Xuyên Sách Thập niên 1970: Nữ Phụ Không Làm Liếm Chó, Quay Đầu Làm Ngươi Đại Tẩu
Xuyên Sách Thập niên 1970: Nữ Phụ Không Làm Liếm Chó, Quay Đầu Làm Ngươi Đại Tẩu - Chương 1: Nguyên một đám, đều cùng đầu óc có bệnh tựa như (length: 8234)
Năm 1979, thôn Du Dương, dưới gốc cây liễu lớn đầu làng.
Mấy người phụ nữ nông thôn ăn mặc giản dị ngồi quây quần một chỗ, vừa đan áo len vừa ríu ra ríu rít, kể chuyện nhà nọ nhà kia trong thôn.
Gần đây danh tiếng nổi như cồn nhất, thuộc về nhà họ Trương, mấy người người nói một câu, ta nói một câu, không tránh khỏi nhắc tới.
"Thật đúng là gặp vận may, có thể được thanh niên trí thức Cố để mắt tới."
Một người phụ nữ không giấu được vẻ ngưỡng mộ, một người khác thì thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
"Nhà hắn hai cô con gái tuổi cập kê, cũng không biết sẽ gả cô nào đi a!"
"Chắc là Lan Hinh rồi, con bé Tiểu Tuệ là con thứ, trước giờ không được coi trọng, kiếm được người tầm thường đã là tốt rồi..."
Trương Lan Hinh xách một rổ đồ ăn đã rửa sạch đi qua, mấy bà thím đều đồng loạt im lặng, giống như vừa rồi chẳng nói gì.
Xem ra không hổ là ban tình báo đầu làng nhỉ? Chuyện gì xảy ra sau cánh cửa đóng kín nhà mình cũng biết đến tám chín phần.
Khi lướt qua họ, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được thở dài khe khẽ.
Đến với cuốn sách [Bảy mươi niên đại gả cao, tiểu kiều thê lại bị đại lão mặt lạnh sủng khóc] đã ba ngày rồi, nàng vẫn có chút cảm giác không chân thật.
Ai có thể ngờ, bản thân chỉ là thức đêm chạy bản kế hoạch, vừa mở mắt đã đến cuộc sống xa lạ này, nhà họ Trương, còn xui xẻo thành vai nữ phụ so sánh, nàng, Trương Lan Hinh vừa ngu ngốc lại độc ác.
Trong sách ghi, nàng vừa liếc thấy thanh niên trí thức Cố Xuyên Hạo đã dùng hết mọi thủ đoạn thấp hèn, thậm chí không tiếc hủy hoại danh tiếng, cướp đi nhân duyên vốn thuộc về em họ.
Sau này dùng đủ mọi cách để lấy lòng, nhưng vẫn không thể khiến người nhà họ Cố yêu thích. Cố Xuyên Hạo càng căm ghét nàng đến cực điểm, lảng tránh trong bóng tối, nếu thực sự không tránh được, liền sẽ trừng mắt lạnh lùng, nói những lời tổn thương người khác.
Sống qua loa một thời gian, cuối cùng hắn cũng bắt được lỗi sai của Trương Lan Hinh, liền cùng nàng hủy hôn.
Ở nông thôn, phụ nữ bị hủy hôn coi như danh tiếng quét rác cũng không đủ, dù sao danh tiếng ban đầu của nàng cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng như vậy càng giống như "đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương".
Cho dù cha mẹ không muốn, cuối cùng vẫn dưới sự ép buộc của ông bà nội, đem nàng gả cho một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vợ đã chết, làm nghề mổ heo trong thôn.
Gã kia vừa già vừa xấu, còn thích uống rượu say rồi bạo lực gia đình, Trương Lan Hinh đã mang thai vì lao động quá sức vào ban ngày lỡ tay đánh vỡ một cái bát, đã bị gã đánh cho sảy thai, cuối cùng bị nhốt vào chuồng heo, một thi hai mệnh.
Mà Cố Xuyên Hạo sau khi trở về Bắc Bình, con đường quan lộ thuận buồm xuôi gió, cùng Trương Tuệ học cùng trường trải qua nhiều thăng trầm lại đi cùng nhau, cuối cùng bước vào lễ đường hôn nhân, từ đó hai năm ôm bốn, một thai ba con, cuộc sống vô cùng hạnh phúc viên mãn.
Cuối câu chuyện, cũng tiện thể nhắc đến nàng vài câu, xem như công cụ phụ trợ cho nữ chính nam chính.
Trương Tuệ biết tin đường tỷ chết thảm, bỏ qua hiềm khích trước đây, vì nàng báo thù, một tay với sự giúp đỡ của chồng, đã đưa gã đồ tể ra trước pháp luật.
Tuy kẻ ác có kết cục "ác giả ác báo" khiến người ta hả dạ, nhưng nghĩ đến bản thân là cái gọi là "kẻ ác", thì sao vui vẻ nổi.
Khi bước qua bậc cửa, Trương Lan Hinh hạ quyết tâm, trân trọng sinh mệnh, tránh xa nam nữ chính. Chuyện yêu hận tình thù của bọn họ, mình không nhúng tay vào.
Trời đất bao la, cái mạng nhỏ là quan trọng nhất.
Vả lại, cóc ba chân khó tìm, chứ hai cẳng đàn ông còn khó kiếm chắc?
Cho dù Cố Xuyên Hạo có là thần tiên, cũng không liên quan gì đến nữ phụ như mình, nhất định không làm chó liếm, liếm chó liếm chó, liếm tới liếm lui cũng không có gì!
Còn chuyện nữ chính phản công thì emmm nàng cố hết sức.
Ở cái thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, tốt hơn hết nên nghiêm túc học hành, thi vào một trường tốt, sau khi tốt nghiệp tìm công việc tốt, cải thiện điều kiện sinh hoạt mới thực tế hơn.
Trương Lan Hinh vừa đặt giỏ rau xuống, mẹ cô là Lý Phương liền kéo cô lại, ghé tai thì thầm.
"Hinh à, con nói thật với mẹ xem, con thấy cái cậu thanh niên trí thức Cố thế nào? Nếu con thích, mẹ và ba nhất định tìm cách vun vào cho hai đứa. Đến lúc đó con cùng cậu ta về Bắc Bình, cũng có thể sống cuộc đời sung sướng của bà chủ nhà giàu."
Trương Lan Hinh là con út trong nhà, nên đương nhiên càng được yêu thương hơn.
"Mẹ à mẹ đừng làm gì thừa thãi cả, thanh niên trí thức Cố rõ ràng là có ý với Ngũ Muội rồi, chúng ta vui vẻ đứng xem là được."
"Nhưng mà..."
Cơ hội tốt như vậy, Lý Phương thực sự không muốn con gái bỏ lỡ.
"Mẹ à! Đừng nhưng nhị gì hết, ép buộc cũng không được đâu!"
Thấy vẻ mặt chân thành của con gái, bà đành thôi, chỉ âm thầm tiếc nuối trong lòng.
"Ừ thôi! Nghe con."
Ngày Cố Xuyên Hạo chính thức đến hỏi cưới, đúng lúc đụng trúng một cô gái.
"Xin lỗi."
"Không sao không sao."
Sau khi xin lỗi, hắn ngước mắt lên, liền thấy một khuôn mặt khiến người ta không thích.
Thật vậy, Trương Lan Hinh có dáng dấp rất xinh đẹp, môi son răng trắng, ngũ quan tú lệ, da thịt trắng nõn ánh lên chút hồng hào, dáng người cũng rất chuẩn, đầy đặn cân đối.
Lúc cười lên, tựa như hoa nở rộ khắp núi.
Nhưng thì sao? Không che giấu được nội tâm xấu xí của nàng.
Không chỉ một lần bắt gặp Tiểu Tuệ bị nàng ức hiếp, khiến ấn tượng của hắn với nàng đã tệ đến cực điểm.
Thấy người đàn ông này vừa ngẩng lên đã trừng mình, Trương Lan Hinh đột nhiên cảm thấy, vừa rồi mình không nên nói không sao, nên nhân cơ hội này kiếm chác hắn một khoản mới đúng.
Đồ cẩu nam! Rõ ràng là hắn sai trước, còn dám trừng mình!
Trương Tuệ từ phòng phía tây đi ra, nhìn thấy đối tượng hẹn hò và đường tỷ đứng chung một chỗ, trong lòng lập tức căng thẳng.
"Anh Cố, anh đến rồi ạ, không sao chứ?"
Cô mỉm cười đi tới, trong mắt đầy vẻ quan tâm, không để lộ dấu vết đẩy đường tỷ ra sau.
Trương Lan Hinh không để ý, bị chen lấn một cái loạng choạng, ngay lập tức trợn mắt.
"Cửa to như vậy, cô không thể đi bên cạnh tôi sao? Với lại, hắn một đại nam nhân, đụng phải tôi thì có chuyện gì? Người nên lo lắng phải là tôi mới đúng chứ!"
Cái miệng nhỏ bắn như súng liên thanh, khiến sắc mặt Trương Tuệ lúc xanh lúc trắng.
"Tứ tỷ, em không có ý đó..."
Cô bé thân hình gầy gò sợ hãi vừa nói, đôi mắt to trong veo cũng nhanh chóng ngấn nước.
Trương Tuệ có ngoại hình không tệ, chỉ là da hơi đen, thân hình quá gầy, mới mười sáu tuổi mà nhìn cứ như cô bé mười ba mười bốn tuổi, tóc cũng có chút khô.
Cô là chị cả trong nhà, lại là con gái, bình thường cuộc sống không được tốt, thân thể hơi thiếu dinh dưỡng, vô cùng phù hợp với thiết lập "rau xanh" đáng thương đang thịnh hành... à không, là tiểu bạch hoa nữ chính.
Trong lòng Cố Xuyên Hạo lập tức trào lên sự yêu mến, nhanh chân chắn trước mặt Trương Tuệ: "Có gì thì nhằm vào tôi, Tiểu Tuệ nhút nhát, cô đừng có hung dữ với cô ấy."
Trương Lan Hinh: ...
Có một câu mmp không biết nên nói hay không, cả đám đều như người có bệnh trong đầu vậy. Rõ ràng mình chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, thái độ cũng đâu có tệ.
"Tôi không thèm lãng phí nước bọt với người mù mắt mù lòng, tránh ra!"
Nói xong, Trương Lan Hinh không khách khí đẩy hai người ra, nhanh chân ra cửa lớn, mắt không thấy tâm không phiền.
Cố Xuyên Hạo thu lại tư thế bảo vệ, sắc mặt lại trở nên khó coi.
Mù mắt mù lòng, là nói hắn sao?
Trương Lan Hinh này, miệng lưỡi sắc như dao, thật đáng ghét!
Cũng may mình chọn Tiểu Tuệ, vừa xinh đẹp vừa thông minh, tính tình lại dịu dàng, cô gái như vậy mới xứng vào cửa nhà họ Cố.
Nhưng thấy cô ấy không nhìn mình say đắm như lần đầu gặp gỡ, trong lòng hắn lại có chút trống rỗng, tựa như mất đi một thứ gì đó quan trọng...
Mấy người phụ nữ nông thôn ăn mặc giản dị ngồi quây quần một chỗ, vừa đan áo len vừa ríu ra ríu rít, kể chuyện nhà nọ nhà kia trong thôn.
Gần đây danh tiếng nổi như cồn nhất, thuộc về nhà họ Trương, mấy người người nói một câu, ta nói một câu, không tránh khỏi nhắc tới.
"Thật đúng là gặp vận may, có thể được thanh niên trí thức Cố để mắt tới."
Một người phụ nữ không giấu được vẻ ngưỡng mộ, một người khác thì thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn.
"Nhà hắn hai cô con gái tuổi cập kê, cũng không biết sẽ gả cô nào đi a!"
"Chắc là Lan Hinh rồi, con bé Tiểu Tuệ là con thứ, trước giờ không được coi trọng, kiếm được người tầm thường đã là tốt rồi..."
Trương Lan Hinh xách một rổ đồ ăn đã rửa sạch đi qua, mấy bà thím đều đồng loạt im lặng, giống như vừa rồi chẳng nói gì.
Xem ra không hổ là ban tình báo đầu làng nhỉ? Chuyện gì xảy ra sau cánh cửa đóng kín nhà mình cũng biết đến tám chín phần.
Khi lướt qua họ, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được thở dài khe khẽ.
Đến với cuốn sách [Bảy mươi niên đại gả cao, tiểu kiều thê lại bị đại lão mặt lạnh sủng khóc] đã ba ngày rồi, nàng vẫn có chút cảm giác không chân thật.
Ai có thể ngờ, bản thân chỉ là thức đêm chạy bản kế hoạch, vừa mở mắt đã đến cuộc sống xa lạ này, nhà họ Trương, còn xui xẻo thành vai nữ phụ so sánh, nàng, Trương Lan Hinh vừa ngu ngốc lại độc ác.
Trong sách ghi, nàng vừa liếc thấy thanh niên trí thức Cố Xuyên Hạo đã dùng hết mọi thủ đoạn thấp hèn, thậm chí không tiếc hủy hoại danh tiếng, cướp đi nhân duyên vốn thuộc về em họ.
Sau này dùng đủ mọi cách để lấy lòng, nhưng vẫn không thể khiến người nhà họ Cố yêu thích. Cố Xuyên Hạo càng căm ghét nàng đến cực điểm, lảng tránh trong bóng tối, nếu thực sự không tránh được, liền sẽ trừng mắt lạnh lùng, nói những lời tổn thương người khác.
Sống qua loa một thời gian, cuối cùng hắn cũng bắt được lỗi sai của Trương Lan Hinh, liền cùng nàng hủy hôn.
Ở nông thôn, phụ nữ bị hủy hôn coi như danh tiếng quét rác cũng không đủ, dù sao danh tiếng ban đầu của nàng cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng như vậy càng giống như "đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương".
Cho dù cha mẹ không muốn, cuối cùng vẫn dưới sự ép buộc của ông bà nội, đem nàng gả cho một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, vợ đã chết, làm nghề mổ heo trong thôn.
Gã kia vừa già vừa xấu, còn thích uống rượu say rồi bạo lực gia đình, Trương Lan Hinh đã mang thai vì lao động quá sức vào ban ngày lỡ tay đánh vỡ một cái bát, đã bị gã đánh cho sảy thai, cuối cùng bị nhốt vào chuồng heo, một thi hai mệnh.
Mà Cố Xuyên Hạo sau khi trở về Bắc Bình, con đường quan lộ thuận buồm xuôi gió, cùng Trương Tuệ học cùng trường trải qua nhiều thăng trầm lại đi cùng nhau, cuối cùng bước vào lễ đường hôn nhân, từ đó hai năm ôm bốn, một thai ba con, cuộc sống vô cùng hạnh phúc viên mãn.
Cuối câu chuyện, cũng tiện thể nhắc đến nàng vài câu, xem như công cụ phụ trợ cho nữ chính nam chính.
Trương Tuệ biết tin đường tỷ chết thảm, bỏ qua hiềm khích trước đây, vì nàng báo thù, một tay với sự giúp đỡ của chồng, đã đưa gã đồ tể ra trước pháp luật.
Tuy kẻ ác có kết cục "ác giả ác báo" khiến người ta hả dạ, nhưng nghĩ đến bản thân là cái gọi là "kẻ ác", thì sao vui vẻ nổi.
Khi bước qua bậc cửa, Trương Lan Hinh hạ quyết tâm, trân trọng sinh mệnh, tránh xa nam nữ chính. Chuyện yêu hận tình thù của bọn họ, mình không nhúng tay vào.
Trời đất bao la, cái mạng nhỏ là quan trọng nhất.
Vả lại, cóc ba chân khó tìm, chứ hai cẳng đàn ông còn khó kiếm chắc?
Cho dù Cố Xuyên Hạo có là thần tiên, cũng không liên quan gì đến nữ phụ như mình, nhất định không làm chó liếm, liếm chó liếm chó, liếm tới liếm lui cũng không có gì!
Còn chuyện nữ chính phản công thì emmm nàng cố hết sức.
Ở cái thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, tốt hơn hết nên nghiêm túc học hành, thi vào một trường tốt, sau khi tốt nghiệp tìm công việc tốt, cải thiện điều kiện sinh hoạt mới thực tế hơn.
Trương Lan Hinh vừa đặt giỏ rau xuống, mẹ cô là Lý Phương liền kéo cô lại, ghé tai thì thầm.
"Hinh à, con nói thật với mẹ xem, con thấy cái cậu thanh niên trí thức Cố thế nào? Nếu con thích, mẹ và ba nhất định tìm cách vun vào cho hai đứa. Đến lúc đó con cùng cậu ta về Bắc Bình, cũng có thể sống cuộc đời sung sướng của bà chủ nhà giàu."
Trương Lan Hinh là con út trong nhà, nên đương nhiên càng được yêu thương hơn.
"Mẹ à mẹ đừng làm gì thừa thãi cả, thanh niên trí thức Cố rõ ràng là có ý với Ngũ Muội rồi, chúng ta vui vẻ đứng xem là được."
"Nhưng mà..."
Cơ hội tốt như vậy, Lý Phương thực sự không muốn con gái bỏ lỡ.
"Mẹ à! Đừng nhưng nhị gì hết, ép buộc cũng không được đâu!"
Thấy vẻ mặt chân thành của con gái, bà đành thôi, chỉ âm thầm tiếc nuối trong lòng.
"Ừ thôi! Nghe con."
Ngày Cố Xuyên Hạo chính thức đến hỏi cưới, đúng lúc đụng trúng một cô gái.
"Xin lỗi."
"Không sao không sao."
Sau khi xin lỗi, hắn ngước mắt lên, liền thấy một khuôn mặt khiến người ta không thích.
Thật vậy, Trương Lan Hinh có dáng dấp rất xinh đẹp, môi son răng trắng, ngũ quan tú lệ, da thịt trắng nõn ánh lên chút hồng hào, dáng người cũng rất chuẩn, đầy đặn cân đối.
Lúc cười lên, tựa như hoa nở rộ khắp núi.
Nhưng thì sao? Không che giấu được nội tâm xấu xí của nàng.
Không chỉ một lần bắt gặp Tiểu Tuệ bị nàng ức hiếp, khiến ấn tượng của hắn với nàng đã tệ đến cực điểm.
Thấy người đàn ông này vừa ngẩng lên đã trừng mình, Trương Lan Hinh đột nhiên cảm thấy, vừa rồi mình không nên nói không sao, nên nhân cơ hội này kiếm chác hắn một khoản mới đúng.
Đồ cẩu nam! Rõ ràng là hắn sai trước, còn dám trừng mình!
Trương Tuệ từ phòng phía tây đi ra, nhìn thấy đối tượng hẹn hò và đường tỷ đứng chung một chỗ, trong lòng lập tức căng thẳng.
"Anh Cố, anh đến rồi ạ, không sao chứ?"
Cô mỉm cười đi tới, trong mắt đầy vẻ quan tâm, không để lộ dấu vết đẩy đường tỷ ra sau.
Trương Lan Hinh không để ý, bị chen lấn một cái loạng choạng, ngay lập tức trợn mắt.
"Cửa to như vậy, cô không thể đi bên cạnh tôi sao? Với lại, hắn một đại nam nhân, đụng phải tôi thì có chuyện gì? Người nên lo lắng phải là tôi mới đúng chứ!"
Cái miệng nhỏ bắn như súng liên thanh, khiến sắc mặt Trương Tuệ lúc xanh lúc trắng.
"Tứ tỷ, em không có ý đó..."
Cô bé thân hình gầy gò sợ hãi vừa nói, đôi mắt to trong veo cũng nhanh chóng ngấn nước.
Trương Tuệ có ngoại hình không tệ, chỉ là da hơi đen, thân hình quá gầy, mới mười sáu tuổi mà nhìn cứ như cô bé mười ba mười bốn tuổi, tóc cũng có chút khô.
Cô là chị cả trong nhà, lại là con gái, bình thường cuộc sống không được tốt, thân thể hơi thiếu dinh dưỡng, vô cùng phù hợp với thiết lập "rau xanh" đáng thương đang thịnh hành... à không, là tiểu bạch hoa nữ chính.
Trong lòng Cố Xuyên Hạo lập tức trào lên sự yêu mến, nhanh chân chắn trước mặt Trương Tuệ: "Có gì thì nhằm vào tôi, Tiểu Tuệ nhút nhát, cô đừng có hung dữ với cô ấy."
Trương Lan Hinh: ...
Có một câu mmp không biết nên nói hay không, cả đám đều như người có bệnh trong đầu vậy. Rõ ràng mình chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, thái độ cũng đâu có tệ.
"Tôi không thèm lãng phí nước bọt với người mù mắt mù lòng, tránh ra!"
Nói xong, Trương Lan Hinh không khách khí đẩy hai người ra, nhanh chân ra cửa lớn, mắt không thấy tâm không phiền.
Cố Xuyên Hạo thu lại tư thế bảo vệ, sắc mặt lại trở nên khó coi.
Mù mắt mù lòng, là nói hắn sao?
Trương Lan Hinh này, miệng lưỡi sắc như dao, thật đáng ghét!
Cũng may mình chọn Tiểu Tuệ, vừa xinh đẹp vừa thông minh, tính tình lại dịu dàng, cô gái như vậy mới xứng vào cửa nhà họ Cố.
Nhưng thấy cô ấy không nhìn mình say đắm như lần đầu gặp gỡ, trong lòng hắn lại có chút trống rỗng, tựa như mất đi một thứ gì đó quan trọng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận