Yêu Thê Nghiện: Tần Thiếu Sủng Thê Vô Độ

Yêu Thê Nghiện: Tần Thiếu Sủng Thê Vô Độ - Chương 5: Thụ thương (2) (length: 4440)

Thời gian thấm thoắt ―― Một tuần thời gian rất nhanh trôi qua.
Tần Trần Hàn sớm tỉnh giấc, cẩn thận từng li từng tí đi đến nhà vệ sinh rửa mặt. Xuyên thấu qua tấm gương nhìn mình, dường như từ khi Hứa Chỉ Nhu hôn mê đến giờ hắn cũng chưa có một giấc ngủ ngon.
Tần Trần Hàn từ nhỏ đến lớn đều cho người ta một loại cảm giác cứng cỏi thanh lãnh, chưa từng có ai có thể cải biến tính cách lãnh huyết của hắn. Thế nhưng từ khi Hứa Chỉ Nhu sau khi lớn lên lần đầu tiên xuất hiện tại doanh trại quân đội của hắn, hắn phát hiện mình vì nàng đủ loại nguyên nhân mà bắt đầu thay đổi bản thân.
Trước kia mặc kệ là phụ mẫu hay là ông nội sinh bệnh hắn đều chưa từng ở bên cạnh giường bệnh của họ trông nom suốt đêm, nhưng lần này hắn lại canh giữ ở trên giường của Hứa Chỉ Nhu nhiều ngày như vậy. "Có lẽ đây chính là sức mạnh của tình yêu mà người ngoài hay nói!" Tần Trần Hàn nói với chính mình trong gương. Tần Trần Hàn đơn giản rửa mặt xong liền quay trở lại phòng bệnh của Hứa Chỉ Nhu, ngồi ở trên ghế salon nhìn xem văn bản tài liệu Chu Hạo đưa tới, thường thường hướng trên giường bệnh Hứa Chỉ Nhu nhìn vài lần.
Tần Trần Hàn không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn nhìn về phía giường bệnh của Hứa Chỉ Nhu, phát hiện Hứa Chỉ Nhu khẽ động tay, còn tưởng rằng do mình không được nghỉ ngơi tốt nên bị hoa mắt. Hắn dụi dụi mắt rồi lại nhìn về phía giường bệnh của Hứa Chỉ Nhu thì thấy tay nàng vẫn đang động đậy, việc này làm Tần Trần Hàn mừng rỡ đến phát điên, lập tức gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ thở dài một hơi rồi nói với Tần Trần Hàn: "Mời thủ trưởng yên tâm, phu nhân chẳng mấy chốc sẽ tỉnh lại, hơn nữa tình trạng cơ thể của phu nhân hồi phục phi thường tốt..." Bác sĩ nói thêm một vài điều cần chú ý rồi rời đi.
Bác sĩ nói xong liền rời khỏi phòng bệnh, không lâu sau khi bác sĩ rời đi thì Hứa Chỉ Nhu chậm rãi tỉnh lại, Tần Trần Hàn nắm tay Hứa Chỉ Nhu sưởi ấm cho nàng.
Nhìn Hứa Chỉ Nhu chậm rãi mở mắt, Tần Trần Hàn ôn nhu gọi nàng: "Nhu Nhi... Nhu Nhi..." Tần Trần Hàn vừa nói vừa nghẹn ngào.
Hứa Chỉ Nhu nhìn Tần Trần Hàn mặt mũi tiều tụy thì trong lòng lại dâng lên sự thương tiếc, yên lặng nắm chặt tay Tần Trần Hàn.
"Ta... Ta ngủ bao lâu rồi? Ngươi ở đây chăm sóc ta lâu lắm sao? Nhìn ngươi kìa, quầng thâm mắt to như gấu trúc vậy." Hứa Chỉ Nhu yếu ớt nói.
"Ngươi không tỉnh lại, ta sao có thể yên lòng mà đi nghỉ ngơi cho được?" Tần Trần Hàn thương yêu vuốt tóc nàng.
Tần Trần Hàn gọi bác sĩ tới kiểm tra cho Hứa Chỉ Nhu, bác sĩ nói với Tần Trần Hàn là tình huống hiện tại của Hứa Chỉ Nhu đều bình thường, Tần Trần Hàn mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi tiễn bác sĩ, Tần Trần Hàn quay trở lại phòng bệnh, Hứa Chỉ Nhu nói: "Ngươi đi ngủ một lát đi!"
Tần Trần Hàn không nói gì, lát sau như nghĩ ra điều gì lại nhìn Hứa Chỉ Nhu đang nhìn chằm chằm mình nói: "Ngươi vừa mới tỉnh dậy còn yếu nên phải nghỉ ngơi cho tốt, ta đi gọi điện thoại rồi trở lại nghỉ ngơi."
Hứa Chỉ Nhu gật đầu.
Tần Trần Hàn cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh, đem việc Hứa Chỉ Nhu tỉnh lại thông báo đến Tần gia, liền quay trở lại phòng bệnh.
Trở lại phòng bệnh, Tần Trần Hàn ngồi ở trước giường bệnh nắm tay Hứa Chỉ Nhu, chăm chú nhìn mặt nàng không nỡ rời mắt. Thấy mặt Hứa Chỉ Nhu sắp đỏ đến mức nhỏ máu.
"Nếu có chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải nói cho ta biết, đừng cố gắng chịu đựng một mình, biết không?" Tần Trần Hàn ôn nhu vuốt ve đầu Hứa Chỉ Nhu nói.
Nói xong liền vỗ nhẹ lên gáy nàng rồi hôn lên trán Hứa Chỉ Nhu, xoay người đi về phía ghế sofa.
Tần Trần Hàn nằm trên ghế salon chỉ chốc lát sau liền ngủ say, Hứa Chỉ Nhu lặng lẽ xuống giường lấy một chiếc chăn mỏng từ trong tủ rồi nhẹ nhàng đắp lên người Tần Trần Hàn.
Tần Trần Hàn ngủ một giấc đến xế chiều mới tỉnh, khi tỉnh dậy thấy mình có chăn đắp trên người, quay đầu nhìn về phía Hứa Chỉ Nhu đang hết sức chăm chú xem tạp chí trên giường bệnh.
Tần Trần Hàn ngồi dậy đi về phía Hứa Chỉ Nhu. Hứa Chỉ Nhu ngước mắt lên vừa vặn chạm vào ánh mắt của Tần Trần Hàn.
Tim Hứa Chỉ Nhu đập nhanh hơn.
"Ngươi tỉnh rồi!" Hứa Chỉ Nhu ra vẻ trấn định nói.
"Ừ, em thấy đỡ hơn chút nào chưa? Vết thương còn đau không? Có đói bụng không?"
"Ngươi hỏi một lúc nhiều câu hỏi như vậy, ta phải trả lời câu nào trước đây?"
"..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận