Đại Quản Gia Là Ma Hoàng

Chương 1238: Hồi tông Ánh mắt sáng lên, Hắc Ưng vội vàng run rẩy đôi tay chỉ vào giới chỉ trong tay nhị hoàng tử, nhắc nhở hắn! Hiểu ý của hắn, trong tay nhị hoàng tử loé lên ánh sáng, xuất hiện một bức tranh tinh mỹ, bên trên ghi năm chữ lớn, chính xác là Giang Sơn Xã Tắc Đồ! Mí mắt hơi run, nhị hoàng tử trong mắt kiên định, lớn tiếng hỏi: "Lão tổ tông, xin hỏi Tây Chầu đệ nhất nhân đang ở nơi nào, đệ tử có thể tìm được hắn hay không?" Ông! Bỗng nhiên, một đạo ba động vô hình loé qua, hai trong mắt của Vân Đế trở nên thâm thúy lạ thường, như một mảnh trời đêm đen kịt. Ngôi sao bốn phía chuyển động không ngừng, phát ra cuồng phong mạnh mẽ, đem hai người nhị hoàng tử bức lui, liên tục lùi về phía sau, để cho trong lòng bọn hắn vô cùng hoảng sợ! "Đan Thanh Sinh sẽ xuất hiện tại Trung Châu, ngươi sẽ tìm thấy hắn ở đế đô của Kiếm Tinh Đế

Chương 1238: Hồi tông Ánh mắt sáng lên, Hắc Ưng vội vàng run rẩy đôi tay chỉ vào giới chỉ trong tay nhị hoàng tử, nhắc nhở hắn! Hiểu ý của hắn, trong tay nhị hoàng tử loé lên ánh sáng, xuất hiện một bức tranh tinh mỹ, bên trên ghi năm chữ lớn, chính xác là Giang Sơn Xã Tắc Đồ! Mí mắt hơi run, nhị hoàng tử trong mắt kiên định, lớn tiếng hỏi: "Lão tổ tông, xin hỏi Tây Chầu đệ nhất nhân đang ở nơi nào, đệ tử có thể tìm được hắn hay không?" Ông! Bỗng nhiên, một đạo ba động vô hình loé qua, hai trong mắt của Vân Đế trở nên thâm thúy lạ thường, như một mảnh trời đêm đen kịt. Ngôi sao bốn phía chuyển động không ngừng, phát ra cuồng phong mạnh mẽ, đem hai người nhị hoàng tử bức lui, liên tục lùi về phía sau, để cho trong lòng bọn hắn vô cùng hoảng sợ! "Đan Thanh Sinh sẽ xuất hiện tại Trung Châu, ngươi sẽ tìm thấy hắn ở đế đô của Kiếm Tinh Đế

Quốc, hắn sẽ hoàn thành tâm nguyện của ngươi!" Sau một hồi, những ngôi sao kia ngừng chuyển động, không gian tối đen như mực này cũng bình tĩnh lại, Vân Đế vẫn giữ tư thế ngồi nghiêm chỉnh

trang nghiêm, đạm mạc nói. Nhưng trong mắt của hắn lại hiện lên một chút nghi ngờ, nhưng phần nghi hoặc này hai người bọn họ lại không nhìn ra. Trong lòng vui vẻ, nhị hoàng tử nhịn không được bật thốt lên: "Lão tổ tông, lời này là thật sao?" "Đừng gọi là lão tổ tông nữa, vừa rồi ta mới xem Thiên Cơ, đã sớm biết người vốn không phải con cháu Vân gia ta, cũng biết mọi việc làm của gia tộc các ngươi. Bất quá ta chỉ là một luồng tàn thức của Vân Đế, chỉ làm theo quy tắc, nếu người đã mang đến mắt thần của Vân gia, ta cũng đã vì người chỉ rõ hướng đi, chỉ vậy thôi!" Ria mép hơi động, Vân Đế nhàn nhạt lên tiếng. Tròng mắt ngưng tụ, Hắc Ứng giật nãy cả mình, kêu lên: "Nhị hoàng tử điện hạ, sao chúng ta lại đến chân núi của Vân Vụ Son màu? Làm sao chỉ trong một thoáng liền tới được đây? Chúng ta bò qua ngọn núi này! Chính xác là bò qua!" "Ròng rã ba năm!" Không đợi Hắc Ưng nói hết lời, nhị hoàng tử đã thở dài một tiếng, vẻ mặt phiền muộn nói: "Ba năm, chúng ta ở trên ngọn núi này quanh đi quánh lại, trải qua đủ loại hiểm nguy, thương vong thản trọng, mấy ngàn người bỏ mình, đến cuối cùng chỉ còn có hai người bọn họ đi đến nơi đây, quả thực kinh tủng. Nhưng không nghĩ tới, Vân Đế tùy tay thì đã có thể đen bọn hắn đưa trở về, thực lực như thế, không thể tưởng tượng nổi!" Hắc Ưng nghe vậy, cũng ngưng trong gật đầu, hắn cũng không nghĩ tới Vân gia một trong tứ đại gia tộc lại có xuất thân hào môn như thế, lại có lão quái vật cường đại như vậy toạ trấn. Nếu không phải lão quái vật này không muốn xưng hùng, đoán chừng đại lục này đã sớm thống

nhất! Một lần nữa nhìn về ngọn núi cao bị tuyết động kia, Hắc Ung cười khổ một tiếng, lắc đầu thở dài: "Trải qua mấy năm, vượt mọi nguy hiểm sinh tử để đi đến chỗ này, lại chỉ đổi lại được một câu của lão đầu kia vậy mà ha ha ha..". "Một câu cũng đã đủ, chúng ta đã có mục tiểu cùng phương pháp báo thừ!" Trong mắt loé lên tinh quang, nhị hoàng tử hét lớn một tiếng, sải chân về phương hướng Trung Châu mà bước: "Thân là Vân gia tổ tông, là một tồn tại vô cùng cường hãn, lời tiên đoán của hắn nhất định không sai. Chúng ta sẽ tìm được Đan Thanh Sinh, rồi sẽ phục quốc. Trác Phàm, Lạc gia còn có lão tam, những tên đạo tặc cướp nước các ngươi, chờ đó cho lão tử, ha ha ha..." Cười to một tiếng, nhị hoàng tử giống như đã nhìn thấy thắng lợi trước mắt. Hắc Ưng nhìn chằm chằm hắn, cũng vội vàng theo sau. Những lời cất giấu trong lòng, vẫn chung quy không có nói ra! Ai, thôi đi, nếu hắn coi việc báo thù trở thành động lực, vậy thì cứ để hắn tiếp tục như vậy đi. Chờ sau khi hắn đoạt lại hoàng vị, có được thiên hạ, lúc đó nói cho hắn biết, cũng không muộn!

Hai dáng người, một trước một sau, đáp lên con đường phục quốc đi về phía trước! "Kỳ quái, mục tiêu của hắn là Lạc gia, Trác Phàm cùng với tam đệ của hắn. Việc báo thù đối với Lạc gia và tam đệ hắn đã có kết quả. Nhưng chỉ có Trác Phàm này là không thể phỏng đoán được sinh mệnh quỹ tích...Chẳng lẽ, đây là người ngoài thiên mệnh sao? Nếu thật là như vậy, thì đây đích thực là một biến số lớn a..." Thở dài một tiếng, bóng người to lớn của Vân Đế chậm rãi tiêu tán, sau một lúc thì đã hoàn toàn

không thấy tăm hơi, chỉ còn lại không gian tối như mực này, phản chất như muốn thôn phệ hắc ám

đây... Hai tháng sau, hưu hưu hưu...Mấy tiếng xé gió vang lên, thân ảnh của bọn người Trác Phàm xuất hiện ngay bên ngoài kết giới của tông môn, mà tông chủ Ma Sách Tôn Tà Vô Nguyệt cùng chư vị trưởng lão đã chờ chực hồi lâu! "Ha ha ha...Vô Nguyệt, lấy lễ lớn như vậy đến đón chúng ta à?" Nhìn thấy cảnh này, Dương Sát cười lớn một tiếng, cầm đầu tiến lên phía trước dưới ánh mắt sùng bái của mọi người. Nhưng còn không đợi hắn tới gần, ánh mắt là Vô Nguyệt đã lạnh lẽo, trong nháy mắt vọt tới mặt hắn, còn chưa đợi hắn phản ứng, đã đá ra một chân! Đùng! Một tiếng vang một lớn vang vọng bên tai đám người, Dương Sát bị một cỗ lực mạnh mẽ trùng kích bay ra bên ngoài, đụng vào trên vách đá dựng đứng, sau đó đâm vào một cái động lớn. Mấy trưởng lão cung phụng cùng đệ tử đang muốn tiến đến chúc mừng khải hoàn nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sửng sốt. Đây lại là chuyện gì? Chúng ta làm gì sai? Sao tông chủ lại tức giận như vậy? Lạnh lùng liếc bọn họ một cái, Tà Vô Nguyệt chậm rãi thu cước, lại nhìn về chỗ phế tích kia, trong mắt đều là hàn mang! Soạt một tiếng, Dương Sát chui ra từ trong đóng phế tích, hắn tức giận nhìn về phía Tà Vô Nguyệt

mắng: "Mẹ ngươi làm tông chủ làm đến điên rồi sao? Bọn lão tử ở Song Long Viện liều sống liều chết, vì vẻ vang tông môn, lúc về còn bị người đạp một trận? Lão tử có chọc ngươi sao?"

"Hừ, ngươi còn mặt mũi để nói?" Cười nhạt một tiếng, Tả Vô Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngọc giản truyền tin ở hai tháng trước là sao? Người chỉ nói qua hai tháng sau các ngươi về tới tổng môn, nửa chữ cũng không nhắc tới tình hình chiến đầu ở Song Long Viện. Không phải không có mặt mũi để nói thì là cái gì? Hại lão tử trong hai tháng này nom nớp lo sợ! Ngươi con lợn béo đáng chết này còn dám trở về, lão tử chỉ đạp ngươi

một chân, thật là quá nhẹ!" Thân thể chấn động, mọi người nhìn nhau không khỏi bật cười ra tiếng. Thì ra nguyên nhân để tông chủ tức giận như vậy lại là cái này. Cũng không trách, biết rõ là hắn rất coi trọng lần lần chiến đấu ở Song Long Hội kia, nhưng hết lần này đến lần khác lại giấu giấu giếm giếm, khó trách hắn lại tức giận đến vậy. Dương Sát nghe được câu này cũng cười lớn một tiếng, sờ sờ mũi nói: "Há, thì ra là chuyện này! Chắc là do ta...quên viết a!" "Đánh rắm, chuyện lớn như vậy, người dám nói là đã quên? Cho dù ngươi quên viết di chúc, cũng không thể quên chuyện này!" Ánh mắt híp lại một cái, Tà Vô Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, ồm ồm nói: "Nói đi, có phải các ngươi đã thất bại ở Song Long Hội, lót đế trong tam tông, mới không dám báo về!"

Phốc!

Vừa nghe thấy lời chẩn vấn của Tà Vô Nguyệt, bọn người Nguyệt Linh che miệng nhìn nhau, cười rộ lên. Thì ra vị tông chủ này đánh giá bọn hắn thấp như vậy, chờ một lát khi hắn nghe được kết quả xong, không chừng sẽ giật nãy cả mình!

Tất cả đệ tử tham chiến đều thầm cười trộm, Dương Sát cười đến tí ta tí tởng, nhìn điệu bộ giống như muốn ăn đòn, cũng không nói rõ ra, ngược lại trêu chọc nói: "Vô Nguyệt, người đoán?" "Lão tử đoán cái quỷ!" Tròng mắt trừng hắn, Tà Vô Nguyệt hung hăng liếc hắn một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía Trác Phàm, lại thấy hắn mang theo hai cô gái xa lạ đi về tông môn. Hơi phất phất tay, gọi đến hai tên đệ tử tạp dịch, Trác Phàm chỉ về hai nữ Sương Nhi và Vĩnh Ninh, nhàn nhạt nói: "Hai người các ngươi, sắp xếp một gian phòng cho các nàng đi!" "Vâng, Trác quản gia!" Hai người ôm quyền, khom người lĩnh mệnh! Mặc dù địa vị hiện của Trác Phàm ở Ma Sách Tổng cũng không phải một tay che trời, nhưng ở phòng tạp dịch lại rất có danh vọng, còn có quyền thế hơn so với trưởng lão cung phụng. Cho nên khi hắn ra lệnh, đệ tử tạp dịch tất nhiên không dám hai lời, chỉ có thể cam tâm tình nguyên nhận mệnh. Lại không cần xin phép trưởng lão thậm chí là tông chủ!

Chương 1239:

Thấy thế, Tà Vô Nguyệt trong lời thầm giận, mắng to một tiếng: "Trác Phàm, ai cho người mang hai cô gái xa lạ này về tông môn, còn có chút quy củ hay không vậy." "Ai, mang về thì mang về, ngươi cũng không phải đã đồng ý hắn, sau trận chiến này liền để cho hắn

đi sao?"

Những lời của Tà Vô Nguyệt còn chưa dứt, lạch cạch một tiếng, Dương Sát đã vỖ vào đầu vai hắn, khẽ cười nói: "Huống hồ, chiến tích lần này ở Song Long hội, tiểu tử này lại có công hàng đầu, trước khi đi để cho hắn tùy hứng một chút, cũng không quá đáng nha!" Mí mắt hơi nhích một cái, quả nhiên Tà Vô Nguyệt bị những lời của Dương Sát hấp dẫn chú ý, hắn quay đầu nhìn lại: "Chiến tích ở Song Long hội lần này...ra sao?" "Ngươi đoán?" Lông mày nhíu lại, Dương Sát lại bắt đầu, lộ ra dáng vẻ muốn ăn đòn.

Da mặt co lại, song quyền của Tà Vô Nguyệt đã nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, lửa giận trong lòng giống như núi lửa sắp trào ra... Hung hăng nhắm mắt lại, lửa giận trong mắt Tà Vô Nguyệt đã bốc cháy hừng hực, cắn chặt hàm răng ác độc nói: "Dương mập mạp, tốt nhất là một tin tốt. Nếu không, thì nãy giờ người trang bức trước mặt lão tử, đừng trách bản tông chủ không niệm tình đồng môn!" "Ây...Bớt giận, bớt giận, ta nói đàng hoàng cho ngươi không được sao, ha ha ha."

Ngữ khí đột nhiên trở nên chậm chạp, Dương Sát cười khan một tiếng, đột nhiên tiến đến bên tai Tà Vô Nguyệt, nhẹ giọng thì thầm: "Thật ra, lần này chúng ta..." Cái gì? Ánh mắt nhịn không được run run, vẻ mặt Tà Vô Nguyệt kinh dị nhìn về phía hắn, không tin nổi lên tiếng nói: "Ngươi nói cái gì? Nói lại lần nữa xem?" "Ha ha ha...Ta biết chắc ngươi sẽ phản ứng như vậy, những người khác chắc cũng nghĩ không ra, Tà tông chủ luôn luôn lãnh khốc của Ma Sách Tông chúng ta, cũng sẽ có thời điểm thất thổ như vậy!" Cười lớn một tiếng, Dương Sát xoay người, hướng về phía nhóm trưởng lão cung phụng đang nghênh đón bọn họ, khàn giọng hét lớn: "Nghe ta nói, chiến tích của chúng ta ở Song Long hội lần này, là thú vị đứng đầu tam tông, mang về cho tông môn 10 ngàn Thánh Linh Khoáng!" Làm sao có thể? Tròng mắt co rụt lại, thân thể bọn người run run, vẻ mặt khó có thể tin, ánh mắt nhìn về mấy tên đệ tủ này, đều là vẻ kinh dị! Ma Sách Tông của bọn họ chỉ thuộc dạng tầm thường trong trung Tam tông, sao lần này lại có thể chen lên vị trí thú vị được chứ, cách thượng tam tông chỉ một bước ngắn! Chuyện này...Cũng quá khó tin! Một đám nội môn trưởng lão lấy Thạch cung phụng cầm đầu, giờ khắc này cũng đã kinh ngạc đến ngây người. Cho dù bọn họ đoán thế nào, cũng đoán không ra, đám đệ tử xuất chiến lần này lại có thể mang về thành tích đáng kiêu ngạo như vậy! Nhưng mà, bọn hắn lại không có cao hứng bao lâu, ngược lại có chút sa sút.

Phải biết, nhóm đệ tử tham dự Song Long hội lần này đều là người của tạp dịch phòng, không có chút quan hệ cùng nội môn. Nếu như thế, địa vị của tạp dịch phòng này ở tổng môn đã triệt để được củng cố, sẽ càng được coi trọng hơn, không ngừng phát triển. Đoán chừng không đợi bao lâu, Tà Vô Nguyệt và tạp dịch phòng này lập công lớn mà đem tất cả tư nguyên của tông môn đều cho bọn hắn, mà nội môn bọn hắn lại không có chỗ chen chân! Đôi mắt nhíu lại, Thạch cung phụng cũng không nói gì, chỉ là trong hai con người lại loé lên một đạo ánh sáng cơ trí, hơi lắc đầu, đạm mạc nói: "Không đáng ngại, là hoạ thì không tránh khỏi, Trác Phàm này tài tình thống thiên, nếu hắn không phải là người mà tông chủ chiếu tới, thì lão phu cũng có chút kính nể tiểu gia hoả này, ha ha ha..." Từ nơi xa nhìn chằm chằm vào Trác Phàm vẻ mặt đạm mạc một cái, Thạch cung phụng khẽ cười một tiếng, thế nhưng nụ cười này lại vô cùng giảo quyệt! Mọi người thấy cảnh này thì cùng nhau sững sờ, giống như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc. Sao Thạch cung phụng này đang đứng trước nguy cơ Nội mốn bị cung chủ xem là người ngoài, chẳng những không tức giận, mà còn đi khen đối phương... Tà Vô Nguyệt nghe được Dương Sát tuyên bố lần nữa, lúc này mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, trên mặt vừa sợ hãi lại vừa mừng rỡ, một phát cầm lấy cánh tay mập mạp kia: "Dương mập mạp, lời ngươi là thật sao? Đừng nên ăn bừa nói bừa, chọc ghẹo chúng ta!" "Nói nhảm, chuyện lớn như thế sao ta dám nói lung tung?" Vung tay một cái, đem bàn tay của Tà Vô Nguyệt hất ra, vẻ mặt Dương Sát vui cười, mắng: "Còn nữa, mở to hai mắt lên nhìn thật kỹ thực lực của những tên đệ tư này đi, có điểm nào không giống

bộ dáng đứng đầu tam tông?" Mà bọn họ cũng yên lòng vì có người kế tục, củng cố thực lực trong tổng môn! Thế là, một đám cung phụng, trưởng lão của tạp dịch phòng nhao nhao tiến lên, đối với những công thần này, tán thưởng có thừa, vẻ mặt cười tươi như hoa! Chỉ có một đám lão gài của nội môn đứng một bên nhìn, vẻ mặt âm trầm, rất là xấu hổ, trong mắt còn mang theo vẻ ghen ghét. Vì tông môn lập công lớn như thế, trước nay chưa từng có, đáng tiếc là không có nữa điểm quan hệ đến bọn hắn! Nhưng mọi người không có chú ý tới, một người đang chăm chú nhìn về phương hướng của đám người, trong mắt tản ra vẻ mừng rỡ, người này không ai khác chính là đại trưởng lão. -strong Quả nhiên, trước kia để người gia nhập tạp dịch phòng là lựa chọn đúng đắn a! Ngươi hiện tại so với trước kia, trở nên mạnh mẽ hơn nhiều... Ria mép khẽ run run, đại trưởng lão cười khẽ một tiếng, rất là vui mừng! "Mọi người im lặng!"

Đám người hỗn loạn, hai con người của Dương Sát đảo trái đảo phải, đột nhiên hét lớn một tiếng, đem mọi người tách ra. Sau khi tất cả mọi người đã yên tĩnh lại, hắn trịnh trọng nói: "Chư vị, chúng ta lấy được thành tích như vậy ở Song Long hội, thực lực của những tiểu tử này có thể tăng nhanh trong một thời gian ngắn, chúng ta phải cảm tạ một người, đó là Trác đại quản gia của tạp dịch phòng, Trác Phàm!"

rống! Mọi người hưng phấn rống to một tiếng, vẻ mặt sùng kính nhìn về Trác Phàm. Cho dù là Tà Vô Nguyệt lúc trước còn đối hắn tức giận, giờ khắc này cũng bị vui sướng trang lắp đầy. Lúc trước đem tiểu tử này đưa đến đây quả nhiên không sai, đích thực là một vấn bốn lời, tiểu tử này lại có thể lập công lớn như thế! Trong mấy ngàn năm lịch sử của Ma Sách Tông, trải qua mười mấy đời tông chủ, cũng chỉ có đời của hắn mới có thể bước vào hàng ngũ đứng đầu trung tam tổng, đây là bực nào cổng tích, nhất định có thể lưu danh Thiền sử! Vừa nghĩ đến đây, cho dù Tà Vô Nguyệt thân là hạng người ấm lãnh, cũng nhịn không được vui sướng mà cười rộ lên, vui mừng không thôi! "Có điều..."

Còn không đợi bọn họ cao hứng xong, Dương Sát đột nhiên nói:" Các ngươi cũng phải biết, thời kỳ phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường! Những tiểu tử này có thể trong thời gian ngắn nânng cao tu vi, kiến công lập nghiệp, cũng phải trải qua vô số sinh tử. Còn những người không chịu đi, các ngươi cũng biết." Ách! Trong lòng run lên, bây giờ mọi người mới hiểu ý trong lời nói của Dương Sát. Nếu vượt qua, tất nhiên là một vấn bốn lời, trở thành tuyệt thế cao thủ, nếu không vượt qua, liền sẽ chốn xương cát vàng. Nhưng những người kia đều là đệ tử bảo bối của các trưởng lão cung phụng. Mối thù giết đồ, ngày sau đều tính lên trên đầu Trác Phàm.

Dương Sát nói ra những lời này là muốn vì Trác Phàm dưỡng danh, nếu không có huấn luyện sinh tử thì sẽ không có vị trí đứng đầu trung tam tông lần này, lời này cũng cảnh cáo những trưởng lão kia, không nên ân oán cá nhân tính lên đầu Trác Phàm. Những đồ đệ của các ngươi, đều vì tông môn mà chết a! Mặc dù ý của hắn mọi người đều hiểu, nhưng cũng còn một số cung phụng trưởng lão vẫn nhắn chặt mày, trong lòng vô cùng không cam tâm, dù sao những người đó đều là đệ tử đắc ý của mình

a!

Đúng lúc này, sắc mặt Tà Vô Nguyệt nghiêm túc nói: “Bọn họ xuất phát trước, là bản tông chủ làm Trác Phàm thay thế ta, do hắn toàn quyền phụ trách, mệnh lệnh của hắn chính là mệnh lệnh của bản tông. Trong lòng các ngươi có oán niệm, thì cứ tính vào trên đầu bản tống. bản tông từ trước đã sớm nói, Song Long hội là đại sự của tông môn, không phải là chỗ mà các sai thân tính đi lập công. Nhưng mà, có thể lấy được chiến tích bực này ở Song Long hội, những đệ tử kia cũng coi như đã tận lực, bản tông tất sẽ hậu đãi!” “Tông chủ anh minh!” Lời Tà Vô Nguyệt vừa dứt, Dương Sát vội hét lớn một chút, dẫn đầu Vỗ tay. Cứ như vậy, những trưởng lão có ân oán cá nhân kia, sẽ chuyển hướng đồ đệ của mình hy sinh vì tông môn lập công. Nhưng ai cũng biết những đệ tử đã chết kia, công tích ở Song Long hội một xu cũng không liên quan đến bọn họ. Nhưng khi Tà Vô Nguyệt nói như vậy, tương đương là bọn họ một cái danh phận quang minh chính đại. Những trưởng lõa cung phụng kia thấy như vậy cũng không nói thêm gì, bọn họ thần phục khom

người: “Tông chủ anh minh!” Đây là một số mâu thuẫn nhỏ của Trác Phàm, vừa rồi đã bị một câu nói mắt của Dương Sát dập tắt, đây có thể xem như chuyện cuối cùng hắn làm cho Trác Phàm! “Được rồi, vì chúc mừng Ma Sách Tông chúng ta bước vào hàng nghũ trung tam tông, lại là vị trí đứng đầu, bản tông quyết định, kể từ hôm nay, đại khánh ba ngày!” Sau khi Vô Tà Nguyệt đem mọi thứ an bày thỏa đáng, cũng hưng phấn vô cùng, cười to nói. Nhóm người từng người hoan hô, nhảy cẩn lên mừng rỡ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận