Chạy Nạn Trên Đường Nữ Nhân Là Vướng Víu? Đều Cho Ta

Chương 72: Còn cao hơn Thiên cấp công pháp

**Chương 72: Còn cao hơn cả c·ô·ng p·h·áp t·h·i·ê·n cấp**
Tuy nhiên khoan hãy vội, đợi qua 0 giờ, xem thử t·r·ả về được thứ gì rồi tính.
Tiếp đó, Lục Duy lấy ra bình sứ cuối cùng, nhẹ nhàng mở một chút nắp bình, một mùi t·h·u·ố·c nhàn nhạt lập tức tràn ra, Lục Duy ngửi được liền cảm thấy tinh thần chấn động.
"A? Thứ gì mà thơm như vậy?" Lục Tiêu Tiêu nhún nhún mũi, hệt như c·h·ó con, ngửi thấy mùi thơm liền bò tới bên cạnh Lục Duy.
Lục Duy vội vàng đậy kín nắp bình rồi nhét vào trong n·g·ự·c, thuận miệng qua loa nói: "Không có gì, không có gì, đi chơi đi."
Lục Tiêu Tiêu đương nhiên không tin: "Gạt người, ta đều thấy được, nói mau, là món gì ngon?"
"Ban đêm ngươi sẽ biết." Lục Duy đẩy tiểu nha đầu trở về, không thèm để ý tới nàng.
Ngay cả chính hắn cũng không biết đây là đan dược gì, làm sao nói cho tiểu nha đầu được, chỉ có thể đợi tối nay lúc t·r·ả về thử một chút, thì mới biết là đan dược gì.
Đem tất cả mọi thứ cất kỹ, Lục Duy biểu thị rất hài lòng.
Chỉ là 'kích thích' nho nhỏ một chút, vậy mà đã thu hoạch được nhiều như vậy.
Vậy nếu h·u·n·g hãn thêm một chút, chẳng phải là có thể thu được càng nhiều?
Bất quá, Hạ Nhân sau chuyện lần này, đoán chừng là đã triệt để hết hy vọng với Liễu Như Yên, muốn hắn tiếp tục làm l·i·ế·m c·ẩ·u nữa e rằng rất khó.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Vừa mới trở lại doanh địa, rốt cục được ăn một bữa cơm nóng hổi, Hạ Nhân bỗng nhiên rùng mình một cái.
"Chẳng lẽ là bị cảm lạnh? Sao lại cảm thấy hơi lạnh vậy chứ."
. .
Vừa vặn lúc này Liễu Như Yên đem thức ăn bưng tới.
Món chính là cơm ngô, đồ ăn là rau dại xào, còn có thể thấy được một chút t·h·ị·t tinh, xem như một bữa ăn không tệ.
Ăn xong cơm tối, Liễu Như Yên mang theo hai đứa bé đi ngủ, Lục Duy thì một mình đi tu luyện.
Hôm nay bận rộn cả ngày, còn chưa kịp tu luyện, mặc dù bây giờ đã rất muộn, nhưng không thể không luyện.
Chỉ bất quá, vừa mới tu luyện, Lục Duy liền cảm nhận được sự khác biệt rõ rệt.
Làm động tác thì càng thêm nhẹ nhàng, không tốn nhiều sức, khí huyết lưu chuyển nhanh hơn, thông thuận hơn.
Bất tri bất giác, một lần c·ô·ng p·h·áp tôi luyện thân thể đã tu luyện xong.
Lục Duy mở hệ th·ố·n·g ra nhìn, thế mà tăng 3 điểm độ thuần thục, so với bình thường nhiều hơn 1 điểm, mấu chốt là khí huyết tiêu hao lại không hề tăng.
Đây chính là tác dụng của việc tăng căn cốt, có thể gia tăng tốc độ tu luyện, mà tiêu hao thì không thay đổi.
Thảo nào những t·h·i·ê·n tài tu luyện đều nhanh như vậy, hiện tại căn cốt của hắn mới có 78, chỉ được xem là t·h·i·ê·n tài bình thường.
Nếu đạt tới 80 điểm, chẳng phải là có tốc độ tu luyện nhanh gấp đôi so với người bình thường?
Như vậy thì làm sao người bình thường có thể đuổi kịp?
Cảm nh·ậ·n được tác dụng của căn cốt, Lục Duy hiện tại có chút không kịp chờ đợi muốn kiếm thêm điểm thuộc tính để thử, xem khi tăng lên 80 điểm sẽ như thế nào.
Qua hai ngày nữa hệ th·ố·n·g liền có thể thăng cấp, đến lúc đó có thể tăng point cho căn cốt.
Tiếp tục tu luyện, hiệu quả tăng lên, động lực tu luyện của Lục Duy càng tăng cao, hoàn toàn tiến vào trạng thái vong ngã, chìm đắm trong tu luyện.
Nhưng hắn không hề hay biết, trong lúc hắn tu luyện, có mấy người vẫn luôn chú ý tới hắn.
Cách nơi này không xa, trong một chiếc xe ngựa, Dương Tiểu Hồ nhìn chằm chằm vào thân ảnh Lục Duy đang tu luyện bằng đôi mắt sáng như ánh sao, khẽ nhíu mày.
Nhìn hồi lâu, đôi lông mày thanh tú cau lại, khẽ nói: "Ngoài việc chuyên tâm và cố gắng hơn một chút, cũng chẳng nhìn ra được có gì đặc biệt."
Một bên khác, ngoài lều trại của Chu gia, Chu Mộ Tuyết nhìn thân ảnh Lục Duy ở phía xa, trong mắt ẩn chứa từng tia tình ý.
"Ta cũng phải nỗ lực, có như vậy mới có thể bảo vệ tốt người nhà của chúng ta." Sau đó, dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt nàng hơi đỏ lên.
Ở một phía khác, Chu phu nhân (Bạch Linh Nhi) đứng từ xa nhìn cảnh tượng này, mỉm cười nhàn nhạt rồi quay người bước vào lều vải.
Trong lều vải, Chu Viễn Sơn nằm trên mặt đất ngáy o o, Chu phu nhân chẳng thèm nhìn hắn một cái, khoanh chân ngồi ở trên giường, bắt đầu tu luyện khôi phục thương thế.
Tu luyện khoảng chừng hai canh giờ, Lục Duy liền trở về nghỉ ngơi.
Ngày mai, nguy cơ sẽ ập đến, phải dưỡng đủ tinh thần để ứng phó.
Trở lại lều vải, đã là rạng sáng, Liễu Như Yên vẫn chưa ngủ, còn đang đợi Lục Duy.
Thấy Lục Duy trở về, nàng vội vàng đứng dậy: "t·h·iếu gia. . ."
Lục Duy gật gật đầu: "Sao còn chưa ngủ? Đang chờ ta để được thưởng sao?"
Liễu Như Yên nhớ tới những lời t·h·iếu gia nói ban ngày, gương mặt xinh đẹp hơi đỏ lên: "Không có, không có, ta chỉ là chờ t·h·iếu gia ngài trở về, để hầu hạ ngài rửa chân."
Ngươi mà là rửa chân sao?
Ngươi rõ ràng là gội đầu, ngươi thèm muốn thân thể của ta, phi!
"Đi, đi ngủ sớm một chút đi, trời sáng còn có việc, đúng rồi, cái này cho ngươi." Lục Duy lấy ra quyển da đưa cho Liễu Như Yên.
Liễu Như Yên nhìn thoáng qua quyển da kia, t·i·ệ·n tay t·r·ả lại cho Lục Duy.
"Cảm ơn t·h·iếu gia, ngài giữ giúp ta trước đi."
Lục Duy hài lòng gật đầu: "Được, đi ngủ đi."
"Keng, kí chủ tặng cho mục tiêu t·r·ả về Liễu Như Yên c·ô·ng p·h·áp « Ẩn Nặc t·h·u·ậ·t » t·h·i·ê·n cấp sơ giai, thu được gấp 10 lần t·r·ả về, nhận được c·ô·ng p·h·áp « Liễm Tức t·h·u·ậ·t » linh cấp sơ giai
c·ô·ng p·h·áp đã được đưa vào không gian hệ th·ố·n·g, kí chủ có thể tự nh·ậ·n."
Linh cấp? !
Còn cao hơn cả c·ô·ng p·h·áp t·h·i·ê·n cấp? Lục Duy trong nháy mắt mở to hai mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận