Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Công Chúa, Để Mắt Tới Cấm Dục Hoàng Thúc
Xuyên Thành Hắc Liên Hoa Công Chúa, Để Mắt Tới Cấm Dục Hoàng Thúc - Chương 78: Ngươi coi thật ưa thích bản vương sao? (length: 7962)
"Hỏi ta? Có lẽ là hắn thức đêm mệt mỏi quá độ, thân thể của hắn ta làm sao mà biết được? Nếu ngươi hoài nghi, ta có thể tìm lang trung đến kiểm tra cho hắn!"
Khương Hỉ chỉ chỉ chóp mũi của mình, vẻ mặt vô tội.
"Đi tìm lang trung tới xem cho Mục Hổ, đợi Vương gia trở về, đem tất cả chuyện này bẩm báo cho hắn!"
Nguyệt Doanh sắc mặt có chút khó coi, nghiến răng nói vọng ra ngoài cửa với Tả Toàn.
Lời này vừa là nói với Tả Toàn, vừa là nói với Khương Hỉ, tỏ ý Nguyệt Doanh sẽ xử lý công bằng.
Đương nhiên, cụ thể nghĩ thế nào, còn phải xem ý của Vương gia.
Khương Hỉ lại không hề để tâm, bị Nguyệt Doanh gọi lên, khống chế lại, một chút cũng không thèm để ý đến việc nhìn lên phòng nghỉ trên xà nhà.
Hôm nay Hoắc Cảnh Huyền lại trở về tương đối sớm, Nguyệt Doanh lập tức đem chuyện Khương Hỉ tự tiện xông vào thư phòng báo cho hắn.
Hoắc Cảnh Huyền nghe xong, hỏi: "Lang trung nói thế nào?"
Nguyệt Doanh nói thật: "Lang trung không tra ra được nguyên nhân Mục Hổ té xỉu, chỉ dựa vào mạch tượng suy đoán, là do hắn mấy ngày liền trực đêm, quá mức vất vả mà thành."
Hoắc Cảnh Huyền nghe xong, không tỏ thái độ gì, mà ra lệnh cho Lãnh Xuyên ở phía sau: "Từ hôm nay trở đi, việc phòng thủ thư phòng đổi thành ba ca, thay phiên nhau!"
"Rõ!" Lãnh Xuyên lĩnh mệnh.
Mà Bắc Ảnh đứng sau lưng Hoắc Cảnh Huyền thăm dò hỏi: "Vương gia, Tiểu Thất cô nương một mực muốn vào thư phòng của ngài quét dọn, có phải hay không có ý..."
Bắc Ảnh còn chưa nói hết câu, bị ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Cảnh Huyền trừng, lập tức sợ đến mức nuốt hết những lời còn lại vào trong.
Nguyệt Doanh thấy vậy, tiến lên một bước nói: "Vương gia, có cần gọi Tiểu Thất đến đối chất không?"
Hoắc Cảnh Huyền trầm mặc một hồi, lắc đầu: "Không cần, bản vương tự mình đi hỏi nàng!"
Nói rồi, vượt qua mọi người, đi về phía Nguyệt Hiên.
Cùng lúc đó, Dương gia.
Tiết Dương ở Giám Tra ty bị thương rất nặng, Dương Tuyết Nhu ra roi thúc ngựa chạy về, cứu hắn ra khỏi thủy lao.
Lúc đó, hắn cơ hồ đã là mạng sống như treo trên sợi tóc.
Trải qua những ngày điều dưỡng này, hắn cuối cùng cũng khôi phục được chút nguyên khí.
Giờ phút này, y phục nửa mở, tựa vào đầu giường, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì.
Dương Tuyết Nhu bưng một bát thuốc đen sì từ ngoài đẩy cửa bước vào.
Bên ngoài phòng đổ xuống bão tuyết, hạt tuyết lẫn với gió lạnh thổi vào, cho dù trong phòng có đốt than, cũng khiến Tiết Dương không nhịn được ho nhẹ vài tiếng.
Dương Tuyết Nhu vội vàng trở tay đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tiết Dương.
Tiết Dương ngước mắt nhìn nữ nhân cao quý không ai bì nổi trước mắt, chân thành nói: "Tiểu thư, người lại cứu Tiết Dương một mạng!"
Dương Tuyết Nhu cụp mắt nhìn hắn, không quá nhiều cảm khái, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.
"Ta đã nhờ phụ thân đưa thư đến Vương phủ để giải trừ hôn ước..."
"Cái gì?" Trong mắt Tiết Dương, tình cảm nồng đậm lập tức chuyển thành chấn kinh.
Hắn quá rõ Dương Tuyết Nhu có mơ ước được làm Nhiếp Chính Vương phi, sao có thể... giải trừ hôn ước?
Lại nói, Dương đại nhân có thể đồng ý sao?
"Hoắc Cảnh Huyền biết rõ chuyện của ta và ngươi, hắn không thể cưới ta!"
Dương Tuyết Nhu ngồi bên giường Tiết Dương, vừa cho hắn uống thuốc, vừa giải thích.
Tiết Dương giật mình: "Hắn biết từ khi nào?"
Dương Tuyết Nhu lắc đầu: "Trong Dương phủ hẳn là có tai mắt của hắn, trước đó không lâu chúng ta... hẳn là bị người phát hiện, bẩm báo lại cho hắn! Nếu không thì chính là Khương Hỉ nói với hắn!"
Tiết Dương siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: "Khương Hỉ!"
Sau đó lại nghĩ tới điều gì, quay đầu hỏi Dương Tuyết Nhu: "Vậy tiếp theo nàng định làm như thế nào?"
Dương Tuyết Nhu vừa lắc vừa thổi chén thuốc: "Ta không có được thứ mình muốn, tiện nhân Khương Hỉ kia cũng đừng hòng có được. Ta đã nhờ phụ thân liên hợp với mấy vị đại thần trong triều dâng tấu chương, mời bệ hạ tứ hôn cho Hoắc Cảnh Huyền!"
"Tứ hôn? Ban cho ai?" Tiết Dương trợn tròn mắt.
Dương Tuyết Nhu cười lạnh: "Nếu như ngươi là bệ hạ, ngươi sẽ ban cho ai?"
Tiết Dương ngây người, nhưng lập tức phản ứng kịp: "Ý nàng là Ngũ công chúa?"
Ngũ công chúa chính là muội muội ruột của bệ hạ hiện tại, bệ hạ thế lực đơn bạc, nếu muốn củng cố địa vị.
Cách tốt nhất chính là đem Ngũ công chúa, người em gái ruột cùng mẹ sinh ra, tứ hôn cho Hoắc Cảnh Huyền làm chính phi!
"Hoắc Cảnh Huyền sẽ chấp nhận sao?" Tiết Dương nhịn không được có chút lo lắng.
Dương Tuyết Nhu lại cười khẩy.
"Chỉ cần thánh chỉ ban xuống, hắn không có quyền chấp nhận hay không.
Nếu hắn không chấp nhận, vừa hay có thể kết tội hắn xem thường hoàng ân.
Nếu hắn chấp nhận, Khương Hỉ, tiện nhân đó cả đời này cũng đừng hòng xoay người!"
Mà giờ khắc này, Khương Hỉ, người mà bọn họ nguyền rủa cả đời đừng hòng xoay người, đang ở Nguyệt Hiên ca hát, loay hoay cắm cành mai vàng.
Ngoài phòng tuyết rơi đầy trời, trong phòng lại ấm áp như tháng ba.
Khương Hỉ thấy hoa mai vàng trong vườn hoa nở rất đẹp, liền cắt một ít mang về cắm vào bình.
Lúc Hoắc Cảnh Huyền đẩy cửa bước vào, Khương Hỉ quay về phía cửa nhìn, thấy là hắn, liền cười đến mặt mày cong cong.
"Hoàng thúc đã về rồi, mau nhìn, mai vàng này có đẹp không?"
Hoắc Cảnh Huyền nhìn thoáng qua bình hoa kia, là mai vàng mới hái, đóa hoa nở rộ, mỹ diễm động lòng người.
"A Thích, lại đây!"
Hoắc Cảnh Huyền đứng trong đại điện vẫy tay gọi Khương Hỉ đang cắm hoa.
Hiếm khi hắn ôn nhu gọi nàng như vậy, Khương Hỉ rất vui vẻ chạy tới, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoàng thúc tìm ta có chuyện gì?"
Hoắc Cảnh Huyền cúi đầu, nhìn gương mặt trắng nõn mềm mại của nàng, lời trách cứ đến bên miệng, lại có chút không nói nên lời.
"Vì sao nàng nhất định phải vào thư phòng của ta, rốt cuộc nàng đang tìm vật gì?"
Hoắc Cảnh Huyền nằm mơ cũng không nghĩ tới, Khương Cát lại đem Hàn Nha lệnh đặt ở Nhiếp Chính Vương phủ, cho nên hắn không hề biết gì về mục tiêu của Khương Hỉ.
Khương Hỉ cũng không lảng tránh, mà nhìn thẳng vào mắt Hoắc Cảnh Huyền: "Hoàng thúc cho rằng trong thư phòng của ngài có vật gì khiến ta cảm thấy hứng thú?"
Lời này ngược lại làm Hoắc Cảnh Huyền sửng sốt tại chỗ.
Trong thư phòng của hắn xác thực cất giấu rất nhiều thứ, nhưng những thứ đó đối với Khương Hỉ mà nói đều không có gì đáng giá.
"Ta không biết!"
Hoắc Cảnh Huyền thở ra một hơi thật dài, sau đó thành thật nói.
Khương Hỉ thở dài một hơi, níu lấy cánh tay Hoắc Cảnh Huyền, nũng nịu.
"Hoàng thúc vì sao vẫn không thể tin tưởng ta? Xuân Đào ở trong tay ngài, ta còn có thể làm gì?"
Hoắc Cảnh Huyền ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Khương Hỉ bên cạnh hồi lâu mới hỏi: "Có phải nàng đang tìm Hàn Nha lệnh? Nàng muốn tiếp quản toàn bộ thế lực của hoàng huynh nàng?"
Khương Hỉ lại sửng sốt, nhưng ngay sau đó, mặt mày liền tươi tắn như hoa: "Nếu ta muốn tìm Hàn Nha lệnh, vì sao lại phải ở lại Vương phủ? Chẳng lẽ ngài cho rằng hoàng huynh ta sẽ đem Hàn Nha lệnh để bên cạnh ngài?"
Hoắc Cảnh Huyền nghĩ lại, cũng cảm thấy suy đoán này của mình cực kỳ hoang đường.
Nhưng trừ điều đó ra, hắn thực sự không nghĩ ra mục đích chân thực của Khương Hỉ.
Nếu đã không nghĩ ra, hắn liền trực tiếp hỏi: "A Thích, nàng thực sự thích bản vương sao?"
Khương Hỉ không ngờ Hoắc Cảnh Huyền lại hỏi như vậy, trong lúc sững sờ, đáy lòng dâng lên từng tia chua xót.
Nhưng nàng rất nhanh liền chôn giấu những chua xót kia thật kỹ, ngẩng đầu, vẻ mặt thuần khiết nhìn Hoắc Cảnh Huyền.
"Hoàng thúc cần ta chứng minh sao?"
Vừa nói, không đợi Hoắc Cảnh Huyền trả lời, ôm lấy cổ hắn, nhón chân lên, hôn lên đôi môi mỏng manh, nhạt màu tựa cánh hoa anh đào của hắn...
Khương Hỉ chỉ chỉ chóp mũi của mình, vẻ mặt vô tội.
"Đi tìm lang trung tới xem cho Mục Hổ, đợi Vương gia trở về, đem tất cả chuyện này bẩm báo cho hắn!"
Nguyệt Doanh sắc mặt có chút khó coi, nghiến răng nói vọng ra ngoài cửa với Tả Toàn.
Lời này vừa là nói với Tả Toàn, vừa là nói với Khương Hỉ, tỏ ý Nguyệt Doanh sẽ xử lý công bằng.
Đương nhiên, cụ thể nghĩ thế nào, còn phải xem ý của Vương gia.
Khương Hỉ lại không hề để tâm, bị Nguyệt Doanh gọi lên, khống chế lại, một chút cũng không thèm để ý đến việc nhìn lên phòng nghỉ trên xà nhà.
Hôm nay Hoắc Cảnh Huyền lại trở về tương đối sớm, Nguyệt Doanh lập tức đem chuyện Khương Hỉ tự tiện xông vào thư phòng báo cho hắn.
Hoắc Cảnh Huyền nghe xong, hỏi: "Lang trung nói thế nào?"
Nguyệt Doanh nói thật: "Lang trung không tra ra được nguyên nhân Mục Hổ té xỉu, chỉ dựa vào mạch tượng suy đoán, là do hắn mấy ngày liền trực đêm, quá mức vất vả mà thành."
Hoắc Cảnh Huyền nghe xong, không tỏ thái độ gì, mà ra lệnh cho Lãnh Xuyên ở phía sau: "Từ hôm nay trở đi, việc phòng thủ thư phòng đổi thành ba ca, thay phiên nhau!"
"Rõ!" Lãnh Xuyên lĩnh mệnh.
Mà Bắc Ảnh đứng sau lưng Hoắc Cảnh Huyền thăm dò hỏi: "Vương gia, Tiểu Thất cô nương một mực muốn vào thư phòng của ngài quét dọn, có phải hay không có ý..."
Bắc Ảnh còn chưa nói hết câu, bị ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Cảnh Huyền trừng, lập tức sợ đến mức nuốt hết những lời còn lại vào trong.
Nguyệt Doanh thấy vậy, tiến lên một bước nói: "Vương gia, có cần gọi Tiểu Thất đến đối chất không?"
Hoắc Cảnh Huyền trầm mặc một hồi, lắc đầu: "Không cần, bản vương tự mình đi hỏi nàng!"
Nói rồi, vượt qua mọi người, đi về phía Nguyệt Hiên.
Cùng lúc đó, Dương gia.
Tiết Dương ở Giám Tra ty bị thương rất nặng, Dương Tuyết Nhu ra roi thúc ngựa chạy về, cứu hắn ra khỏi thủy lao.
Lúc đó, hắn cơ hồ đã là mạng sống như treo trên sợi tóc.
Trải qua những ngày điều dưỡng này, hắn cuối cùng cũng khôi phục được chút nguyên khí.
Giờ phút này, y phục nửa mở, tựa vào đầu giường, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ gì.
Dương Tuyết Nhu bưng một bát thuốc đen sì từ ngoài đẩy cửa bước vào.
Bên ngoài phòng đổ xuống bão tuyết, hạt tuyết lẫn với gió lạnh thổi vào, cho dù trong phòng có đốt than, cũng khiến Tiết Dương không nhịn được ho nhẹ vài tiếng.
Dương Tuyết Nhu vội vàng trở tay đóng cửa lại, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Tiết Dương.
Tiết Dương ngước mắt nhìn nữ nhân cao quý không ai bì nổi trước mắt, chân thành nói: "Tiểu thư, người lại cứu Tiết Dương một mạng!"
Dương Tuyết Nhu cụp mắt nhìn hắn, không quá nhiều cảm khái, sắc mặt vẫn lạnh lùng như trước.
"Ta đã nhờ phụ thân đưa thư đến Vương phủ để giải trừ hôn ước..."
"Cái gì?" Trong mắt Tiết Dương, tình cảm nồng đậm lập tức chuyển thành chấn kinh.
Hắn quá rõ Dương Tuyết Nhu có mơ ước được làm Nhiếp Chính Vương phi, sao có thể... giải trừ hôn ước?
Lại nói, Dương đại nhân có thể đồng ý sao?
"Hoắc Cảnh Huyền biết rõ chuyện của ta và ngươi, hắn không thể cưới ta!"
Dương Tuyết Nhu ngồi bên giường Tiết Dương, vừa cho hắn uống thuốc, vừa giải thích.
Tiết Dương giật mình: "Hắn biết từ khi nào?"
Dương Tuyết Nhu lắc đầu: "Trong Dương phủ hẳn là có tai mắt của hắn, trước đó không lâu chúng ta... hẳn là bị người phát hiện, bẩm báo lại cho hắn! Nếu không thì chính là Khương Hỉ nói với hắn!"
Tiết Dương siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi: "Khương Hỉ!"
Sau đó lại nghĩ tới điều gì, quay đầu hỏi Dương Tuyết Nhu: "Vậy tiếp theo nàng định làm như thế nào?"
Dương Tuyết Nhu vừa lắc vừa thổi chén thuốc: "Ta không có được thứ mình muốn, tiện nhân Khương Hỉ kia cũng đừng hòng có được. Ta đã nhờ phụ thân liên hợp với mấy vị đại thần trong triều dâng tấu chương, mời bệ hạ tứ hôn cho Hoắc Cảnh Huyền!"
"Tứ hôn? Ban cho ai?" Tiết Dương trợn tròn mắt.
Dương Tuyết Nhu cười lạnh: "Nếu như ngươi là bệ hạ, ngươi sẽ ban cho ai?"
Tiết Dương ngây người, nhưng lập tức phản ứng kịp: "Ý nàng là Ngũ công chúa?"
Ngũ công chúa chính là muội muội ruột của bệ hạ hiện tại, bệ hạ thế lực đơn bạc, nếu muốn củng cố địa vị.
Cách tốt nhất chính là đem Ngũ công chúa, người em gái ruột cùng mẹ sinh ra, tứ hôn cho Hoắc Cảnh Huyền làm chính phi!
"Hoắc Cảnh Huyền sẽ chấp nhận sao?" Tiết Dương nhịn không được có chút lo lắng.
Dương Tuyết Nhu lại cười khẩy.
"Chỉ cần thánh chỉ ban xuống, hắn không có quyền chấp nhận hay không.
Nếu hắn không chấp nhận, vừa hay có thể kết tội hắn xem thường hoàng ân.
Nếu hắn chấp nhận, Khương Hỉ, tiện nhân đó cả đời này cũng đừng hòng xoay người!"
Mà giờ khắc này, Khương Hỉ, người mà bọn họ nguyền rủa cả đời đừng hòng xoay người, đang ở Nguyệt Hiên ca hát, loay hoay cắm cành mai vàng.
Ngoài phòng tuyết rơi đầy trời, trong phòng lại ấm áp như tháng ba.
Khương Hỉ thấy hoa mai vàng trong vườn hoa nở rất đẹp, liền cắt một ít mang về cắm vào bình.
Lúc Hoắc Cảnh Huyền đẩy cửa bước vào, Khương Hỉ quay về phía cửa nhìn, thấy là hắn, liền cười đến mặt mày cong cong.
"Hoàng thúc đã về rồi, mau nhìn, mai vàng này có đẹp không?"
Hoắc Cảnh Huyền nhìn thoáng qua bình hoa kia, là mai vàng mới hái, đóa hoa nở rộ, mỹ diễm động lòng người.
"A Thích, lại đây!"
Hoắc Cảnh Huyền đứng trong đại điện vẫy tay gọi Khương Hỉ đang cắm hoa.
Hiếm khi hắn ôn nhu gọi nàng như vậy, Khương Hỉ rất vui vẻ chạy tới, ngẩng đầu nhìn hắn: "Hoàng thúc tìm ta có chuyện gì?"
Hoắc Cảnh Huyền cúi đầu, nhìn gương mặt trắng nõn mềm mại của nàng, lời trách cứ đến bên miệng, lại có chút không nói nên lời.
"Vì sao nàng nhất định phải vào thư phòng của ta, rốt cuộc nàng đang tìm vật gì?"
Hoắc Cảnh Huyền nằm mơ cũng không nghĩ tới, Khương Cát lại đem Hàn Nha lệnh đặt ở Nhiếp Chính Vương phủ, cho nên hắn không hề biết gì về mục tiêu của Khương Hỉ.
Khương Hỉ cũng không lảng tránh, mà nhìn thẳng vào mắt Hoắc Cảnh Huyền: "Hoàng thúc cho rằng trong thư phòng của ngài có vật gì khiến ta cảm thấy hứng thú?"
Lời này ngược lại làm Hoắc Cảnh Huyền sửng sốt tại chỗ.
Trong thư phòng của hắn xác thực cất giấu rất nhiều thứ, nhưng những thứ đó đối với Khương Hỉ mà nói đều không có gì đáng giá.
"Ta không biết!"
Hoắc Cảnh Huyền thở ra một hơi thật dài, sau đó thành thật nói.
Khương Hỉ thở dài một hơi, níu lấy cánh tay Hoắc Cảnh Huyền, nũng nịu.
"Hoàng thúc vì sao vẫn không thể tin tưởng ta? Xuân Đào ở trong tay ngài, ta còn có thể làm gì?"
Hoắc Cảnh Huyền ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Khương Hỉ bên cạnh hồi lâu mới hỏi: "Có phải nàng đang tìm Hàn Nha lệnh? Nàng muốn tiếp quản toàn bộ thế lực của hoàng huynh nàng?"
Khương Hỉ lại sửng sốt, nhưng ngay sau đó, mặt mày liền tươi tắn như hoa: "Nếu ta muốn tìm Hàn Nha lệnh, vì sao lại phải ở lại Vương phủ? Chẳng lẽ ngài cho rằng hoàng huynh ta sẽ đem Hàn Nha lệnh để bên cạnh ngài?"
Hoắc Cảnh Huyền nghĩ lại, cũng cảm thấy suy đoán này của mình cực kỳ hoang đường.
Nhưng trừ điều đó ra, hắn thực sự không nghĩ ra mục đích chân thực của Khương Hỉ.
Nếu đã không nghĩ ra, hắn liền trực tiếp hỏi: "A Thích, nàng thực sự thích bản vương sao?"
Khương Hỉ không ngờ Hoắc Cảnh Huyền lại hỏi như vậy, trong lúc sững sờ, đáy lòng dâng lên từng tia chua xót.
Nhưng nàng rất nhanh liền chôn giấu những chua xót kia thật kỹ, ngẩng đầu, vẻ mặt thuần khiết nhìn Hoắc Cảnh Huyền.
"Hoàng thúc cần ta chứng minh sao?"
Vừa nói, không đợi Hoắc Cảnh Huyền trả lời, ôm lấy cổ hắn, nhón chân lên, hôn lên đôi môi mỏng manh, nhạt màu tựa cánh hoa anh đào của hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận