Bắt Đầu Đã Là Đại Lão, Kết Quả Đối Diện Là Nhân Vật Chính?

Chương 5 chứng bệnh

**Chương 5: Chứng bệnh**
Nghiêm Tiêu nghe được câu "Sẽ bị p·h·át hiện" xong, trong lòng không hiểu sao có chút sợ hãi.
Hành vi hiện tại của hắn có bị tính là thông đồng với đ·ị·ch, p·h·ả·n ·b·ộ·i tông môn không?
Hẳn là không tính đâu nhỉ, dù sao vị sư tôn này của hắn cũng không can t·h·iệp vào bất kỳ hành động nào của hắn.
"Ha ha, ngươi n·g·ư·ợ·c lại không cần phải lo lắng, nếu chúng ta bây giờ còn có thể nói chuyện như bình thường, vậy ít nhất cũng nói rõ cái Huyền Minh Đạo Tông này vẫn có lòng dung người."
Đan Lão cười an ủi.
Mặc dù hắn chưa từng nghe qua tên tuổi của Huyền Minh Đạo Tông, bất quá theo q·u·a·n s·á·t của hắn trong khoảng thời gian này, đây là một chính đạo danh môn đại tông.
Phong cách làm việc còn có thể nói là quang minh lỗi lạc.
Vẻ mặt căng thẳng của Nghiêm Tiêu lập tức thả lỏng, hắn tức giận nhìn Đan Lão: "Lão sư, ngài lần sau nói chuyện, tốt nhất là nói một hơi."
Như thế này là có chút dọa người đó!
Đan Lão bất đắc dĩ cười cười, tiểu t·ử này.
"Đi mua thêm chút dược liệu cơ sở đi, chúng ta chính thức bắt đầu học luyện đan."
---------------
Liên Hoa Phong.
Vô Sắc Đình.
Mã Lâu đang ngồi trong đình nhàn nhã uống trà.
Đột nhiên, một thân ảnh mang áo lam, toàn thân p·h·át ra khí thế tiêu d·a·o tự tại, thả người chạy như bay tới, đi vào đối diện Mã Lâu.
Tuy hai tóc mai đã hoa râm, nhưng lại cực kỳ tuấn lãng, nghiễm nhiên là một đại thúc tr·u·ng niên mị lực mười phần.
Chính là Phiêu Miểu phong Phiêu Miểu Đạo Nhân!
Hắn giờ phút này đang có vẻ mặt vừa mừng vừa giận, trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên một tia lo âu.
Nam Cung Liên b·ệ·n·h tình nặng thêm mấy phần.
Sau đó lại là một đạo lưu quang chạy như bay đến, dừng lại gần đình, hóa thành một vị quốc sắc t·h·i·ê·n hương tiên t·ử, chính là sư tôn của Mã Lâu, Bạch Nguyệt Quang!
Phiêu Miểu Đạo Nhân trầm giọng hỏi: "Mã Tiểu t·ử, ngươi để Bạch Sư Muội mời ta tới là có chuyện gì?"
Mã Lâu kinh ngạc, nhìn về phía Bạch Nguyệt Quang, ánh mắt hỏi ý chẳng lẽ không nói với hắn chuyện hắn có thể trị b·ệ·n·h tình của Nam Cung Liên?
Bạch Nguyệt Quang nhẹ nhàng lắc đầu, cái gì cũng không đáp lại.
Mã Lâu trong lòng hiểu rõ, hơn phân nửa là vị sư tôn này muốn hắn nói ở trước mặt.
"Ha ha, sư bá mời ngồi, chúng ta từ từ nói chuyện."
Hắn vung tay lên, đổi một bộ đồ uống trà mới trên bàn gỗ, lại pha một loại lá trà tốt hơn.
"Đây là... Cực phẩm phẩm chất t·h·i·ê·n Bảo lá trà?!"
Phiêu Miểu Đạo Nhân lập tức giật mình, không nghĩ tới Mã Lâu sẽ mang ra loại lá trà đắt đỏ như thế.
"Sư chất, ngươi có chuyện gì, hay là nói trước đi."
Hiện tại hắn cũng có chút cảnh giác, t·h·i·ê·n Bảo lá trà cực kỳ hiếm thấy, chỉ có ở t·h·i·ê·n Bảo Cốc mới có, mà cực phẩm phẩm chất t·h·i·ê·n Bảo lá trà cho dù là t·h·i·ê·n Bảo Cốc sản xuất cũng không nhiều, một năm cũng chỉ có thể sản xuất ra nhiều nhất bất quá ba cân mà thôi, có thể chảy ra thị trường được một cân đã là tốt rồi, nói là có tiền mà không mua được cũng không sai.
Hiện tại Mã tiểu t·ử này lại hào phóng mang ra loại cực phẩm lá trà này?
Đây là muốn mưu cầu gì ở hắn a!
Mã Lâu cười khẽ, sau đó châm nước trà, rót cho Phiêu Miểu Đạo Nhân cùng sư tôn Bạch Nguyệt Quang mỗi người một chén.
"Mời, đằng nào cũng không phải việc đại sự gì, hay là nếm thử trước một chén?"
Bạch Nguyệt Quang n·g·ư·ợ·c lại không quan trọng, nàng nốc ừng ực một hơi uống cạn chén trà, nàng thích u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u, đối với trà không thể nói là chán gh·é·t, nhưng cũng không thể nói là ưa t·h·í·c·h, chỉ có thể nói là không cảm giác mà thôi.
Phiêu Miểu Đạo Nhân chần chờ một lát, cũng cầm chén trà lên nhấp một miếng, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu dư vị.
"Quả thật là hương thơm như hoa lan vương trên lưỡi, thấm vào ruột gan, hương thơm cam l·i·ệ·t, thanh hương thoải mái a!"
Hắn đều tán thán nói.
Sau đó hắn đặt chén trà xuống, chân thành nói: "Sư chất, ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng, nếu ta có thể làm được, lại không trái với ý nguyện của ta, ta sẽ tận lực đáp ứng."
Chỉ riêng vì chén trà này, người yêu trà như hắn có thể đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g.
Mã Lâu nhấp một miếng trà, sắc mặt khổ sở nói: "Chuyện này đối với sư bá mà nói có thể đúng là một chuyện khó xử."
"Ha ha, sư chất cứ nói trước, có khó xử hay không là trưởng bối như sư bá đây cân nhắc."
"Vậy được, đệ t·ử liền nói, đệ t·ử muốn Không Minh Thạch của sư bá!"
"Ha ha, chỉ là một khối đá, cho ngươi liền... Cái gì, ngươi nói cái gì, Không Minh Thạch?!"
Phiêu Miểu sửng sốt một chút, trong lòng thầm mắng, khá lắm tiểu tặc gian xảo, trách không được mời ta uống loại trà tốt như vậy, thì ra là muốn bảo bối của ta.
"Không mượn!"
Hắn sắc mặt lạnh lẽo, c·h·é·m đinh c·h·ặ·t sắt từ chối.
Không Minh Thạch, loại bảo vật như vậy, hắn làm sao cũng không chịu cho người ngoài mượn, nhất là Liên Hoa Phong.
Người của Liên Hoa Phong đều có một đặc điểm, đó chính là mặt dày, tục xưng là không biết x·ấ·u hổ, mượn đồ của người ta thì cho tới bây giờ đều là có mượn không t·r·ả lại.
Nếu là hắn cho mượn, coi như đến c·hết cũng không gặp được bảo bối của mình mất.
"Sư bá nghe lầm, đệ t·ử nói không phải mượn!"
Ai ngờ Mã Lâu đáp lời lại khiến Phiêu Miểu sắc mặt đỏ lên như màu gan h·e·o.
"Đệ t·ử nói chính là muốn!"
"Ngươi, hỗn tiểu t·ử này, ngươi thật to gan!"
Phiêu Miểu giận quá đứng bật dậy, định phất tay áo rời đi.
Đúng lúc này, Mã Lâu u u nói ra: "Nghe nói Nam Cung sư muội b·ệ·n·h tình nặng thêm mấy phần."
Động tác của Phiêu Miểu s·á·t na cứng đờ, xoay người, nhìn Mã Lâu với ánh mắt hoài nghi.
"Ngươi muốn nói cái gì?"
"Đệ t·ử nếu nói là đệ t·ử có biện p·h·áp triệt để trị tận gốc chứng b·ệ·n·h của Nam Cung sư muội thì sao!"
"Đừng có giở trò, ngươi chỉ là một đệ t·ử chân truyền thì lấy đâu ra năng lực chữa khỏi chứng b·ệ·n·h mà đến cả các trưởng lão Đ·ô·n·g Đ·ả·o phong chủ cũng không chữa được."
Tuy nói là lạnh nhạt đáp lại, có thể trong ánh mắt Phiêu Miểu vẫn không khỏi lộ ra vẻ mong đợi.
Nếu Mã Lâu này thật sự có năng lực chữa khỏi b·ệ·n·h của cháu gái hắn, Không Minh Thạch cho hắn thì đã sao!
"Có phải giở trò hay không, còn phải đợi đệ t·ử nói xong mới biết."
Mã Lâu khẽ cười nói.
"Nam Cung sư muội mắc chứng b·ệ·n·h trời sinh cực hàn, đối với người thường mà nói tất nhiên là b·ệ·n·h n·an y·, nhưng đối với ta mà nói, lại là chuyện dễ dàng."
"Ngươi chắc chắn là có thể trị?"
"Tự nhiên, mà thay vì nói là trị, chi bằng nói là biến."
Phiêu Miểu liền vội vàng hỏi: "Có ý gì?"
"Ha ha!"
Mã Lâu cười không nói.
" Ngươi nếu là thật sự có thể làm cho Liên nhi khôi phục bình thường, một khối đá đó, ta cho ngươi chính là."
Nói thì nói như thế, có thể nội tâm Phiêu Miểu vẫn giống như rỉ m·á·u, đây chính là Không Minh Thạch a!
Toàn bộ Đạo Huyền Tông cũng chỉ có một khối duy nhất!
"Tốt, Nam Cung sư muội sắp đến hai mươi lăm tuổi rồi đúng không?"
Mã Lâu khẽ gật đầu, lại đột nhiên giống như đổi đề tài mà hỏi.
Phiêu Miểu ngạc nhiên, Mã Tiểu t·ử hỏi cái này là muốn làm gì?
Hắn n·g·ư·ợ·c lại không cho rằng Mã Lâu coi trọng cháu gái nhà mình, cháu gái nhà mình tuy nói dáng dấp không tệ, rất được lòng người, nhưng mà nữ đệ t·ử t·h·í·c·h Mã Lâu cũng có khối người, trong đó không t·h·iếu tư sắc mỹ lệ.
Thậm chí trong hàng ngũ các trưởng lão còn có lời đồn rằng sư đệ Bạch Nguyệt Quang ở trạng thái nữ tính cũng t·h·í·c·h Mã Lâu này.
Đương nhiên, tướng mạo tiểu t·ử Mã Lâu này, theo Phiêu Miểu thấy thì cũng chỉ bằng hai ba phần của hắn khi còn trẻ.
Hắn khi còn trẻ, đó mới là... Khụ khụ, lạc đề rồi.
"Đúng vậy, không sai, mùng tám tháng sau chính là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Liên nhi."
Phiêu Miểu đáp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Mã Lâu, ý đồ đọc ra chút mánh khóe nào đó qua nét mặt của hắn.
Mã Lâu mỉm cười, nói: "Vậy thì phải đ·u·ổ·i chút thời gian, không thì Nam Cung sư muội e là khó giữ được tính m·ạ·n·g a!"
Phiêu Miểu nhíu mày, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trở nên vô cùng khó coi, lại là đột nhiên nghĩ đến b·ệ·n·h tình của Nam Cung Liên chuyển biến x·ấ·u trong khoảng thời gian này.
"Đừng có thừa nước đục thả câu với lão phu, mau nói đi, rốt cuộc nên trị liệu cho cháu gái lão phu như thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận