, Trác Phàm cũng thỉnh thoảng xuất ra mấy bình Dật Thần Đan để tường tận xem xét, cho nên hắn rõ ràng, trong tay Trác Phàm hết thảy chỉ có ba bình Dật Thần Đan, đều là đoạt từ trong tay Hoàng Phủ Thanh Thiên, vậy bình thứ tư từ đâu tới?

Chẳng lẽ là đúng như Trác Phàm nói, là mới cướp tới được thêm một bình!

Nghĩ tới đây, Lưu Nhất Chân bất giác kinh hãi, ngạc nhiên nói: “Trác đại sư, nếu bình thứ tư này cũng là đoạt từ trong tay Hoàng Phủ Thanh Thiên, vậy tại sao còn phải truyền tin tức này?”

“Xuỵt!” Đặt một đầu ngón tay lên miệng, làm ra một cái thủ thế im lặng, Trác Phàm cười thần bí nói: “Một bình sau cùng này không phải là cướp tới, mà là trộm được, hắn còn bị trộm mà còn chẳng hay biết gì! Hoàng Phủ Thanh Thiên biết bản sự của ta, ngươi chỉ cần nói cho hắn biết, hắn sẽ tự nhiên minh bạch chuyện gì đã xảy ra! Còn có, nhớ cho kĩ cái bộ dáng thẹn quá hoá giận kia, lần sau gặp mặt, lại nói cho ta biết, để lão tử cũng thoải mái một chút, hắc hắc hắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận