Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80
Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 - Chương 63
Tuyên truyền gián tiếp của các ông chú đích xác nổi lên tác dụng, chẳng bao lâu đã có hai anh chàng lớn nhỏ kết bạn lại đây.
"Cho tôi một tô bì lạnh."
Hai người đều nói mua một tô bì lạnh, sau khi mấy ông bạn già đi rồi, Từ
Căn Sinh liền ngồi xong xong với Qua Qua, Qua Qua ngồi trên băng ghế
nhỏ, ông ngồi ghế dựa, ông cứ theo lẽ thường dò hỏi khẩu vị.
Hai anh chàng kia không ăn kiêng gì hết, một anh nói thích ăn cay, một anh thì hơi cay.
Hai người khách gọi bì lạnh, Qua Qua đi theo ba lại vào phòng bếp trong nhà, bé muốn bưng màn thầu.
Phần của anh khách thích cay kia do chính Từ Hương Quyên làm, rốt cuộc thì
hiện tại mẹ cô còn không rõ lắm về độ cay cho vào, khách nói muốn hơi
cay, thế thì cùng một ý với không cay, chỉ cần bỏ tí vào là đủ rồi, nói
thích ăn cay, thế phải nắm chắc tốt cái độ, không cẩn thận cho quá tay,
thế thì cũng ăn không ra hương vị bì lạnh.
Sở thích của khách Từ Hương Quyên sẽ không can thiệp quá độ, chỉ ấn theo bình thường mà cho.
Lúc Qua Qua lấy màn thầu ra, thuận tiện nói cho mẹ là Ngưu Ngưu khóc.
Từ Hương Quyên nhanh chóng trộn xong phần cay kia cho khách bưng qua đó, vào buồng trong dỗ Ngưu Ngưu.
"Chú, nhà chú là mỗi ngày đều sẽ mở sao?" Tuy không có điều kiện mỗi ngày đều ăn một chén, nhưng cậu chàng muốn cách một đoạn thời gian ăn 1 một
chén, hôm nay còn mang cho ba mẹ với em trai em gái.
Từ Căn Sinh: "Hạ tuần tháng này bọn tôi có 3 ngày không buôn bán, ba ngày 22 – 23 –
24, ngày khác thì không có việc gì đều sẽ mở."
23 tháng 7 chính là sinh nhật 1 tuổi của Ngưu Ngưu, trong nhà phải làm tiệc tròn tuổi cho Ngưu Ngưu.
Vùng này của bọn họ hoang vắng, hộ gia đình tốp năm tốp ba, mỗi nhà một hộ
được vẽ đất cho mua đều xem như rộng rãi, lều Từ Hương Quyên dựng cũng
không nhỏ hẹp, rộng rãi lắm, đài làm bì lạnh cũng là chuyên đặt làm, tuy hiện tại không thể làm loại tủ quầy trong suốt kia, nhưng cái loại kệ
tủ hai bên đều không có che đậy, cùng loại với kệ sách này cũng không
tồi, khách có thể trực tiếp nhìn thấy quá trình làm bì lạnh, hơn nữa còn sạch sẽ, ăn cũng cảm thấy tâm tình sung sướng.
"A Ninh, anh
trông Ngưu Ngưu giúp em." Thật vất vả mới dỗ Ngưu Ngưu nín khóc, Từ
Hương Quyên muốn đưa Ngưu Ngưu cho Chu Trình Ninh đã vào buồng trong.
Ngưu Ngưu cảm giác được động tác của mẹ, lại muốn khóc, Từ Hương Quyên không có cách nào, "A Ninh, xách ghế dựa của Ngưu Ngưu ra ngoài đi.". Chap
mới luôn có tại == TRÙM truуệИ.VЛ ==
Ghế dựa của Ngưu Ngưu tới
rồi, là ghế dựa chuyên làm cho em bé, phòng té ngã, đặt nhóc con vào
trong ghế dựa, đi theo bên người ba mẹ đằng nào cũng sẽ không làm ầm ĩ.
Ghế dựa của Ngưu Ngưu có thiết kế bàn nhỏ, Từ Hương Quyên thả mấy món đồ
chơi nhỏ cho nhóc, cô không có việc gì liền ngồi cạnh bên phẩy quạt
hương bồ cho nhóc.
Ngưu Ngưu vẫn là rất mới lạ, nhìn ngó khắp
nơi, món đồ chơi nhỏ cũng không làm nhóc cảm thấy hứng thú bằng hình ảnh trước mắt này.
Đằng sau lại có khách tới, ông ngoại Từ Căn Sinh
đây lo chăm Ngưu Ngưu, mọi người đều đang bận rộn, Qua Qua còn đang bưng màn thầu kìa.
Cái tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu cầm lấy món đồ chơi
nhỏ, nhưng thật ra đôi mắt lại đều là nhìn người chung quanh, lúc hưng
phấn lên phất cánh tay ấy, món đồ chơi sẽ liền rơi xuống, Từ Căn Sinh
chỉ có thể một lần lại một lần nhặt món đồ chơi lên cho cháu ngoại.
Bởi vì mua bì lạnh còn tặng màn thầu, mọi người đều cảm thấy là chiếm hời,
ngay cả thím Trịnh Hồng Quế của Từ Hương Quyên cũng tới đây "chiếm hời".
Không nói Ngô Thải Phượng bà chị em bạn dâu này không thích em dâu, Từ Hương Quyên cũng chẳng ưa bà thím này.
Thế mà còn lấy cái chậu tới đây chứ, còn lớn hơn tô gốm to của nhà người
bình thường, người ta là cho 8 mao tiền, thế thì không có cách nói gì,
Từ Hương Quyên vẫn là dựa theo lượng bình thường trộn cho bà ta, nên là
bao nhiêu thì là bấy nhiêu, về phần nói cái này nhiều tí, cái kia thêm
tẹo, đều xem như không nghe thấy.
Còn tốt là bà ta không dây dưa bao lâu, cầm màn thầu với chậu đi rồi.
Thím nhỏ Trịnh Hồng Quế của Từ Hương Quyên cũng lại đây rồi, còn có không ít cô bà lại đây, ngày đầu tiên tặng màn thầu là chuyện đã đáp ứng, không
đủ thì Từ Hương Quyên hấp trước, để mẹ cô tạm ứng phó.
Bởi vì
tặng 1 cái màn thầu, lều bì lạnh của Từ Hương Quyên đã nổi hơn nửa cái
thôn, còn có khách từ một đầu thôn khác xa thật xa chạy tới.
May
mắn còn có bì lạnh dùng cho ngày mai, Từ Hương Quyên cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ là tình huống như vậy, bì lạnh cho đến mai cũng bán xong hết rồi, cô mới nói hôm nay đóng cửa.
Mặt trời còn chưa hoàn toàn
xuống núi đâu, bì lạnh đã bán hết rồi, mì lạnh thì không chuẩn bị nhiều
lắm, với lượng của ba bốn chén sớm đã bán hết, bì lạnh tương đối được
hoan nghênh là sự thật.
Có hai ba người không mua được hỏi mai có tặng màn thầu không, Từ Hương Quyên nói thẳng đã không còn.
Mấy người oán giận vài câu, thất vọng rời đi.
Ngô Thải Phượng dọn dẹp bàn, nói, "Sao lại vì cái màn thầu mà đều chạy đến
mua chứ? Ôi thôi mệt quá, mai không có màn thầu tặng thì có phải là
không ai tới không?"
Từ Hương Quyên đút khoai tây nghiền cho Ngưu Ngưu xong thì lau miệng, bế Ngưu Ngưu lên, "Không có ai thì chúng ta
làm ít bì lạnh chút, có điều chắc chắn là không nhiều như hôm nay."
Chu Trình Ninh dọn bàn ghế, khó được ba mẹ vợ đều ở mà mở miệng nói chuyện, "Hôm nay kiếm rất nhiều."
Từ Hương Quyên: "Hôm nay kiếm nhiều, ngày mai không cần quá lo."
Tiền thì lần này trực tiếp do Từ Hương Quyên với Ngô Thải Phượng thu, 2
người thả vào ngăn kéo dưới kệ tủ, phía trên kệ tủ giống như từng tầng
kệ sách, phía dưới là thuần ngăn tủ, hiện tại không cần đếm bao nhiêu
cũng biết kiếm lời.
Lúc không có mấy người khách, đích xác là
chẳng thế nào bận, nhưng nếu thật bận lên, Từ Căn Sinh vào phòng bếp bào củ cải với dưa chuột sợi, Chu Trình Ninh ở trong sân rửa chén đũa, Qua
Qua thì trừ bỏ đưa màn thầu còn phải nói chuyện với Ngưu Ngưu không có
người lớn trông chừng, chăm sóc Ngưu Ngưu, ngay cả Qua Qua cũng đang
bận, ai có rảnh chứ.
Rau dưa thì Từ Hương Quyên chỉ muốn đồ tươi, dưa chuột sợi đã bào 2 tô to, không nghĩ tới thế mà còn chưa đủ dùng,
phải để ba cô tiếp tục bào.
Chút dưa chuột trong vườn rau nhà chắc chắn không đủ dùng, yêu cầu chuyên môn mua dưa chuột.
Hôm nay, ăn ở đây có mười mấy hai chục người, mỗi người một chén bì lạnh
với một ly trà lạnh, hai cái đồ đựng, chén thì Chu Trình Ninh đã rửa tới mấy bận.
Chén với ly không phải của trong nhà, Từ Hương Quyên
chuyên môn mua về chén và ly cho khách dùng, đặt hơn 20 cái chén lớn,
mười cái ly đựng nước trà nhỏ, đặt nhiều, còn được cho rẻ 1 tệ.
Chén lớn là đựng bì lạnh, khách muốn ăn thì liền đổ bì lạnh đã đặt sẵn trong cái chén này vào chậu chuyên dùng để trộn bì lạnh, trộn xong thì đổ về
lại trong chén đưa cho khách.
Bì lạnh không phiền toái như bún
khô vậy, mau lắm, cũng không cần mở bếp, trộn lại mau, cho nên tuy khách nhiều, nhưng Từ Hương Quyên cũng không mệt đến vậy, còn có sức có thể
bế Ngưu Ngưu ra khỏi ghế dựa.
Qua Qua vẫn nghĩ chuyện mời khách
như cũ, "Mẹ, kiếm được tiền rồi, có phải con có thể mời chị Tịch Tịch
với Miêu Miêu ăn bì lạnh không."
"Mẹ đã nói là có thể với Qua Qua rồi, còn cần hỏi sao?"
"Cảm ơn mẹ!"
Đồ đạc dọn xong rồi, Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh bế con cho cô, cô đi nấu cơm.
Chu Trình Ninh bế con với hộp lên, đi đếm tiền.
Tiền trong ngăn kéo lấy hết ra để vào hộp, một hộp nặng nề, chắc chắn kiếm lời rất nhiều.
Ngưu Ngưu được ba đặt trong giường nhỏ như cũ, ngồi đó, nhìn ba đếm tiền.
Chu Trình Ninh đang đếm tiền đến đầu nhập, bị tiếng ú ú ú của Ngưu Ngưu
đánh gãy suy nghĩ, "Ngưu Ngưu, đừng nói chuyện với ba, ba đang đếm tiền, chờ ba đếm xong lại nói chuyện với con."
Cái tay bé nhỏ béo ú của Ngưu Ngưu đã treo bên cạnh rào chắn giường, dang ra muốn ba cho bé một cái.
Chu Trình Ninh thấy thế, bèn bế Ngưu Ngưu thay đổi tư thế, đổi thành nằm ở trong giường nhỏ.
Nhóc con nằm rồi còn khó nhúc nhích hơn cả ngồi.
Sự thật chứng minh, sức hành động của Ngưu Ngưu mạnh hơn trong tưởng tượng của ba nhiều, cho dù nằm xuống, nhóc vẫn là sẽ chậm rãi hoạt động thân
thể bé nhỏ, tiếp tục đòi tiền.
Chu Trình Ninh đếm 2 lần xác nhận không thành vấn đề, bế Ngưu Ngưu vào phòng bếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ vợ hỏi anh thì lại nói là bao nhiêu tiền, vợ không hỏi anh liền không nói.
Trong lúc ăn cơm, Từ Hương Quyên không hỏi thu nhập, chỉ là nói chuyện nguyên liệu nấu ăn, phải mua cái gì vào lúc nào, nếu chợ bán thức ăn thật sự
không bán, liền tìm hàng xóm mua chút lại đây.
Tối đến, khi Từ Hương Quyên buồn ngủ rồi mới hỏi Chu Trình Ninh về thu nhập hôm nay.
"Quyên, 71 tệ 8 mao, thật nhiều." Tiền của một ngày đã gần tới 2 tháng lương của anh.
Chẳng qua, hiện tại nhà bọn họ còn chưa kiếm hồi vốn, hồi vốn còn cần một
đoạn thời gian. Chén, đũa, ngăn tủ, bàn ghế, giường của Qua Qua, vật
liệu và tiền công dựng lều, thật là chỗ nào cũng đang tiêu tiền.
Từ Hương Quyên: "Anh nhớ kỹ giúp em, cuối tháng chúng ta lại tính tổng, chia một ít cho ba mẹ."
Ba mẹ cô đã gần 60 tuổi, thân thể vẫn khỏe mạnh như cũ, giờ lại đang vào
trạng thái dưỡng lão, cuộc sống thanh nhàn, chiếu cố việc làm ăn cho con cái thì cảm thấy đương nhiên.
Tuy là con gái ruột, nhưng Từ Hương Quyên cảm thấy cũng không thể tính sổ không rõ ràng.
Tiền tiêu vặt của A Ninh nên tăng thêm, về phần tăng bao nhiêu, cô phải ngẫm lại, rốt cuộc thì A Ninh thiếu lòng dạ chỉ biết mua đồ cho cô, cho bao
nhiêu xài bấy nhiêu, đều là cho cô, cô cũng đích xác là thích đó, nhưng
không nên xài như vậy.
Qua Qua ở nhà cũng có hỗ trợ, có thể chi
trả một chút tiền công, mọi người đều đang làm việc, đằng nào cũng không thể làm không công.
"Quyên, anh nghĩ ghi chú vào sổ mỗi ngày,
anh có một cuốn sổ nhỏ, đặt ở ngăn kéo chính giữa bàn sách của anh, em
muốn xem liền mở ra xem."
"Ừ, có rảnh em sẽ xem." Cô mới lười xem, lúc nào cần dùng tiền lại xem đi.
...
Việc làm ăn sau hôm khai trương quả nhiên không bằng ngày đầu, thậm chí còn
không được một phần ba, ngày hôm qua đã tiêu hao đại bộ phận khách, hôm
nay không có bao nhiêu người cũng bình thường, mấy người Từ Hương Quyên
mừng được thanh nhàn.
Trên tay mỗi người đều có một cây quạt
hương bồ, Ngưu Ngưu cũng có một cái quạt hương bồ mini, vị trí dựng lều
sau giờ ngọ vừa vặn có tường vây chắn ánh sáng, lại thêm đỉnh lều che
lại, bên cạnh còn có 2 cái cây, có thể xem như đang hóng mát.
Lúc này không có khách, mọi người đều ngồi.
Từ Hương Quyên cảm thấy đã bày bàn, hẳn là phải gia tăng thêm món trên
thực đơn cho đúng lúc, "A Ninh, lúc sau anh lại viết thêm vài món lên,
bún khô xào với mì trứng, còn có cơm đĩa nữa."
Chu Trình Ninh nghe thực đơn muốn thêm món, lập tức hỏi, "Quyên, viết bao nhiêu tiền? Có tăng giá không?"
Nhà bọn họ có một tấm ván gỗ dán giấy riêng, Chu Trình Ninh viết chữ bút
lông, người từng đi học biết chữ đều có thể nhìn ra là chữ gì, dùng bút
lông chỉ là vì để thô thêm, dễ thấy hơn.
"Bún khô xào cố định 8
mao tiền, không có đồ ăn chọn, mì trứng thì trực tiếp 5 mao, cơm đĩa chỉ cơm thì 1 mao tiền, A Ninh anh lại viết giá của cơm đĩa có thêm đồ ăn
vào, có đồ ăn gì thì viết cái đó, thường thì 2-3 tháng sẽ không có biến
hóa."
Chu Trình Ninh: "Quyên, cơm đĩa là cái gì?"
Từ Hương Quyên: "Cơm đĩa chính là để đồ ăn ở trên cơm, như là em muốn khoai tây
sợi, thì thêm một muỗng để trên cơm, cầm thêm 2 mao tiền nữa."
Ngô Thải Phượng: "Quyên, mì trứng với cơm con nói này có người ăn sao? Cảm giác không bán ra được à."
Từ Căn Sinh: "Đừng hát suy cho con nó, tay nghề con gái nó tốt, một muỗng khoai tây sợi có thể quất một chén cơm."
Từ Hương Quyên: "Đồ thì trưa cùng ngày con đều xào ra một ít, có người ăn
chúng ta liền bán, không ai ăn thì người trong nhà chúng ta làm bữa tối, về phần mì trứng thì đơn giản, không phí sức mấy...... A Ninh, anh
trước đừng vội, giá cả cho rau dưa của cơm đĩa em cần nghĩ lại."
Ngô Thải Phượng nghĩ nghĩ, thật là vậy, cơm với mì sợi có thể cho người
trong nhà ăn luôn, cả ngày ăn bì lạnh đau lòng biết bao nha.
Chu Trình Ninh nghe vợ nói, gật gật đầu, suy nghĩ nên sắp chữ trên thực đơn thế nào mới có thể đẹp lại không hỗn độn.
Người một nhà nói chuyện phiếm, Ngưu Ngưu cũng không chịu cô đơn mà ú ú ớ ớ nói chuyện theo.
"Cho tôi một tô bì lạnh."
Hai người đều nói mua một tô bì lạnh, sau khi mấy ông bạn già đi rồi, Từ
Căn Sinh liền ngồi xong xong với Qua Qua, Qua Qua ngồi trên băng ghế
nhỏ, ông ngồi ghế dựa, ông cứ theo lẽ thường dò hỏi khẩu vị.
Hai anh chàng kia không ăn kiêng gì hết, một anh nói thích ăn cay, một anh thì hơi cay.
Hai người khách gọi bì lạnh, Qua Qua đi theo ba lại vào phòng bếp trong nhà, bé muốn bưng màn thầu.
Phần của anh khách thích cay kia do chính Từ Hương Quyên làm, rốt cuộc thì
hiện tại mẹ cô còn không rõ lắm về độ cay cho vào, khách nói muốn hơi
cay, thế thì cùng một ý với không cay, chỉ cần bỏ tí vào là đủ rồi, nói
thích ăn cay, thế phải nắm chắc tốt cái độ, không cẩn thận cho quá tay,
thế thì cũng ăn không ra hương vị bì lạnh.
Sở thích của khách Từ Hương Quyên sẽ không can thiệp quá độ, chỉ ấn theo bình thường mà cho.
Lúc Qua Qua lấy màn thầu ra, thuận tiện nói cho mẹ là Ngưu Ngưu khóc.
Từ Hương Quyên nhanh chóng trộn xong phần cay kia cho khách bưng qua đó, vào buồng trong dỗ Ngưu Ngưu.
"Chú, nhà chú là mỗi ngày đều sẽ mở sao?" Tuy không có điều kiện mỗi ngày đều ăn một chén, nhưng cậu chàng muốn cách một đoạn thời gian ăn 1 một
chén, hôm nay còn mang cho ba mẹ với em trai em gái.
Từ Căn Sinh: "Hạ tuần tháng này bọn tôi có 3 ngày không buôn bán, ba ngày 22 – 23 –
24, ngày khác thì không có việc gì đều sẽ mở."
23 tháng 7 chính là sinh nhật 1 tuổi của Ngưu Ngưu, trong nhà phải làm tiệc tròn tuổi cho Ngưu Ngưu.
Vùng này của bọn họ hoang vắng, hộ gia đình tốp năm tốp ba, mỗi nhà một hộ
được vẽ đất cho mua đều xem như rộng rãi, lều Từ Hương Quyên dựng cũng
không nhỏ hẹp, rộng rãi lắm, đài làm bì lạnh cũng là chuyên đặt làm, tuy hiện tại không thể làm loại tủ quầy trong suốt kia, nhưng cái loại kệ
tủ hai bên đều không có che đậy, cùng loại với kệ sách này cũng không
tồi, khách có thể trực tiếp nhìn thấy quá trình làm bì lạnh, hơn nữa còn sạch sẽ, ăn cũng cảm thấy tâm tình sung sướng.
"A Ninh, anh
trông Ngưu Ngưu giúp em." Thật vất vả mới dỗ Ngưu Ngưu nín khóc, Từ
Hương Quyên muốn đưa Ngưu Ngưu cho Chu Trình Ninh đã vào buồng trong.
Ngưu Ngưu cảm giác được động tác của mẹ, lại muốn khóc, Từ Hương Quyên không có cách nào, "A Ninh, xách ghế dựa của Ngưu Ngưu ra ngoài đi.". Chap
mới luôn có tại == TRÙM truуệИ.VЛ ==
Ghế dựa của Ngưu Ngưu tới
rồi, là ghế dựa chuyên làm cho em bé, phòng té ngã, đặt nhóc con vào
trong ghế dựa, đi theo bên người ba mẹ đằng nào cũng sẽ không làm ầm ĩ.
Ghế dựa của Ngưu Ngưu có thiết kế bàn nhỏ, Từ Hương Quyên thả mấy món đồ
chơi nhỏ cho nhóc, cô không có việc gì liền ngồi cạnh bên phẩy quạt
hương bồ cho nhóc.
Ngưu Ngưu vẫn là rất mới lạ, nhìn ngó khắp
nơi, món đồ chơi nhỏ cũng không làm nhóc cảm thấy hứng thú bằng hình ảnh trước mắt này.
Đằng sau lại có khách tới, ông ngoại Từ Căn Sinh
đây lo chăm Ngưu Ngưu, mọi người đều đang bận rộn, Qua Qua còn đang bưng màn thầu kìa.
Cái tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu cầm lấy món đồ chơi
nhỏ, nhưng thật ra đôi mắt lại đều là nhìn người chung quanh, lúc hưng
phấn lên phất cánh tay ấy, món đồ chơi sẽ liền rơi xuống, Từ Căn Sinh
chỉ có thể một lần lại một lần nhặt món đồ chơi lên cho cháu ngoại.
Bởi vì mua bì lạnh còn tặng màn thầu, mọi người đều cảm thấy là chiếm hời,
ngay cả thím Trịnh Hồng Quế của Từ Hương Quyên cũng tới đây "chiếm hời".
Không nói Ngô Thải Phượng bà chị em bạn dâu này không thích em dâu, Từ Hương Quyên cũng chẳng ưa bà thím này.
Thế mà còn lấy cái chậu tới đây chứ, còn lớn hơn tô gốm to của nhà người
bình thường, người ta là cho 8 mao tiền, thế thì không có cách nói gì,
Từ Hương Quyên vẫn là dựa theo lượng bình thường trộn cho bà ta, nên là
bao nhiêu thì là bấy nhiêu, về phần nói cái này nhiều tí, cái kia thêm
tẹo, đều xem như không nghe thấy.
Còn tốt là bà ta không dây dưa bao lâu, cầm màn thầu với chậu đi rồi.
Thím nhỏ Trịnh Hồng Quế của Từ Hương Quyên cũng lại đây rồi, còn có không ít cô bà lại đây, ngày đầu tiên tặng màn thầu là chuyện đã đáp ứng, không
đủ thì Từ Hương Quyên hấp trước, để mẹ cô tạm ứng phó.
Bởi vì
tặng 1 cái màn thầu, lều bì lạnh của Từ Hương Quyên đã nổi hơn nửa cái
thôn, còn có khách từ một đầu thôn khác xa thật xa chạy tới.
May
mắn còn có bì lạnh dùng cho ngày mai, Từ Hương Quyên cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ là tình huống như vậy, bì lạnh cho đến mai cũng bán xong hết rồi, cô mới nói hôm nay đóng cửa.
Mặt trời còn chưa hoàn toàn
xuống núi đâu, bì lạnh đã bán hết rồi, mì lạnh thì không chuẩn bị nhiều
lắm, với lượng của ba bốn chén sớm đã bán hết, bì lạnh tương đối được
hoan nghênh là sự thật.
Có hai ba người không mua được hỏi mai có tặng màn thầu không, Từ Hương Quyên nói thẳng đã không còn.
Mấy người oán giận vài câu, thất vọng rời đi.
Ngô Thải Phượng dọn dẹp bàn, nói, "Sao lại vì cái màn thầu mà đều chạy đến
mua chứ? Ôi thôi mệt quá, mai không có màn thầu tặng thì có phải là
không ai tới không?"
Từ Hương Quyên đút khoai tây nghiền cho Ngưu Ngưu xong thì lau miệng, bế Ngưu Ngưu lên, "Không có ai thì chúng ta
làm ít bì lạnh chút, có điều chắc chắn là không nhiều như hôm nay."
Chu Trình Ninh dọn bàn ghế, khó được ba mẹ vợ đều ở mà mở miệng nói chuyện, "Hôm nay kiếm rất nhiều."
Từ Hương Quyên: "Hôm nay kiếm nhiều, ngày mai không cần quá lo."
Tiền thì lần này trực tiếp do Từ Hương Quyên với Ngô Thải Phượng thu, 2
người thả vào ngăn kéo dưới kệ tủ, phía trên kệ tủ giống như từng tầng
kệ sách, phía dưới là thuần ngăn tủ, hiện tại không cần đếm bao nhiêu
cũng biết kiếm lời.
Lúc không có mấy người khách, đích xác là
chẳng thế nào bận, nhưng nếu thật bận lên, Từ Căn Sinh vào phòng bếp bào củ cải với dưa chuột sợi, Chu Trình Ninh ở trong sân rửa chén đũa, Qua
Qua thì trừ bỏ đưa màn thầu còn phải nói chuyện với Ngưu Ngưu không có
người lớn trông chừng, chăm sóc Ngưu Ngưu, ngay cả Qua Qua cũng đang
bận, ai có rảnh chứ.
Rau dưa thì Từ Hương Quyên chỉ muốn đồ tươi, dưa chuột sợi đã bào 2 tô to, không nghĩ tới thế mà còn chưa đủ dùng,
phải để ba cô tiếp tục bào.
Chút dưa chuột trong vườn rau nhà chắc chắn không đủ dùng, yêu cầu chuyên môn mua dưa chuột.
Hôm nay, ăn ở đây có mười mấy hai chục người, mỗi người một chén bì lạnh
với một ly trà lạnh, hai cái đồ đựng, chén thì Chu Trình Ninh đã rửa tới mấy bận.
Chén với ly không phải của trong nhà, Từ Hương Quyên
chuyên môn mua về chén và ly cho khách dùng, đặt hơn 20 cái chén lớn,
mười cái ly đựng nước trà nhỏ, đặt nhiều, còn được cho rẻ 1 tệ.
Chén lớn là đựng bì lạnh, khách muốn ăn thì liền đổ bì lạnh đã đặt sẵn trong cái chén này vào chậu chuyên dùng để trộn bì lạnh, trộn xong thì đổ về
lại trong chén đưa cho khách.
Bì lạnh không phiền toái như bún
khô vậy, mau lắm, cũng không cần mở bếp, trộn lại mau, cho nên tuy khách nhiều, nhưng Từ Hương Quyên cũng không mệt đến vậy, còn có sức có thể
bế Ngưu Ngưu ra khỏi ghế dựa.
Qua Qua vẫn nghĩ chuyện mời khách
như cũ, "Mẹ, kiếm được tiền rồi, có phải con có thể mời chị Tịch Tịch
với Miêu Miêu ăn bì lạnh không."
"Mẹ đã nói là có thể với Qua Qua rồi, còn cần hỏi sao?"
"Cảm ơn mẹ!"
Đồ đạc dọn xong rồi, Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh bế con cho cô, cô đi nấu cơm.
Chu Trình Ninh bế con với hộp lên, đi đếm tiền.
Tiền trong ngăn kéo lấy hết ra để vào hộp, một hộp nặng nề, chắc chắn kiếm lời rất nhiều.
Ngưu Ngưu được ba đặt trong giường nhỏ như cũ, ngồi đó, nhìn ba đếm tiền.
Chu Trình Ninh đang đếm tiền đến đầu nhập, bị tiếng ú ú ú của Ngưu Ngưu
đánh gãy suy nghĩ, "Ngưu Ngưu, đừng nói chuyện với ba, ba đang đếm tiền, chờ ba đếm xong lại nói chuyện với con."
Cái tay bé nhỏ béo ú của Ngưu Ngưu đã treo bên cạnh rào chắn giường, dang ra muốn ba cho bé một cái.
Chu Trình Ninh thấy thế, bèn bế Ngưu Ngưu thay đổi tư thế, đổi thành nằm ở trong giường nhỏ.
Nhóc con nằm rồi còn khó nhúc nhích hơn cả ngồi.
Sự thật chứng minh, sức hành động của Ngưu Ngưu mạnh hơn trong tưởng tượng của ba nhiều, cho dù nằm xuống, nhóc vẫn là sẽ chậm rãi hoạt động thân
thể bé nhỏ, tiếp tục đòi tiền.
Chu Trình Ninh đếm 2 lần xác nhận không thành vấn đề, bế Ngưu Ngưu vào phòng bếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ vợ hỏi anh thì lại nói là bao nhiêu tiền, vợ không hỏi anh liền không nói.
Trong lúc ăn cơm, Từ Hương Quyên không hỏi thu nhập, chỉ là nói chuyện nguyên liệu nấu ăn, phải mua cái gì vào lúc nào, nếu chợ bán thức ăn thật sự
không bán, liền tìm hàng xóm mua chút lại đây.
Tối đến, khi Từ Hương Quyên buồn ngủ rồi mới hỏi Chu Trình Ninh về thu nhập hôm nay.
"Quyên, 71 tệ 8 mao, thật nhiều." Tiền của một ngày đã gần tới 2 tháng lương của anh.
Chẳng qua, hiện tại nhà bọn họ còn chưa kiếm hồi vốn, hồi vốn còn cần một
đoạn thời gian. Chén, đũa, ngăn tủ, bàn ghế, giường của Qua Qua, vật
liệu và tiền công dựng lều, thật là chỗ nào cũng đang tiêu tiền.
Từ Hương Quyên: "Anh nhớ kỹ giúp em, cuối tháng chúng ta lại tính tổng, chia một ít cho ba mẹ."
Ba mẹ cô đã gần 60 tuổi, thân thể vẫn khỏe mạnh như cũ, giờ lại đang vào
trạng thái dưỡng lão, cuộc sống thanh nhàn, chiếu cố việc làm ăn cho con cái thì cảm thấy đương nhiên.
Tuy là con gái ruột, nhưng Từ Hương Quyên cảm thấy cũng không thể tính sổ không rõ ràng.
Tiền tiêu vặt của A Ninh nên tăng thêm, về phần tăng bao nhiêu, cô phải ngẫm lại, rốt cuộc thì A Ninh thiếu lòng dạ chỉ biết mua đồ cho cô, cho bao
nhiêu xài bấy nhiêu, đều là cho cô, cô cũng đích xác là thích đó, nhưng
không nên xài như vậy.
Qua Qua ở nhà cũng có hỗ trợ, có thể chi
trả một chút tiền công, mọi người đều đang làm việc, đằng nào cũng không thể làm không công.
"Quyên, anh nghĩ ghi chú vào sổ mỗi ngày,
anh có một cuốn sổ nhỏ, đặt ở ngăn kéo chính giữa bàn sách của anh, em
muốn xem liền mở ra xem."
"Ừ, có rảnh em sẽ xem." Cô mới lười xem, lúc nào cần dùng tiền lại xem đi.
...
Việc làm ăn sau hôm khai trương quả nhiên không bằng ngày đầu, thậm chí còn
không được một phần ba, ngày hôm qua đã tiêu hao đại bộ phận khách, hôm
nay không có bao nhiêu người cũng bình thường, mấy người Từ Hương Quyên
mừng được thanh nhàn.
Trên tay mỗi người đều có một cây quạt
hương bồ, Ngưu Ngưu cũng có một cái quạt hương bồ mini, vị trí dựng lều
sau giờ ngọ vừa vặn có tường vây chắn ánh sáng, lại thêm đỉnh lều che
lại, bên cạnh còn có 2 cái cây, có thể xem như đang hóng mát.
Lúc này không có khách, mọi người đều ngồi.
Từ Hương Quyên cảm thấy đã bày bàn, hẳn là phải gia tăng thêm món trên
thực đơn cho đúng lúc, "A Ninh, lúc sau anh lại viết thêm vài món lên,
bún khô xào với mì trứng, còn có cơm đĩa nữa."
Chu Trình Ninh nghe thực đơn muốn thêm món, lập tức hỏi, "Quyên, viết bao nhiêu tiền? Có tăng giá không?"
Nhà bọn họ có một tấm ván gỗ dán giấy riêng, Chu Trình Ninh viết chữ bút
lông, người từng đi học biết chữ đều có thể nhìn ra là chữ gì, dùng bút
lông chỉ là vì để thô thêm, dễ thấy hơn.
"Bún khô xào cố định 8
mao tiền, không có đồ ăn chọn, mì trứng thì trực tiếp 5 mao, cơm đĩa chỉ cơm thì 1 mao tiền, A Ninh anh lại viết giá của cơm đĩa có thêm đồ ăn
vào, có đồ ăn gì thì viết cái đó, thường thì 2-3 tháng sẽ không có biến
hóa."
Chu Trình Ninh: "Quyên, cơm đĩa là cái gì?"
Từ Hương Quyên: "Cơm đĩa chính là để đồ ăn ở trên cơm, như là em muốn khoai tây
sợi, thì thêm một muỗng để trên cơm, cầm thêm 2 mao tiền nữa."
Ngô Thải Phượng: "Quyên, mì trứng với cơm con nói này có người ăn sao? Cảm giác không bán ra được à."
Từ Căn Sinh: "Đừng hát suy cho con nó, tay nghề con gái nó tốt, một muỗng khoai tây sợi có thể quất một chén cơm."
Từ Hương Quyên: "Đồ thì trưa cùng ngày con đều xào ra một ít, có người ăn
chúng ta liền bán, không ai ăn thì người trong nhà chúng ta làm bữa tối, về phần mì trứng thì đơn giản, không phí sức mấy...... A Ninh, anh
trước đừng vội, giá cả cho rau dưa của cơm đĩa em cần nghĩ lại."
Ngô Thải Phượng nghĩ nghĩ, thật là vậy, cơm với mì sợi có thể cho người
trong nhà ăn luôn, cả ngày ăn bì lạnh đau lòng biết bao nha.
Chu Trình Ninh nghe vợ nói, gật gật đầu, suy nghĩ nên sắp chữ trên thực đơn thế nào mới có thể đẹp lại không hỗn độn.
Người một nhà nói chuyện phiếm, Ngưu Ngưu cũng không chịu cô đơn mà ú ú ớ ớ nói chuyện theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận