Chồng Tôi Là Người Cổ Đại
Chương 142 - Cọ xát (4)
Editor: SCvitao
Tuy rằng hiện tại hắn không nhìn thấy tình huống trong phòng vệ sinh, nhưng hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng động.
Cả căn nhà chỉ lớn như vậy, hơn nữa nhĩ lực của hắn vốn rất xuất chúng, có thể nghe cực kỳ rõ ràng tiếng Đỗ Hạ đánh răng, rửa mặt, tiếng nước chảy trên bồn rửa tay, hắn còn rõ ràng nghe được tiếng quần áo cọ xát lên cở thể.
Tấm kính mờ đục lại càng làm người ta tò mò, tuy rằng hắn không nhìn thấy, nhưng sức tưởng tượng cực kỳ phong phú, Tống Gia Ngôn dùng hết lý trí cả đời mới có thể khống chế suy nghĩ càng ngày càng sai lệch.
Đỗ Hạ dùng hết hai mươi phút để tắm rửa, cứ như vậy mặc áo ngủ, cuốn tóc vào khăn tắm chui ra khỏi toilet, hơi nước trong toilet bị cô nhốt lại sau cửa kính.
Thấy cô định đi thẳng về phòng, tính toán đi ngủ luôn, Tống Gia Ngôn vội đuổi theo hỏi: “Nàng định đi ngủ?”
Đỗ Hạ lắc lắc đầu phủ nhận: “Em nằm chơi di động một lát, chờ tóc tóc khô mới đi ngủ.”
Cô mới không định để tóc đầy nước mà trèo lên giường ngủ đâu!
Tống Gia Ngôn nhíu mày: “Nàng cuốn tóc kín như vậy, hơi ẩm đều chui vào da đầu, về sau sẽ đau đầu.”
Tống Gia Ngôn cũng là người rất chú ý đến sức khỏe, trước kia khi hắn gội đầu đều để mấy người Tống Hải dùng khăn lau thật khô tóc, mùa đông còn phải ngồi trước chậu than hong tóc.
Tới hiện đại lại càng tiện hơn, bởi vì có một phát minh đặc biệt vỹ đại, máy sấy, chỉ tốn vài phút là có thể làm khô tóc, kể cả gội đầu vào buổi tối cũng không lo tóc không kịp khô trước khi ngủ.
Tóc Đỗ Hạ cũng dài, nhưng cô ngại sấy tóc, đều lười biếng dùng khăn quấn tóc lại, dù sao chơi di động, lướt lướt một lúc, khoảng một tiếng là tóc cũng gần khô.
Lúc này thấy Tống Gia Ngôn không tán đồng, cô nghĩ cũng không nghĩ liền mở miệng trêu đùa; “Vậy anh giúp em sấy tóc.”
Lời vừa ra khỏi miệng Đỗ Hạ liền ý thức được không đúng, Tống Gia Ngôn là một người bảo thủ, khẳng định cũng sẽ cho rằng mấy chuyện thân mật như sấy tóc phải chờ đến sau khi thành thân mới có thể làm.
Cô tùy tiện nói một câu, sẽ không làm hắn cảm thấy khó xử đi?
Nhưng mà cô không nghĩ tới, nghe cô nói như vậy, Tống Gia Ngôn không hề nghĩ ngợi liền đứng lên khỏi sô pha:
“Được, ta đi lấy máy sấy, nàng lại đây ngồi đi.”
Máy sấy Đỗ gia đều là đặt trong ngăn tủ dưới bồn rửa mặt, cho nên Tống Gia Ngôn đi thẳng đến bồn rửa tay.
Hắn rất thuận lợi tìm được máy sấy trong ngăn tủ, lúc đi ra còn không quên thuận tay cầm theo một cái khăn lông khô.
Đỗ Hạ ngồi trên tấm thảm mềm mại, ngơ ngác mà nhìn theo động tác của Tống Gia Ngôn, vẻ mặt hoảng hốt.
Nhưng mà Tống Gia Ngôn căn bản không cho cô thời gian thích ứng, cắm điện xong, liền ngồi trên sô pha phía sau lưng cô.
Đỗ Hạ đã đánh mất năng lực tự hỏi cơ bản, bên tai cô chỉ có thể nghe thấy tiếng máy sấy ong ong, hơn nữa ngón tay của Tống Gia Ngôn thường thường xuyên qua sợi tóc của cô, hết thảy đều làm cô cảm thấy mình đang nằm mơ.
Đỗ Hạ nhíu chặt mày, đang suy nghĩ rốt cuộc Tống Gia Ngôn bị chuyện gì kích thích mà liên tiếp làm mấy hành vi khác thường.
Nhưng mà động tác của Tống Gia Ngôn thật sự quá mềm nhẹ, gió lạnh thổi ra từ máy sấy cũng làm cô cảm thấy thập phần thích ý, cho nên còn không đợi cô nghĩ ra, sâu ngủ liền tìm tới cửa trước.
Thấy Đỗ Hạ gật gà gật gù, Tống Gia Ngôn đúng lúc hơi hạ một chân xuống, để cô có thể thoải mái nghiêng người ghé mặt lên đùi hắn.
Đỗ Hạ che miệng ngáp một cái, hoàn toàn từ bỏ giãy giụa, tựa lên chân Tống Gia còn không quên dặn dò: “Em nhắm mắt một lát, sấy xong anh phải đánh thức em đấy.”
Thấy cô rõ ràng là rất buồn ngủ rồi, thế nhưng còn nhớ dặn mình đánh thức, Tống Gia Ngôn nghẹn cười gật đầu, nói: “Ngủ đi, sấy xong ta sẽ gọi nàng.”
Có hắn đảm bảo, Đỗ Hạ cực kỳ an tâm mà mặc kệ chính mình nhắm hai mắt lại.
Không khí ấm áp trong phòng làm cô cảm thấy cực kỳ thả lỏng.
Chờ Tống Gia Ngôn cẩn thận sấy xong tóc cho cô, đã là hơn mười phút sau.
Hắn cũng không trực tiếp đánh thức cô dậy, mà cẩn thận đặt máy sấy xuống, trực tiếp khom lưng ôm người lên.
Bởi vì động tác của hắn, Đỗ Hạ mơ mơ màng màng mà mở mắt.
Tống Gia Ngôn cúi đầu nhìn cô một cái, ngữ khí mềm nhẹ dỗ: “Ngủ đi, ta ôm nàng về phòng.”
Đỗ Hạ thản nhiên tiếp nhận cái bế công chúa lần đầu tiên trong đời, cô duỗi tay ôm lấy côr Tống Gia Ngôn, hàm hàm hồ hồ nói: “Anh cẩn thận một chút, đừng để em ngã.”
Nếu không phải thấy cô còn buồn ngủ, cả người đều không quá thanh tỉnh, Tống Gia Ngôn nhất định sẽ đặt cô xuống, giải thích một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận