Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 - Chương 31

Đến ngày cuối cùng Chu Trình Ninh đi làm này, Từ Hương Quyên nằm nướng
mấy ngày, hôm nay khó được không có nướng, mà dậy sớm nấu cơm sáng cho
ông chồng mình.
Hai ba ngày cuối cùng của trung học đều là thi
cử, lúc ra thành tích học sinh và chủ nhiệm lớp phải về trường học, học
sinh lấy phiếu điểm, chủ nhiệm lớp phát phiếu điểm, kỳ nghỉ ở nhà phải
hoàn thành bài tập với chú ý an toàn.
Giáo viên giảng dạy không có bao nhiêu chuyện nên không về lại trường nữa, hôm nay giám thị xong có thể bắt đầu kỳ nghỉ.
Buổi chiều, Chu Trình Ninh giám thị đếm 3h là kết thúc, thu thập xong liền
có thể về nhà, buổi tối Từ Hương Quyên chuẩn bị làm chút món ngon khao
ba nó đã vất vả làm việc một học kỳ, ở nhà mình nấu cơm.
Ở nhà mẹ đẻ cô A Ninh ăn cơm cũng không thả lỏng được, trong nhà có thể tự tại ăn một bữa cơm.
Chu Trình Ninh ăn cơm sáng xong đứng dậy, "Quyên, giờ anh đều ăn béo rồi, quần áo mặc vào vừa vặn, giữ ấm."
"Anh nói ăn béo liền ăn béo à? Một chút cũng chẳng nhìn ra." Hiện tại áo
bông bán khá to rộng mập mạp, ấy là vì có thể mặc nhiều mấy năm, Từ
Hương Quyên muốn mua thích hợp cũng khó khăn, đặc biệt là loại vóc dáng
cao như Chu Trình Ninh đây, không dễ mua quần áo.
Cũng không có
khả năng nhìn chằm chằm bên trong Chu Trình Ninh mặc vài món quần áo, Từ Hương Quyên ôm lấy eo anh, lại vỗ vài cái, xác định không phải trống
rỗng mới yên tâm.
"Quyên, em vừa rồi là...... Chiều nay anh về liền." Không cần nhớ anh như vậy.
Chu Trình Ninh đột nhiên bị ôm còn có chút ngượng ngùng, nói ra rồi lại hối hận, thật ra thì, có thể được vợ ôm một cái cũng khá tốt.
"Nghĩ
cái gì đó? Em là xem anh có mặc quần áo đàng hoàng hay không, có rộng
hay không." Trước kia đều là vỗ vài cái, hôm nay là ôm rồi vỗ vài cái.
Cái biện pháp ôm này cũng không được tốt, cô mặc dày, ôm lấy anh thật ra là không có cảm giác trực quan, vẫn là vỗ thì khá thực tế hơn, còn có thể
thuận tiện vỗ đi tro bụi trên người.
Qua Qua nhìn ba mẹ sến sến rện rện, tiếp tục ở một bên tang thương ăn bánh rán, ăn sáng xong bé còn muốn đi tìm Miêu Miêu chơi.
...
Buổi sáng Qua Qua không thể trực tiếp đi tìm Miêu Miêu, mà đi mua thịt với
mẹ, vừa nói mua thịt, Qua Qua ấy là không có chút không vui nào.
Từ Hương Quyên nghĩ nghĩ, tối nay nấu cải mai khô khấu nhục, củ cải viên chiên, canh cải trắng đậu hủ.
Buổi sáng dẫn Qua Qua đi mua thịt với đậu hủ, lại mua chút gia vị và hương
liệu, ngày thường không dùng hương liệu tới nơi, nhưng ăn tết làm đồ ăn
phong phú, vẫn là hơi dùng một chút.
Qua Qua đi theo mẹ mua đồ
xong liền đi tìm Miêu Miêu, Từ Hương Quyên cũng không ngăn cản, bảo con
bé nhớ kỹ đi nhà bà ngoại ăn cơm trước giữa trưa ăn cơm.
Về nhà
cất kỹ đồ đạc, Từ Hương Quyên chờ Ngưu Ngưu tỉnh mới cho Ngưu Ngưu uống
sữa, thuận tiện cho Ngưu Ngưu ăn mặc chỉnh tề đi nhà ông bà ngoại.
Nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối, cải mai khô còn phải lấy từ nhà mẹ đẻ cô.
Ba cô mua đồ ăn y như mua bán sỉ vậy, cô cũng sẽ lấy gần mấy cân về, cho
nên cải trắng, củ cải trắng thì trong nhà không thiếu, cải mai khô khấu
nhục cũng là lâm thời muốn làm, nhớ kỹ nhà mẹ đẻ có cải mai khô.
Cải mai khô làm tốt đương nhiên cũng có đưa một chén nhỏ tới nhà mẹ đẻ, mọi người đều dính chút đồ mặn, ăn chút thịt.
Trước giờ cơm trưa, Qua Qua đúng hạn về nhà ông bà ngoại, buổi chiều cũng ở nhà bà ngoại không có đi tìm cô bạn nhỏ.
Từ Hương Quyên yên tâm về Qua Qua, bảo con bé nhớ kỹ về nhà, đừng đến cạnh giếng bên bờ sông chơi, buổi chiều an an ổn ổn chờ đó là tốt nhất, còn
có thể dời đi lực chú ý của Ngưu Ngưu.
Gần nhất Qua Qua rất thích "Thuyết giáo" với em trai, ỷ vào Ngưu Ngưu không biết nói chỉ biết a a
nha nha, liền giảng đạo lý của trẻ con cho Ngưu Ngưu, người lớn nghe
xong đều cảm thấy buồn cười.
Cải mai khô cần phải ngâm trong nước trước, ở trong nước ấm cỡ chừng 1 tiếng, thời gian ở trong nước lạnh
thì lâu chút, Từ Hương Quyên cũng không có việc gì, cho cải mai khô vào
nước lạnh ngâm nở.
Buổi chiều Chu Trình Ninh nghỉ khá sớm, 3 giờ
giám thị xong thu bài, hiệu trưởng nói mấy lời, lại phát chút hàng tết
cho các thầy cô, không đến 5 giờ hẳn là có thể về nhà, cỡ chừng 4 giờ 20 phút cô lại về nhà nấu cơm vậy.
Buổi chiều Từ Hương Quyên làm
kim chi giúp mẹ mình, bôi nước gia vị ớt cay đã làm sẵn lên cải trắng,
cho vào bình phong kín cất giữ.

Ăn tết cũng nhiều thêm một món ăn.
Đang cho vào bình đây, liền thấy bác gái Thái vội vã tới đây nói với cô, Vương Cường đánh nhau với ông chồng nhà cô!
Từ Hương Quyên cảm thấy mình gặp ảo giác, còn lặp lại hỏi một lần, Vương Cường với ai?
Bác gái Thái lặp lại một lần, Vương Cường với ông chồng nhà cô, Tiểu Chu, Chu Trình Ninh á.
Này đây Từ Hương Quyên vừa nghe liền nóng nảy, thả kim chi xuống, rửa sạch
tay, bảo bác gái Thái dẫn cô đi tìm Chu Trình Ninh, chạy vài bước lại
quay đầu lại nói với mẹ mình, "Mẹ, mẹ ở nhà trông mấy đứa nhỏ cho con,
đừng có dẫn mấy đứa nó ra."
Ngô Thải Phương còn chưa kịp nói một
câu nào con gái đã liền chạy đi, Ngưu Ngưu nằm trên thảm bị chị gái
thuyết giáo kia, chẳng trì độn chút nào, mẹ chạy, lập tức khóc lên, Qua
Qua đều có chút ngốc vì em trái khóc, vừa rồi còn cười mà.
Vừa nãy hình như bác gái nói ba đánh nhau, mẹ vội vã đi tìm ba, còn không cho trẻ con đi ra ngoài.
Có phải ba mẹ không cần trẻ con nữa không, miệng Qua Qua bẹp một cái, khóc lên theo em trai.
Ngô Thải Phượng vốn đang nghĩ mấy đứa nhỏ không có việc gì, sẽ không tự
mình chạy đi ra, bà xem xem rốt cuộc tình huống là thế nào, hai đứa nhỏ
đột nhiên khóc lên, đau đầu!
...
Lúc Từ Hương Quyên với
bác gái Thái đi, Chu Trình Ninh còn đang vật lộn với Vương Cường, trong
miệng Vương Cường không sạch sẽ, Chu Trình Ninh im lìm không nói tiếng
nào, nhưng thoạt nhìn là rất tức giận, chung quanh chỉ có tốp năm tốp ba mấy bác gái vây xem, thật sự là không cản được đàn ông đánh nhau.
Không có khuyên bảo đừng đánh, vừa đi lên Từ Hương Quyên liền đá đánh lên
người Vương Cường, "Cái đồ khốn nạn, ai cho mày đánh chồng tao!"
Từ Hương Quyên đá đánh vài cái, nhìn sang tứ phía, nhặt một cục đá to lên, "Đừng có cản tôi! Xem hôm nay tôi có đập chết gã ta không!"
"Quyên! Con đừng xúc động! Ra mạng người đó! Muốn ra mạng người!"
"Mụ điên!" Vương Cường thấy Từ Hương Quyên thật muốn đập cục đá tới đây, sợ tới mức không còn nửa cái mạng.
Chu Trình Ninh nhìn không biết đánh nhau, nhưng đánh người lên lại rất
điên, sức cũng lớn, Vương Cường tuy là khỏe nhưng không chiếm ưu thế,
lúc này lại có Từ Hương Quyên đá mấy đá, hoàn toàn ở vào thế yếu.
Chu Trình Ninh nhân cơ hội vung nắm tay lên hung hăng đấm mấy cái lên người Vương Cường.
Có đàn ông nghe tiếng tới đây, tách Chu Trình Ninh với Vương Cường tách
ra, cục đá của Từ Hương Quyên đương nhiên không có khả năng thật sự đập
lên người Vương Cường, thấy người đã tách ra, liền bảo vệ chồng sau
người mình, cục đá trong tay dùng sức nện trên mặt đất, sắc mặt hung ác, "Thứ đồ ăn phân, về sau dám trêu chồng tao, tao cho mày biết mày chết
như thế nào!"
Thanh danh của Vương Cường trong thôn không dễ
nghe, trong nhà có tiền lại có thế, dù nam hay nữ, đều không thế nào dám chọc, cho nên mọi người rất nhất trí mà khuyên Từ Hương Quyên bình
tĩnh.
Vương Cường bắt nạt kẻ yếu vốn đang bị Từ Hương Quyên làm
kinh sợ, nhưng nghĩ đến trong nhà mình còn có các anh trai, bèn giơ tay
lên muốn tát qua, "Đàn bà thúi thiếu thu thập!"
Động tác của Từ
Hương Quyên nhanh hơn gã nhiều, mọi người đều chưa phản ứng lại, cô đã
liền hung hăng tát Vương Cường một bạt tai, Chu Trình Ninh vội vàng túm
vợ đã tát Vương Cường một cái tát tai ra sau lưng mình chặn lại, sớm vào lúc Vương Cường có động tác anh đã liền muốn che vợ ở sau lưng mình,
chỉ là động tác của vợ quá nhanh.
"Chờ đó, tao đi lấy con dao
phay chém chết cái đồ ăn phân này!" Từ Hương Quyên không có khăng khăng
muốn bảo vệ trước người Chu Trình Ninh, mà xoay người chạy đi.
Một ông chú mở miệng, "Cường Tử cậu mau chạy đi! Quyên muốn nổi điên ai cũng không cản được á!"
Vương Cường nghe vậy chạy trối chết.
Chu Trình Ninh đi theo sau Từ Hương Quyên, "Quyên, hắn chạy rồi."
Nghe thấy Vương Cường chạy rồi, Từ Hương Quyên mới dừng lại, mấy thôn dân
vây xem sôi nổi đi đến bên người hai vợ chồng, anh một câu chị một lời, ý tứ đại khái là Từ Hương Quyên chọc phải phiền toái lớn rồi.
Từ Hương Quyên: "Cùng lắm thì liều mạng với hắn, thằng đó chính là đồ ức hiếp người nhà, sợ kẻ điên như tôi vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người nghe Từ Hương Quyên nói như vậy, liền chuyển đầu mâu về phía Chu
Trình Ninh, đại ý là không nghĩ tới anh là người xúc động như này, tự
tìm phiền toái.
Từ Hương Quyên không nghe nổi loại lời như này,
"Mấy chú mấy thím, con nhà con còn đang để ở chỗ mẹ con, bọn con phải về trông con, liền không nhiều lời với mấy chú thím nữa."
Xe Chu
Trình Ninh còn đậu ở bên cạnh, xe không có chịu tổn hại, tay nải cột
trên đó cũng không rớt, bên trong hẳn là hàng tết trường học phát, Từ
Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh chở cô về nhà của bọn họ trước.
Về đến nhà, sắc mặt Chu Trình Ninh có chút hôi bại, "Quyên......"
"Anh đợi ở nhà, em đi đón bọn nhỏ." Náo loạn ra một hồi này, giọng Từ Hương Quyên mang theo mỏi mệt.
Chu Trình Ninh: "Anh đi với em."
"Không cần, anh ở nhà nghỉ ngơi đi, cả ngày hôm nay cũng mệt mỏi rồi...... Nấu nước hâm nóng nồi nhà chúng ta lên, gạo cũng vo sạch, chờ em về nhà nấu cơm."
"Ừ, anh biết rồi." Giọng Chu Trình Ninh rất thấp, y như làm sai chuyện vậy.
Thấy ông chồng mình ủ rũ cụp đuôi, hiện tại Từ Hương Quyên cũng không biết
nên khuyên thế nào, vẫn là đi đón con về nhà trước đã.
Đi đến nhà ba mẹ, Qua Qua với Ngưu Ngưu đều đang khóc, đặc biệt là Ngưu Ngưu,
tiếng khóc thật là làm Từ Hương Quyên đau sọ não, bà ngoại Ngưu Ngưu hẳn là cũng có xúc động ném đứa nhỏ về lại trên thảm rồi.
"Mẹ! Có phải mẹ... Không cần con... với Ngưu Ngưu không?" Qua Qua nức nở nói.
Mắt Từ Hương Quyên sắc, "Suy nghĩ vớ vẩn gì đó? Con với Ngưu Ngưu đều là
con của mẹ, sao mẹ có thể không cần tụi con... Có phải trong tay cầm kẹo không đó?"
Qua Qua dần dần ngừng tiếng khóc, lẩm bẩm, "Bà ngoại cho con, không phải... Con tự mình đòi."
Trên tay không có quả đạn khóc nhỏ Ngưu Ngưu này, Ngô Thải Phượng rốt cuộc
có thể yên lành nói một câu, "Mẹ cho Qua Qua, một cục kẹo con còn muốn
tịch thu à?"
Từ Hương Quyên: "Không tịch thu, mẹ, con mang đứa nhỏ về nhà trước."
Đối với vụ con rể đánh nhau này, Ngô Thải Phượng nghe mà không thể tin được hơn con gái nhiều, "Chồng con thật sự có tiền đồ như vậy, đánh nhau với Vương Cường?"
Hiện tại Từ Hương Quyên cũng không muốn giải thích với mẹ mình, "Mẹ, tối lại nói với mẹ... Việc này hẳn là sẽ lại truyền
một lần ở trong thôn, cải mai khô con trực tiếp mang đi nhé, buổi tối
liền đưa chén thịt tới đây."
Ngưu Ngưu được mẹ bế, dừng tiếng
khóc, Từ Hương Quyên về đến nhà, trước hết là vào buồng trong dỗ Ngưu
Ngưu đã khóc mệt trong chốc lát, Ngưu Ngưu được mẹ dỗ, rất mau đã ngủ
rồi.
Ngưu Ngưu ngủ, Từ Hương Quyên vào bếp chuẩn bị nấu cơm.
Làm cải mai khô khấu nhục nói phiền toái thì không phiền toái, nói đơn giản cũng không đơn giản, yêu cầu nấu chiên chưng, hiện tại cô chỉ nấu ăn
chạy không chính mình, cái gì cũng không nghĩ.
Qua Qua đứng bên
cạnh ba đang ngồi nhóm lửa, bé mới vừa hỏi ba có bị người xấu đánh hay
không, ba nói không có, bé đưa kẹo bà ngoại cho cho ba, ăn kẹo liền
không đau.
Chu Trình Ninh không có nhận kẹo của con gái, mà bóc ra cho con gái ăn.
Mẹ nấu cơm không lên tiếng, ba giống như không quá vui vẻ, Qua Qua ngậm kẹo đứng ở kế bên, cũng không nói chuyện.
Từ Hương Quyên nấu cơm chiều xong, múc ra một chén thịt nhỏ, lại gắp mấy
viên củ cải viên, "A Ninh, anh với Qua Qua ăn cơm cho tốt vào, em đi đưa chút đồ ăn cho nhà ba mẹ, không cần chờ em."
Mẹ vừa đi, Qua Qua
cảm thấy thịt thơm ngào ngạt cũng không có thơm như vậy, ba ngày thường
có thể ăn hai chén cơm cũng không động đậy đũa ăn cơm.
Qua Qua còn dùng đũa không thuận, lấy cái muỗng của bé ra múc một miếng khấu nhục cho lên cơm của ba, "Ba, ba ăn."
Nguội liền không thể ăn, Qua Qua cũng muốn múc cho mình một miếng khấu nhục
nhỏ, nhưng không có may mắn như lúc múc cho ba vậy, chính mình luôn cứ
vớt phải cải mai khô thôi.
"Qua Qua thật ngoan." Chu Trình Ninh dứt khoát gắp một miếng thịt thay con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận