Bị Trục Xuất Tông Môn Phía Sau, Sư Tôn Sư Tỷ Hối Hận Cả Đời

Bị Trục Xuất Tông Môn Phía Sau, Sư Tôn Sư Tỷ Hối Hận Cả Đời - Chương 346: Sư tôn không coi ta là người đáng thương, cũng không coi ta là người (length: 7502)

"Ngươi đến nơi này làm gì?"
Hai nữ đồng thời nói, trong mắt lóe ra ánh nhìn cảnh giác.
"Ta cùng tiểu hỗn đản xa cách đã lâu trùng phùng, tối nay liền muốn kề đầu gối tâm sự, người không liên quan mau chóng tránh ra!"
Tiểu yêu nữ dùng cặp đùi đẹp thon dài kẹp chặt lấy gối đầu, nhích từng chút đến trước cửa, giang hai cánh tay chặn cửa ra vào.
"Ngươi xem cái bộ dạng ăn mặc này của ngươi, là chuẩn bị kề đầu gối tâm sự à?"
Nữ hoàng đánh giá nàng từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, phảng phất nhìn thấu tâm can lá lách gan phổi của tiểu yêu nữ.
Nghe vậy, gương mặt tiểu yêu nữ lập tức đỏ bừng.
Nàng tối nay cố ý mặc thật mát mẻ, hết sức mê người.
Một thân áo ngủ rộng thùng thình màu đỏ ôm sát lấy cơ thể mềm mại hoàn mỹ, phác họa tinh tế đường cong.
Chỉ cần hơi động tay, eo sẽ lộ ra làn da như sương như tuyết, khiến nữ hoàng nhìn mà hoa cả mắt.
"Hỏng bét!"
Nữ hoàng trong lòng kêu lên không hay: "Nàng là người của Hợp Hoan tông, mị thuật tuyệt đối là đỉnh cấp, về khoản này ta không có cửa nào thắng!"
Trong đầu nàng nhanh chóng hiện lên hình ảnh của Mộ Dung Nhã và Trương Sở Xảo, sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi một chút.
"Bổn hoàng có phải cũng nên học hỏi một chút kỹ xảo phương diện này?"
Ngay khi nàng còn đang suy tư, tiểu yêu nữ đột nhiên lên tiếng cắt ngang ý nghĩ của nàng.
"Tránh ra đi, mau tránh ra, không có chuyện của ngươi ở đây!"
"Ai nói không có, ta là nữ hoàng của đế quốc, cố ý đến tìm khách khanh thương nghị chuyện quốc gia trọng đại, đây mới là chuyện quan trọng nhất!"
"Nhà ai người tốt lại đi thương nghị chuyện này vào buổi tối?"
"Ngươi không biết đấy thôi, quốc sự khẩn cấp, cấp bách lắm!"
Quốc sự có khẩn cấp hay không thì không biết, nhưng nữ hoàng thì thật sự rất gấp, vậy nên muốn xông vào.
"Còn dám động đậy một chút, có tin ta bạo ngươi không!"
Tiểu yêu nữ trực tiếp móc ra linh phù, hơn nữa còn là linh phù cỡ lớn nhất, ép nữ hoàng phải ngừng hành động xâm nhập.
Trong chốc lát, hai mỹ nữ tuyệt sắc liền giằng co nhau, trong đêm tối bốn con mắt to tròn sáng rực nhìn chằm chằm đối phương, một khắc cũng không muốn buông lỏng.
"Cứ tiếp tục như thế này không phải là cách, chúng ta cần phải đưa ra một phương án phân chia hợp lý."
Nữ hoàng chủ động đưa ra hướng giải quyết trước.
"Ý kiến hay đấy, vậy thì phân chia theo vị trí đi."
Tiểu yêu nữ vỗ tay, ngón trỏ chỉ lên trời nói: "Đi vào phía sau thì ta ngủ trên giường."
"Thế còn ta?"
"Ngươi ngủ dưới giường!"
"Dựa vào cái gì mà ta lại phải để ngươi bắt nạt như vậy? !" Nữ hoàng thân thể mềm mại run lên, nhịn không được lớn tiếng mắng.
Từ trước đến nay toàn là nàng giở trò với người khác, hơn nữa lần nào cũng thành công, giờ lại bị đánh về nguyên hình, khiến nàng cảm thấy vô cùng tức giận.
"Vậy thì chúng ta phân chia theo thời gian nhé?" Tiểu yêu nữ lại đưa ra ý kiến.
"Nghe có vẻ đáng tin đấy!" Hai mắt nữ hoàng lập tức sáng lên.
"Vậy thì buổi tối giường của tiểu hỗn đản là của ta, còn ban ngày là của ngươi!"
"Bổn hoàng bạo ngươi!"
Ngay khi song phương chuẩn bị giao chiến, đột nhiên có phe thứ ba chen ngang vào cuộc chiến.
"Sư nương, nữ hoàng bệ hạ các người đang làm gì ở đây thế ạ?"
Chung Ngưng Tuyết tối nay phấn khích quá độ, mãi không tài nào ngủ được, thế là liền lượn lờ đến đây xem thử.
"Ngươi đến đây làm gì!"
Yêu nữ và nữ hoàng đồng thời chuyển mục tiêu, hai đôi mắt như phi kiếm, hung hăng đâm tới.
"Ta... ta chỉ là muốn hỏi sư tôn một chút, ba loại đan dược ban ngày đó có thật hay không thôi ạ?"
Vừa nghe những lời này, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lộ vẻ đồng tình xoa đầu nàng.
"A? A!"
"Đồ ngốc mau đi chơi đi, chỗ này không có chuyện của ngươi."
Nữ hoàng thương hại nói, lại bất ngờ chọc giận Chung Ngưng Tuyết!
"Hừ! Ai nói ta ngốc! Đừng tưởng ta không thấy các người chính là thèm thân thể sư tôn, đã vậy, để ta vào hỏi giúp các người luôn đi!"
Chung Ngưng Tuyết không hề sợ hãi, muốn xông thẳng vào phòng!
"Đứng lại cho ta!"
Cảnh này khiến hai nữ giật mình hoa dung thất sắc, vừa định ngăn cản thì Chung Ngưng Tuyết bất ngờ đổi chiêu, nhẹ nhàng đẩy một cái đã lách được tiểu yêu nữ vào phòng, còn mình thì tiếp tục giằng co với nữ hoàng ở bên ngoài.
Ai nói nàng ngốc chứ, nàng thông minh lắm đấy, sư nương với nữ hoàng rốt cuộc giúp ai, đây không phải là chuyện lựa chọn, mà là câu hỏi đưa điểm!
"Sư nương ơi, đồ nhi ngoan làm được cũng chỉ có bấy nhiêu, đợi người cùng sư tôn thành chuyện tốt, nhất định đừng quên công lao của đồ nhi đấy nhé, ta thật sự rất muốn tiến bộ!"
"Ngươi cái nha đầu này! !"
Đột nhiên phía sau nàng lạnh toát, đối diện ngay ánh mắt lạnh như băng của nữ hoàng.
"Ngươi không sợ trẫm nổi giận ư?"
"Ta sợ chứ, nhưng ta càng sợ sư tôn nổi giận hơn, người không biết khi hắn giận dữ đáng sợ đến mức nào đâu!"
Nghĩ đến đó, Chung Ngưng Tuyết liền không khỏi rùng mình.
"Nói cụ thể hơn đi..."
Nữ hoàng lập tức tỏ vẻ hứng thú.
Chỉ có thể nói tình bạn giữa phụ nữ thật là kỳ lạ, chỉ vài ba câu nói đã có thể đạt tới tình trạng đối nguyệt uống trà, kề đầu gối tâm sự.
Chung Ngưng Tuyết và nữ hoàng đều là những người đáng thương, sau khi kể về trải nghiệm của nhau, rất nhanh đã kết thành bạn thân.
"Thật ghen tị với ngươi có thể luôn ở bên cạnh hắn, mà ta thân là nữ hoàng, lại không thể tùy tâm sở dục đi theo hắn."
"Ta cũng ghen tị với ngươi đấy, chí ít sư tôn sẽ không treo ngược ngươi lên đánh, cũng sẽ không dùng Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao đuổi giết ngươi, càng không có lộn ngược ngươi cắm đầu xuống đất, cũng không ép kéo ngươi vào không gian bão tố, để ngươi săn giết Kim Sí Đại Bằng Điểu..."
Vừa nói ra những lời này, không khí lập tức lâm vào ngưng đọng.
"Khụ khụ... Bổn hoàng lấy trà thay rượu, kính ngươi một ly."
Trong mắt nữ hoàng lóe lên một tia khâm phục, muốn an ủi lại không tìm được lí do, thế là đành gượng gạo nói: "Chí ít khách khanh không có coi ngươi là người đáng thương."
"Ngài nói rất đúng, sư tôn từ trước đến nay không xem ta là người để thương, cũng không xem ta là người..."
Thôi đừng nói nữa, bổn hoàng mời ngươi thêm một chén, cạn hết chén này!
...
"Hống lạp! !"
Ngay khi tiểu yêu nữ ngã vào phòng của Chu Thông, Tiểu Bạch liền lập tức nhảy ra, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Mặc dù Chu Thông đang ở trong đại mộng tu hành, nhưng hắn vẫn không hề sơ hở, trạng thái vô tướng bao bọc xung quanh, đủ để loại bỏ bất cứ mối đe dọa nào!
"Hống à nha?"
Ngay khi Tiểu Bạch chuẩn bị ra quyền, đột nhiên liền nhìn rõ khuôn mặt của người đến, thế là lập tức thu quyền lại.
Một chiêu này nếu đánh ra, hắn cũng sẽ khó sống.
"Tiểu Bạch là ta..."
Tiểu yêu nữ nhẹ nhàng nói, thấy Tiểu Bạch gật đầu một cái rồi biến mất không thấy đâu.
"Thật là một bé ngoan."
Yêu nữ dịu dàng cười nhẹ, rón rén nằm xuống bên cạnh Chu Thông.
Khoảnh khắc sau, Chu Thông như có sự dẫn dắt, lập tức trở mình ôm chặt lấy nàng.
"A! !"
Tiểu yêu nữ suýt nữa đã hét lên, đột nhiên nghe thấy Chu Thông lẩm bẩm trong mộng.
"Nguyệt Nhi... Nguyệt Nhi!"
Cách xưng hô này khiến toàn thân tiểu yêu nữ run lên, trở nên nhu tình như nước, khẽ hôn lên trán Chu Thông.
"Ta ở đây, ta vẫn luôn ở đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận