Bị Trục Xuất Tông Môn Phía Sau, Sư Tôn Sư Tỷ Hối Hận Cả Đời

Bị Trục Xuất Tông Môn Phía Sau, Sư Tôn Sư Tỷ Hối Hận Cả Đời - Chương 163: Từ nay về sau, ta đem đứng ở trên trời! (length: 7795)

"Ầm ầm!"
Đại trận vận hành, phát ra tiếng nổ kinh hoàng.
Vô số hào quang bùng lên dữ dội, chiếu sáng các vì sao trên trời, rực rỡ tột độ.
Giờ phút này, núi sông trập trùng như bị kéo dài vô tận, dập dềnh liên miên, giống như sóng lớn cuồn cuộn, mỗi một gợn sóng đều ẩn chứa uy lực khó lường!
Đại trận Chư Thiên Tinh Đẩu, trận pháp cấp tám, khi vận hành hết công suất có thể gây thương tích cho cường giả Luân Hồi cảnh.
Nhưng mà...
Với sự gia trì của tinh thần Đế cảnh và quyền hành nắm giữ, tình hình hoàn toàn khác biệt!
"Tiểu tử, ngươi chết đi!"
Một vị thái thượng trưởng lão lo sợ Chu Thông kích nổ mầm mống sát khí, tay cầm lệnh bài khống chế trận, thúc giục ngôi sao đầy trời, nhất thời sát khí tràn ngập, muốn tiêu diệt Chu Thông triệt để!
Phụt một tiếng.
Trong đầu của hắn liền bùng nổ ngọn lửa đáng sợ.
Sát khí hỗn loạn và nghịch đảo, ngay cả Bán Thánh cũng không thể chịu nổi.
"A a a..."
Hắn kêu thảm, từ không trung rơi xuống.
"Thái thượng trưởng lão!!"
Mọi người kinh hãi la lên, bất lực.
Chu Thông lại không hề nương tay, trực tiếp tỏa ra lực lượng tinh thần khủng bố, bao phủ khắp khu vực trăm dặm.
"Lấy ra đây cho ta!"
Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên, tất cả lệnh bài khống chế trận pháp đều vỡ vụn, quyền điều khiển đại trận lập tức thay đổi chủ, rơi vào tay Chu Thông.
"Gió đêm xuân hoa nở Thiên Thụ!"
Thiếu niên đạp không mà đi, có một dải cầu vồng ráng nối liền trời đất, giống như Đại Đế xuất hành, tinh thần nhật nguyệt đều muốn xoay vần theo.
"Càng thổi rơi, tinh như mưa!"
Tiếng vừa dứt, tinh tú nổ tung, hào quang vô tận, nhắm thẳng vào vị thái thượng trưởng lão kia, oanh tạc xuống không chút nương tình!
Chỉ thấy đối phương lộ vẻ kinh hãi, thậm chí không kịp phản kháng, trực tiếp bị miểu sát, chỉ còn lại một đống xương vụn!
Lúc này mọi người đều đã hiểu.
Bán Thánh đã chết!
Chết dưới sát khí và chính trận pháp của mình, khiến họ cảm thấy lạnh người.
Khoảnh khắc này Chu Thông giống như Tử Thần, ngay cả cường giả cấp bậc này còn có thể xử lý, chẳng phải nói, tại đây mọi người sinh tử đều nằm trong tay hắn?
"Ngươi...ngươi muốn làm gì?"
Có người liều mạng hỏi.
"Giết sạch các ngươi, có ý kiến gì không?"
Bàn tay Chu Thông khép mở, mặt đất nứt toác, vết rạn lớn lan rộng, trực tiếp xé rách Ngọc Thanh Tông!
Trong nháy mắt, vô số cung điện sụp đổ, vô số lầu các tan vỡ, hóa thành bụi mù.
Giờ khắc này, nơi này đâu còn có khí phái to lớn của thượng tam tông? Đến khu ổ chuột cũng không bằng?
"Phù phù..."
Lồng ngực Chu Thông phập phồng, cảm nhận được thể lực đang nhanh chóng tiêu hao, điều động lực lượng lớn như vậy, đến hắn cũng có chút không chịu nổi.
"Các ngươi nên vui mừng, nếu không có việc gấp, hôm nay ta sẽ khiến các ngươi tổn thất nặng nề."
Lần này đến đây, hắn có mục tiêu rõ ràng.
Thứ nhất, nhất định phải mang theo những đệ tử và trưởng lão hướng về hắn đi.
Thứ hai, nhất định phải cuốn đi ba đầu địa mạch ở đây!
Về phần những thứ khác, lần sau đến cũng không muộn!
"Cho ta ra đây!"
Ngón tay Chu Thông khép lại, chỉ xuống phía dưới!
Trong khoảnh khắc đó, sức mạnh đại trận hội tụ lại, biến thành một bàn tay khổng lồ, mạnh mẽ cắm vào lòng đất!
"Ầm! Ầm! Ầm!"
Tiếng nổ long trời lở đất truyền đến.
Bàn tay lớn chôn vùi, chỉ thấy ba con Phi Long màu xanh thẫm bay vọt lên từ lòng đất, cuối cùng bị Chu Thông giam cầm, xoay quanh bên cạnh hắn.
"Đây là..."
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Triển muốn rách cả khóe mắt.
Chuyện khác có thể nhẫn, duy chỉ có hành vi này là không thể nhẫn nhịn.
Chu Thông đang cưỡng đoạt khí vận của Ngọc Thanh Tông, không khác gì móc thịt róc xương, là hành vi cường đạo vô sỉ nhất!
"Tiểu súc sinh, mau thả địa mạch của chúng ta xuống!"
Hắn gầm giận bay lên, mang dáng vẻ không chết không thôi.
"Ha ha ha...lão phế vật tai ương sắp đến, ngươi đã là châu chấu cuối mùa, không ngoan ngoãn lo chuẩn bị quan tài cho mình, còn ở đây nháo nhào làm gì!"
Chu Thông giễu cợt, tinh thần nhật nguyệt tụ tập trên đỉnh đầu hắn.
"Chư thiên tinh thần đại thủ ấn!"
Một chưởng đè xuống, Ngô Triển không thể tiến thêm, trực tiếp bị đập xuống núi.
"Ầm ầm!"
Đỉnh núi nổ tung, bụi đất tung bay!
Chu Thông như chưa hả giận, lại ra tay tàn độc.
"Lục Hợp Phá Diệt Kiếm, Kim Chi Túc Cách!"
Khí tức sắc bén tột cùng từ trên trời giáng xuống, chẻ đại địa làm đôi, đồng thời truyền ra tiếng kêu thảm của Ngô Triển.
Một kích này có hiệu quả, máu của Bán Thánh lẫn với khí tức tai ương trào ra, khiến người rùng mình.
Ngay cả tông chủ còn bị trấn áp, ai có thể ngăn cản hắn?
"Ngươi...ngươi tùy ý làm bậy như vậy, có tin là chúng ta sẽ báo với chấp pháp giả, khiến ngươi không chịu nổi không?"
Một vị trưởng lão toàn thân run rẩy, nhưng vẫn liều mạng uy hiếp.
Chu Thông búng tay, liền đánh nát hắn thành từng mảnh.
"Lão già còn dám vừa ăn cướp vừa la làng, ta không phải cái thứ chấp pháp giả ôn nhu mềm mỏng kia, phán xét ngươi, một giây cũng không cần!"
"Tiểu súc sinh, ta khuyên ngươi vẫn nên mau dừng tay, xem bọn họ là ai kìa!!"
Có người thông minh trực tiếp dùng người khác ra để uy hiếp Chu Thông.
"Sư huynh!"
"Chu Thông!"
Trong chớp mắt, những đệ tử hướng về Chu Thông, cầm đầu là Bạch Hạc tiên tử, đều bị khống chế, trở thành con tin của Ngọc Thanh Tông, dùng để kiềm chế Chu Thông.
"Ngoan ngoãn xuống đây chịu phạt, nếu không thì, cứ năm giây chúng ta sẽ giết một người!"
"Sinh tử phân hành!"
Thời gian chưa đến nháy mắt, người vừa nói đã hóa thành tro tàn.
"Giết hết các ngươi ta còn không mất năm giây, không tin thì cứ đến gần thử xem."
Lời này vừa nói ra, những người dùng biện pháp uy hiếp kia như bị điện giật, vội vã rời xa mục tiêu.
"Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện, như vậy không giải quyết được vấn đề!"
Một trong ba thái thượng trưởng lão còn lại muốn giảng hòa.
Hắn nhìn Chu Thông nói: "Có đại trận gia trì, ngươi muốn rời khỏi đây dễ như trở bàn tay, nhưng những người quan tâm ngươi lại chỉ có thể ở lại đây, ngươi không muốn bọn họ phải chịu khổ chứ?"
Lời còn chưa dứt, lão quỷ kia đã bị Chu Thông ném lộn nhào xuống đất.
"Ngồi xuống nói chuyện? Vừa nãy sao không nói!"
Chu Thông giễu cợt: "Ngươi không làm được không có nghĩa là ta không làm được, mở to mắt chó ra mà nhìn cho rõ!"
Lời vừa dứt, đại trận đã trực tiếp nổ tung, biến thành năng lượng thuần túy tụ lại trong lá bùa trên tay Chu Thông.
"Phù số tám mươi tám...Không gian lệch vị trí!"
Tiếng vừa dứt, trong hư không đột nhiên xuất hiện vô số vết rách, mỗi vết rách bắn ra một cột sáng, bao phủ lấy những người Chu Thông muốn đưa đi.
Sau một khắc, những người đó theo cột sáng bay lên không, thoát khỏi mặt đất của Ngọc Thanh Tông.
Chu Thông muốn dịch chuyển tất cả bọn họ cùng đi!
"Ngươi...ngươi dám..."
Vị trưởng lão phía dưới vừa giận dữ vừa bất lực nói: "Làm ra chuyện bá đạo như vậy, ngươi không sợ trời thần giáng tội sao!"
"Ha ha..."
Chu Thông cười, nhìn xuống phía dưới: "Lão già ngu xuẩn lại hèn kém, thế giới này, không ai ngay từ đầu đã có thể đứng vững trong mây, thần cũng không ngoại lệ!"
"Nhưng ngay lập tức thôi, khoảng thời gian khiến người khó chịu của vị trí thiên vương này cũng sẽ kết thúc."
"Từ nay về sau, ta sẽ đứng trên trời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận