Chồng Tôi Là Người Cổ Đại

Chương 141 - Cọ xát (3)




Editor: SCvitao
Tuy rằng phản ứng của Đỗ Hạ có chút trì độn, nhưng cô là phụ nữ, trời sinh mẫn cảm với những chuyện nguy hiểm như này, cảm giác áp bách làm cô không được tự nhiên vặn vẹo thân thể, muốn trốn thoát khỏi vòng vây của Tống Gia Ngôn.
Hiện cô và Tống Gia Ngôn thật sự quá gần, hơi thở của hắn như lông chim quét lên sau cổ cùng bên tai của cô.
Đỗ Hạ như là một con mèo dựng lông, cả người đều trong chế độ đề phòng.
Từ trước tới nay, Đỗ Hạ chưa bao giờ xem thường sự tự chủ của thanh niên lớn tuổi độc thân như Tống Gia Ngôn.
Tuy rằng sau khi xác định quan hệ, không có việc gì cô cũng thích trêu chọc hắn vài cái, nhưng đó là bởi vì cô hiểu điểm mấu chốt ở đâu.
Hiện bọn họ còn đang trong giai đoạn yêu đương, chưa có danh phận gì hết, vì thế Tống Gia Ngôn vẫn luôn ẩn nhẫn.
Điểm này Đỗ Hạ đã sớm phát hiện, cho nên phía trước cô mới có thể không sợ hãi mà ôm ấp, hôn hít trêu chọc hắn đủ kiểu.
Nhưng vừa rồi, khí thế quanh thân Tống Gia Ngôn đã thay đổi, hắn vừa nghiêm túc, trong lòng Đỗ Hạ liền không thể yên ổn.
Chẳng lẽ cô đùa hơi quá? Cho nên hắn không định tiếp tục nhẫn nại?
Cô được một tấc lại muốn tiến một thước trêu chọc hắn, hôm nay muốn lật xe?
Đỗ Hạ là kiểu người có tà tâm nhưng không có gan trộm.
Tuy rằng sau khi xác định quan hệ, tỉnh thoảng trong đầu cô cũng tưởng tượng tới mới cảnh không phù hợp với trẻ em, nhưng thật sự vượt qua tầng quan hệ đó, cô lại không có lá gan đấy.
Hiện giờ Tống Gia Ngôn chỉ hơi lộ ra một chút lực công kích, cả người cô lập tức cứng đơ.
Tống Gia Ngôn nhìn lỗ tai Đỗ Hạ đã đỏ bừng, vẫn duy trì tư thế, biết rõ còn cố hỏi: “Nàng rất khẩn trương sao?”
Trong lòng Đỗ Hạ sắp không chống đỡ được rồi, ngoài miệng còn cậy mạnh nói: “Em, em khẩn trương cái gì? Sao em phải khẩn trương, em không khẩn trương chút nào, chỉ là trong phòng chưa mở điều hòa, em cảm thấy quá nóng mà thôi.”
Không sai, chỉ là cô quá nóng, mồ hôi cô chảy trên trán cũng không phải vì cô đang khẩn trương.
“Thật sự?” Tống Gia Ngôn nới lỏng cánh tay, mặc kệ thân thể của mình hoàn toàn dán xuống.
Đỗ Hạ bị Tống Gia Ngôn ép tới gắt gao, cô lung tung quơ tay quơ chân vài cái, túng túng kêu la: “Anh làm gì đấy, nặng muốn chết, anh đứng dậy nhanh lên.”
Thấy cô vịt chết còn cứng mỏ, dưới hoàn cảnh như vậy cũng không biết nói một, hai câu nũng nịu, Tống Gia Ngôn cảm thấy mình thật sự thua dưới tay cô.
Hắn chống thân thể lên, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, Đỗ Hạ vừa thấy trọng lượng trên người biến mất, vội vàng ngồi dậy chui khỏi vòng tay Tống Gia Ngôn ra ngoài.
Chỉ sợ chậm một chút, hắn liền giữ cô lại chỗ cũ.
Mặt Đỗ Hạ đỏ như mông khỉ, cúi đầu không dám nhìn thẳng Tống Gia Ngôn, lo lắng mình còn đứng trong phòng khách sẽ bị hắn bắt lại, cô bò xuống sô pha trốn vào phòng, cuối cùng còn không quên đóng cửa phòng lại.
Thấy bóng dáng chạy trối chết của cô, tâm tình Tống Gia Ngôn sung sướng cong cong khóe miệng, trong lòng rất sảng khoái.
Trước kia đều là hắn bị Đỗ Hạ trêu chọc tới mức không thấy nổi phương hướng, thất thố đủ kiểu, hôm nay cũng coi như hắn nắm thế chủ động một lần.
Xem về sau cô còn dám trêu chọc hắn không, ỷ vào chuyện trước khi thành thân hắn không dám động vào cô, liền dốc sức trêu chọc hắn, không thèm coi hắn là một người đàn ông chân chính.
Bất quá Tống Gia Ngôn cũng hiểu, hôm nay mình xem như giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm, bởi vì khi Đỗ Hạ khẩn trương, chính hắn cũng không dễ chịu.
Dù sao đó cũng là người hắn tâm tâm niệm trong lòng, khoảng cách gần như vậy, nói trong lòng hắn không có một chút tà niệm là không có khả năng.
Tống Gia Ngôn nằm trên sô pha, nhìn cửa phòng đóng chặt, giơ tay mở hai nút áo sơ mi, hồi lâu sau mới nặng nề mà thở ra một hơi.
Đỗ Hạ trốn về phòng, cứ cảm thấy vừa rồi mình thể hiện không tốt, quá xấu hổ.
Bất quá hiện tại Tống Gia Ngôn như thành một người khác, cũng không biết có phải trộm mà lên mạng học tập kỹ xảo tán tỉnh gì hay không, cô lại không dám mở cửa đi ra ngoài hỏi, chỉ có thể nghẹn khuất ôm gối đầu, coi nó trở thành người nào đó mà đánh vài cái cho hết giận.
Tống Gia Ngôn còn nhớ rõ sáng mai Đỗ Hạ phải đi làm, đánh giá cô đã bình tĩnh rồi, liền đứng lên gõ cửa giục cô nhanh rửa mặt nghỉ ngơi.
Đỗ Hạ bực mình thì bực mình, cũng không ảnh hưởng việc cô nói chuyện với Tống Gia Ngôn.
Nghe vậy cô vội vàng đáp lời, nhanh chóng đi tìm áo ngủ, ôm áo ngủ chạy vào toilet.
Nàng giơ tay ấn lên cửa kính, thủy tinh vốn trong suốt quả nhiên biến thành trạng thái mờ đục, lập tức ngăn cách tầm mắt bên ngoài.
Nhưng mà đối với Tống Gia Ngôn, nó cũng không có nghĩa là hắn có thể thả lỏng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận