Báo cáo Nhận Chức Cẩm Y Vệ, Theo Cướp Đoạt Đao Pháp Thiên Phú Bắt Đầu

Chương 81: Tạo phản?

**Chương 81: Tạo phản?**
"Trước kia không khoa trương như vậy."
Lúc nói lời này, chính Lữ Lam cũng rất bất đắc dĩ.
Đây đều là do những người mà cửu thiên tuế bên kia an bài. Nhìn thì giống như đang bảo vệ hoàng cung, nhưng trên thực tế, mục đích là để phòng ngừa hoàng đế Nhan Thư Trúc tùy ý xuất cung.
Diệp Lưu Vân biểu thị ra vẻ hiểu rõ, khẽ gật đầu.
"Nhanh, đợi lát..."
Lữ Lam vừa mới chuẩn bị nói, đợi qua thêm mấy đạo cửa nữa là đến.
Nhưng lúc này, một giọng nói cao vút, cắt ngang Lữ Lam.
"Ơ! Đây không phải Lữ Lam sao? Sao hôm nay không thành thành thật thật ở bên cạnh bệ hạ làm chó đi."
Thân ảnh trước mắt xuất hiện, khiến Lữ Lam dừng bước, ánh mắt trở nên vô cùng nguy hiểm.
"Hửm?" Diệp Lưu Vân cũng thuận thế dừng lại.
Hiếu kỳ nhìn sang.
"Mục tiêu: Hách Long!
Tu vi: Tiên thiên trung kỳ.
Thiên phú: Nhất tâm nhị dụng (tím), đao kiếm song tuyệt (tím)."
"Nhất tâm nhị dụng (tím): Có thể đồng thời tu luyện hai môn công pháp khác nhau."
"Đao kiếm song tuyệt (tím): Đồng thời có được thiên phú xuất chúng trong đao pháp và kiếm pháp."
Hách Long?
Cái tên này nghe quen quen, Diệp Lưu Vân suy tư một lúc, rất nhanh liền nhớ ra.
Cũng giống như Quản Báo xuất hiện trước đó, đều là con nuôi của cửu thiên tuế, Hách Long, Vân Hổ, Quản Báo, là ba con nuôi đắc lực nhất dưới trướng cửu thiên tuế, mà Hách Long này còn là đứng đầu trong tam tử, võ giả Tiên thiên cảnh duy nhất.
Song tử thiên phú.
Trách không được bên hông trái phải, mỗi bên treo một thanh đao và một thanh kiếm, xem bộ dáng là đồng thời am hiểu hai loại binh khí.
"Hách Long!"
Diệp Lưu Vân còn đang quan sát Hách Long này.
Mà sắc mặt Lữ Lam lại hơi trầm xuống.
"Ta phụng mệnh bệ hạ xuất cung, không đến lượt ngươi xen vào."
"A!"
Có thể nhận ra, đối với hoàng đế Nhan Thư Trúc, trong lòng Hách Long không hề có chút tôn kính.
Chỉ cười khinh bỉ.
"Thì sao, nghĩa phụ bảo ta canh giữ ở đây, vậy ta đương nhiên phải bảo vệ nơi này cho tốt, vạn nhất để một số a miêu a cẩu tiến vào, chẳng phải là ta thất trách rồi sao?"
Nói chuyện, Hách Long chuyển ánh mắt, nhìn về phía Diệp Lưu Vân.
"Không ngờ, ngoài Lữ Lam ngươi ra, bệ hạ thế mà còn tìm một con chó nghe lời khác."
Hắn nhếch miệng cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Lưu Vân.
Không hề nghi ngờ, lời này cũng là nói với Diệp Lưu Vân.
Diệp Lưu Vân cũng cười.
Ta còn chưa nói gì đâu, ngươi trực tiếp nhảy vào mặt ta gây sự đúng không.
"Dù sao cũng tốt hơn cái loại nhận thái giám làm cha, nương ngươi chắc cũng không ngờ, đứa con mình mang nặng đẻ đau, lại đi nhận thái giám làm cha, hay là nói, ngươi đem chính lão nương của mình dâng cho cửu thiên tuế rồi."
Miệng lưỡi không đứng đắn?
Không có ý tứ, ta chuyên trị loại không đứng đắn.
Từ ngữ mắng chửi người ở niên đại này, chung quy vẫn còn đơn điệu, mắng chửi người mà không chửi mẹ, thì còn có ý nghĩa gì.
Quả nhiên.
Những lời này vừa ra, Lữ Lam vừa nãy còn đang tức giận, cũng không khỏi nghiêng mặt đi, sợ mình sẽ không cẩn thận bật cười.
Mà Hách Long vừa đắc chí vừa lòng, sắc mặt lập tức chuyển thành màu gan heo.
"Ngươi muốn chết!"
Gần như là cắn răng phun ra mấy chữ này.
Thấy Hách Long muốn động thủ, Lữ Lam biến sắc, trực tiếp chắn trước mặt Diệp Lưu Vân.
"Hách Long, ngươi dám động thủ trong hoàng cung?"
Cho dù không để ý tới hoàng đế Nhan Thư Trúc, nhưng Hách Long cũng rõ ràng, nếu động thủ trong hoàng cung, nhất định sẽ khiến nghĩa phụ không vui.
Nghĩ tới đây.
Hách Long vẫn buông lỏng hai tay đã nắm lấy binh khí.
Hung tợn nhìn Diệp Lưu Vân bị Lữ Lam che ở phía sau.
"Ngươi chờ đó cho ta!"
Ném lại một câu hung hãn, Hách Long trực tiếp quay người rời đi.
Vốn là trong lúc vô tình nhìn thấy Lữ Lam, muốn tới đây trào phúng vài câu, kết quả ngược lại tự làm mình tức giận.
Thấy Hách Long rời đi, Lữ Lam thở phào một hơi.
Cùng là võ giả Tiên thiên trung kỳ, Lữ Lam thật sự không nắm chắc có thể thắng được Hách Long này.
"Xin lỗi."
Nghĩ đến lời Hách Long nói trước khi đi, Lữ Lam ánh mắt áy náy nhìn về phía Diệp Lưu Vân.
Nếu không phải tại mình, Diệp Lưu Vân cũng sẽ không bị Hách Long này ghi hận.
"Không liên quan gì đến ngươi."
Trước đó, mình vốn đã kết thù oán với Quản Báo, có đối đầu với Hách Long này, cũng bất quá là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Huống chi.
Đây chính là hai cái thiên phú dòng màu tím trên thân Hách Long, Diệp Lưu Vân vẫn rất thèm muốn.
Ân, thiên phú của ngươi không tệ, ta muốn.
"Đi thôi!"
Diệp Lưu Vân ngược lại rất kỳ quái nếu Hách Long đến tìm mình gây phiền toái, không phải vậy làm sao có thể thuận lý lấy đi thiên phú của đối phương đây.
"Tốt!"
Thấy sắc mặt Diệp Lưu Vân như thường.
Lữ Lam tuy trong lòng có lo lắng, nhưng vẫn gật đầu, tiếp tục dẫn đường cho Diệp Lưu Vân.
Thầm nghĩ, đợi lát nữa sẽ báo chuyện này cho Nhan Thư Trúc, bệ hạ hẳn là sẽ có biện pháp.
Hoàn toàn khác với lúc trước gặp.
Trong hoàng cung, Nhan Thư Trúc khoác long bào, xem ra có chút khí chất đế vương, có lẽ cũng có quan hệ với mấy cái thiên phú của Nhan Thư Trúc.
"Ngươi đã đến!"
Nhan Thư Trúc vốn đang phiền lòng, khi nhìn thấy Diệp Lưu Vân, thần sắc rõ ràng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
"Nghe nói bệ hạ gặp vấn đề nan giải, thân là thần tử, vì bệ hạ phân ưu giải nạn không phải là chuyện đương nhiên sao?"
Diệp Lưu Vân cười nhún vai.
Cũng không biết có phải là có ma lực đặc thù gì không.
Nhan Thư Trúc lo lắng suốt mấy ngày, sau khi nghe được lời như vậy, ngược lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Nơi này không có người khác, tùy tiện ngồi đi."
Nhan Thư Trúc không bày ra tư thế đế vương.
Hoàng vị của mình làm sao có được, Nhan Thư Trúc rất rõ ràng, không biết ngày nào sẽ mất, tự cao tự đại cũng không có ý nghĩa gì.
Huống chi.
Theo Nhan Thư Trúc thấy, Diệp Lưu Vân đúng là một nhân tài hiếm có.
Đối đãi nhân tài, chiêu hiền đãi sĩ một chút không phải cũng là bình thường sao?
Đơn giản hàn huyên vài câu.
Nhan Thư Trúc liền bắt đầu vào vấn đề chính.
Diệp Lưu Vân xem như đã biết, vì sao Nhan Thư Trúc lại phiền lòng như thế.
Nguyên lai là Nhan Thư Trúc nhận được tin tức, mấy hoàng huynh của mình, hiện tại phải nói là vương gia, đang ngấm ngầm chiêu mộ binh lính, đồng thời còn bí mật huấn luyện.
Vương gia chiêu mộ binh lính, lòng mang ý đồ gì, ai cũng có thể nhìn ra được.
Rõ ràng là muốn tạo phản.
Mà Nhan Thư Trúc thì vì chuyện này mà phiền lòng, tuy rất muốn xử lý, nhưng quyền lực trong tay Nhan Thư Trúc bị hạn chế, căn bản không tìm ra được biện pháp phá giải.
Cũng ôm lấy thái độ còn nước còn tát, muốn xem Diệp Lưu Vân có biện pháp nào không.
"Tạo phản a!"
Diệp Lưu Vân vuốt cằm, suy tư.
Nhan Thư Trúc không quấy rầy, mà lẳng lặng chờ đợi.
Chuyện tạo phản như vậy, Diệp Lưu Vân không hề thấy kỳ quái, xét trong lịch sử, có năng lực ai không muốn làm hoàng đế, ai không muốn thể nghiệm cảm giác vinh đăng đại bảo.
Chẳng qua là cảm thấy.
Dựa theo tình huống hiện tại của Đại Càn hoàng triều, không cần thiết đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận