Xuyên Qua Đấu La, Ta Chia Ra Thành Năm Người

Chương 143: không tốt giải quyết

**Chương 143: Không tốt giải quyết**
"Điện hạ yên tâm, việc này giao cho ta không có vấn đề. Chỉ là, nghe nói Tuyết Tinh thân vương cùng Độc Cô Bác quen biết, ta mặc dù đối với việc bào chế thuốc độc có chút tự tin, nhưng so với Độc Cô Bác mà nói thì vẫn còn non kém, ngài có lòng tin, Độc Cô Bác sẽ không nhúng tay việc này sao?"
Chu Tuyết Phong khiêm tốn thăm dò.
Trên thực tế, năng lực bào chế thuốc hiện tại của hắn, so với Độc Cô Bác thật khó mà nói ai cao ai thấp.
Độc Cô Bác kinh nghiệm phong phú, nhưng Chu Tuyết Phong có thể dựa vào đặc tính võ hồn, trực tiếp cảm nhận được dược tính, tổ hợp, phối trộn, còn có tư liệu của Dương Vô Địch và Cúc Đấu La.
"Ha ha ~"
Tuyết Lạc Xuyên cười lạnh: "Hoàng thúc cùng ta quan hệ trước nay không được tốt, cùng một phe cánh với lão già kia, căn bản xem thường ta. Ta trúng độc, chỉ sợ hắn cao hứng còn không kịp. Nhân tình của Độc Cô Bác, tuyệt sẽ không dùng trên người của ta."
Nếu như dùng, chờ ta đăng cơ, ngược lại có thể cho hoàng thúc một kết cục tốt đẹp.
Tuyết Lạc Xuyên thầm nghĩ trong lòng.
"Vậy còn Diệp gia có Cửu Tâm Hải Đường thì sao? Nghe nói Cửu Tâm Hải Đường chỉ cần còn một hơi, là có thể cứu sống người."
"Cái này càng không cần lo lắng, Diệp gia chỉ có thể cứu người giữ mệnh, độc bình thường mặc dù không có vấn đề gì, nhưng một chút kỳ quặc phức tạp, các nàng không có năng lực này."
"Vậy điện hạ xin chờ thêm mấy ngày, ta cần thời gian để điều chế thuốc."
Tuyết Lạc Xuyên gật đầu, sau đó lại muốn thêm một ít thuốc rồi rời đi một cách tiêu sái.
-----
"Giáo Hoàng bệ hạ, Tuyết Lạc Xuyên bên kia còn không có hồi âm, bất quá Triệu Cao hồi báo, hắn đang chuẩn bị hành động để che giấu bản thân, thoát khỏi hiềm nghi, chúng ta có muốn nhúng tay không?"
Quá thời gian ước hẹn, không nhận được hồi âm của Tuyết Lạc Xuyên, người của Võ Hồn Điện ở lại liền tới xin chỉ thị Bỉ Bỉ Đông cho hành động tiếp theo.
Triệu Cao, là người nàng ngay từ đầu đã sắp xếp ở Thiên Đấu Đế Quốc.
Coi như An Lan không đến tìm kiếm "hợp tác" nàng cũng chuẩn bị ngấm ngầm gây sự, hai đại đế quốc đều an bài người ẩn núp, chỉ là người của Tinh La Đế Quốc có vị trí tương đối kém cỏi.
Thiên Đấu Đế Quốc bên kia chỉ cần đi theo con đường quý tộc là rất dễ dàng, Triệu Cao bò lên tương đối nhanh.
"Thông báo Triệu Cao, bảo hắn theo dõi xem Tuyết Lạc Xuyên định làm gì, Tuyết Thanh Hà cùng Tuyết Băng, sắp xếp người trước, chờ lệnh, nếu như Tuyết Lạc Xuyên hành động thuận lợi, vậy liền nhìn cơ hội động thủ."
Người tới lĩnh mệnh rời đi.
Bỉ Bỉ Đông cúi đầu trầm tư, lần trước đó, tin tức An Lan đưa tới nhanh hơn so với Triệu Cao truyền về.
【 Tên kia ở Thiên Đấu Đế Quốc cũng có người, sẽ là ai chứ? 】
【 Triệu Cao cùng hắn truyền lại tin tức, cách nhau trọn vẹn một ngày. Người của tên kia là một cao thủ. 】
-----
Sát Lục Chi Đô.
Vương Đại Chùy thu hoạch được ba mươi trận thắng liên tiếp.
-----
Thiên Đấu Hoàng Gia Học Viện.
"Lặp đi lặp lại nhiều lần, các ngươi muốn c·hết phải không?"
Chu Trúc Vân và Chu Trúc Vũ có chút phiền phức, dù sao hai tỷ muội có ngoại hình cực kỳ ưu tú.
Thường xuyên sẽ bị người dây dưa, ngay từ đầu chỉ là thăm dò, dù sao cũng là cầm tư cách tiến cử của quý tộc vào, nhưng về sau phát hiện không có động tĩnh gì, có người liền càng ngày càng quá phận.
Bị nữ sinh cùng tuổi xa lánh, bị nam sinh dây dưa.
Chu Trúc Thanh tương đối an tĩnh, nàng còn nhỏ.
"Chu tiểu thư làm gì tức giận như vậy, mọi người kết giao bằng hữu. Gia phụ Phú Xương Bá, ban đêm cùng nhau ăn một bữa cơm thế nào?"
Chu Trúc Vân giận quá hóa cười, đôi mắt mèo ẩn hiện sát khí.
"Ăn cơm? Ngươi muốn ta coi ngươi như mẹ à? Ta cũng không muốn có một đứa con buồn nôn như thế."
Xung quanh vang lên một trận cười vang, nam sinh tức hổn hển, triệu hồi ra võ hồn, một con chồn, liền muốn cùng Chu Trúc Vân so tài.
Nhưng bị Chu Trúc Vân một cước đạp bay.
Ngã xuống đất, lăn lộn như một quả hồ lô.
"Tránh ra, tránh ra, để bản điện hạ xem xem có vấn đề gì!"
Gặp phiền phức, sắc mặt Chu Trúc Vân âm trầm, kéo hai muội muội ra phía sau.
Tứ hoàng tử Tuyết Băng.
"Ôi, đây không phải..."
Trông thấy Chu Trúc Vân, Tuyết Băng hai mắt tỏa sáng, không che giấu chút nào vẻ mặt của mình, muốn đi qua.
Một bàn tay đặt trên bả vai hắn.
"Là cái gì a, tứ điện hạ?"
Thanh âm này?
Cứng ngắc quay đầu, Tuyết Băng trông thấy một khuôn mặt âm trầm, vội vàng cười làm lành.
"Lâm ca nha. Đồng học, ta là nói đồng học."
Đối mặt Ninh Vũ Lâm, hắn không dám chút nào xù lông, trời mới biết rõ ràng là võ hồn phụ trợ hệ Lưu Ly Tháp, Ninh Vũ Lâm làm thế nào hoàn thành hình thức chiến đấu, toàn bộ học viện trừ lão sư, trên cơ bản đều không có đối thủ, rất được các giáo ủy coi trọng, bản thân lại là Thiếu tông chủ Thất Bảo Lưu Ly Tông, coi như hắn là tứ hoàng tử, cũng không dám gây sự.
"Nhìn cái gì vậy? Có gì đáng xem? Không cần tu luyện, không cần huấn luyện à? Nhiều người như vậy chen ở đây, sẽ không đè bẹp hoa cỏ sao? Đều giải tán cho ta, giải tán... A ha ha ha, vậy, Lâm ca ngài cứ bận rộn."
Dẫn theo hai tên c·h·ó săn cấp tốc chạy đi.
Độc Cô Nhạn kéo cánh tay Ninh Vũ Lâm, không thèm để ý chút nào hình tượng cười to.
"Tên Tuyết Băng này, thật đúng là co được dãn được a."
"Nếu là hết thảy không có biến hóa, hắn thật sự là một nhân vật."
"A? Cái gì?"
Tiếng cười im bặt mà dừng, Độc Cô Nhạn vẻ mặt kỳ quái.
"Không có gì."
Hai người hướng Chu gia tỷ muội đi tới.
"Trúc Vân tiểu thư, không phải nói có phiền phức có thể tới tìm chúng ta sao? Ngươi như vậy, đợi tên kia trở về, ta rất khó giải thích."
Các nàng vừa tiến vào học viện không lâu, Ninh Vũ Lâm đã tìm các nàng, nói có phiền phức thì tới gọi người, nhưng Chu Trúc Vân vẫn chưa từng đi.
Về sau hắn chìm đắm trong nghiên cứu ngũ sắc thần quang, suýt nữa quên mất chuyện của các nàng.
Lúc đầu giao cho Độc Cô Nhạn, nhưng Độc Cô Nhạn cho rằng Ninh Vũ Lâm có ý với Chu Trúc Vân, bắt bẻ Ninh Vũ Lâm, chỉ thiếu chút nữa tìm Ninh Phong Trí phân xử.
Khiến cho Ninh Vũ Lâm phải giải thích một phen.
"Chỉ là chút chuyện nhỏ, vẫn còn không tính là phiền toái gì."
Nàng không biết quan hệ thực sự giữa Chu Tuyết Phong và Ninh Vũ Lâm, không dám tùy tiện sử dụng "nhân tình", tận lực sống ẩn dật, không ra ngoài.
Nhưng trước đó Chu Tuyết Phong nói qua, dự định để các nàng tham gia hồn sư đại t·h·i đấu, lại không thể không đi ra, thể hiện một phen thực lực, để sau này gia nhập đội dự thi.
Lúc này mới cho những nam sinh quý tộc không ra gì kia có cơ hội dây dưa, các nữ sinh bài xích, nàng còn không để vào mắt.
"Phong ca ca đến cùng đi đâu? Khi nào trở về?"
Chu Trúc Thanh hồn nhiên hỏi thăm.
Giả vờ tức giận, vẻ mặt lạnh nhạt xa lánh của Chu Trúc Vân lập tức ngưng trệ.
Ninh Vũ Lâm cười nói.
"Nhanh thôi, hết thảy thuận lợi, nửa năm, hoặc là bảy, tám tháng."
Quay đầu, nhỏ giọng nói với Độc Cô Nhạn.
"Ta đi tìm giáo ủy thương lượng một chút về vấn đề nhân tuyển chiến đội, ngươi ở cùng các nàng trước."
"Đi nhanh về nhanh."
Buông cánh tay ra, Độc Cô Nhạn khoát tay.
Cùng ba tỷ muội đi hướng ký túc xá, nói là ký túc xá, nhưng giống như một tòa nhà riêng biệt.
Tùy tiện tìm đề tài nói chuyện, không bao lâu, một nữ sinh tóc ngắn đeo mạng che mặt từ đằng xa đi tới.
"Linh Linh, ở đây."
"Ba vị giáo ủy, liên quan tới hồn sư đại t·h·i đấu lần tới, đã có quyết định về nhân tuyển chiến đội chưa?"
Hắc Yêu Mộng Thần Cơ, Thiên Thanh Đằng Trí Lâm, Thiên Tinh Lô Bạch Bảo Sơn.
Ba người đồng loạt quay đầu.
"Là Tiểu Lâm a, chúng ta đang thương lượng. Đại thể có một vài người được chọn, ngươi có người nào vừa ý không?"
"Nếu giáo ủy các ngài còn chưa có quyết định cụ thể, vậy vãn bối xin mạn phép..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận