Vu Giới Thuật Sĩ

Chương 2142: Pháp thuật (2)

Mà một khi khôi phục lại hình thức khắc nghiệt thời cổ đại kia, rất nhiều pháp sư lập tức bắt đầu lực bất tòng tâm.
Thậm chí, còn có lão pháp sư bởi vì thân thể cùng tư duy cứng ngắc, đã không có khả năng thay đổi con đường, vì thế mà tuyệt vọng tự sát.
Mà cho dù Ngải Lạp Tư Trác đã là duy trì “lực lượng cả nước”, thành Ngân Nguyệt lại là dự trữ vật tư pháp thuật rất phong phú, cho tới bây giờ tiến triển cũng chỉ là có thể bắn ra pháp thuật đến cấp 4 trong tình huống không có ma võng mà thôi.
Đồng thời, sau khi rời khỏi ma võng, các pháp sư ngạc nhiên phát hiện, hiện tại khó mà khống chế pháp thuật đã phát ra, có yêu cầu cao hơn đối với năng lực của chính bọn hắn, pháp sư chết bởi pháp thuật mới phản phệ cũng đếm không hết.
“Giữ lại một nhóm hạt giống sau cùng, người còn lại, toàn bộ đều lên đi!”
Sau một hồi lâu, Ngải Lạp Tư Trác cắn răng hạ quyết định, một giọt nước mắt trong nháy mắt lăn xuống gương mặt.
Cô ta phất phất tay , khiến quân đoàn dần trở lên trang nghiêm, toàn bộ người bay tới không trung, sau khi được truyền ra, tiếng thông báo quanh quẩn bốn phía.
“. . . Bọn chúng cướp đi tất cả của chúng ta, hiện tại lại muốn tới cướp đi sinh mạng của chúng ta. . .”
“Một tổ trùng tà ác đã tới gần địa giới của chúng ta, ngay ở nơi cách nơi này không đủ trăm dặm, có thể tùy thời uy hiếp đến chúng ta. . .”
“Tất cả quyển trục xây thành, vật phẩm pháp thuật đã tiêu hao hầu như không còn, chúng ta không có khả năng lại xây ra một tòa thành hi vọng ở một nơi khác. . .”
“Hiện tại, nói cho ta biết! Chúng ta còn muốn tiếp tục im lặng chấp nhận không?”
Giọng nói của Ngải Lạp Tư Trác truyền khắp bốn phía, Đa Luân gắt gao siết chặt vũ khí trong tay, giống như làm thế mới có thể khiến hắn có thêm một chút cảm giác an toàn.
“Hóa ra chúng ta đã nguy hiểm đến nước này rồi hả?”
Đa Luân lặng yên suy nghĩ, cảm giác có một đám lửa muốn mãnh liệt phun ra.
“Không! Ta là người nơi này, ta có chết cũng không đi!”
“Tuyệt đối không!” ” Tuyệt đối không! !” ” Tuyệt đối không! ! !” Ở bên cạnh Đa Luân, Cát Mễ dùng lưỡi búa đập tấm chắn, phát ra tiếng gào thét đầy tức giận.
“Chúng ta tuyệt đối không rời đi!”
Tiếng gầm kinh khủng thậm chí tụ thành trào lưu, khiến toàn bộ thành lũy đều khẽ run lên.
“Rất tốt! Lần chiến đấu này, ta sẽ đi cùng các ngươi, để chúng ta cùng chiến đấu vì sinh tồn!”
Ngải Lạp Tư Trác bảo đảm nói.
“Vì sinh tồn!” “Vì sinh tồn!”
Trong tình huống này, đội ngũ rất nhanh đã xuất phát.
Mà Ngải Lạp Tư Trác cũng tuân theo lời hứa của mình, cưỡi một thớt tuấn mã màu trắng, từ đầu đến cuối tiến lên ở phía trước đội ngũ.
Cô ta có được thần tính, hiện tại miễn cưỡng còn có thể duy trì cấp độ pháp sư truyền kỳ, có cường giả như thế tọa trấn, khiến sĩ khí tăng lên không có gì sánh kịp.
. . .
“Hôm nay tiểu đội các ngươi phụ trách tuần tra!”
Đại quân dần đi về phía trước, so với quân chính quy thì đội ngũ của Đa Luân có vẻ hơi rối loạn, chỉ là tâm tình của mọi người đều không cao, bầu không khí cũng nghiêm trọng chưa từng có, dù cho Cát Mễ động viên thế nào cũng là không làm nên chuyện gì.
Doanh địa người sống sót này là hi vọng cuối cùng của bọn hắn, một khi ngay cả hi vọng này cũng bị phá thì cho dù là Đa Luân cũng không có bao nhiêu dũng khí để tiếp tục sống tiếp trong loạn thế.
“Đa Luân, đi theo ta! Tuần tra đi!”
Cát Mễ dường như có chút chịu không được, cầm cự phủ gọi Đa Luân một tiếng.
“Ừm!” Đa Luân cũng không chịu được bầu không khí như thế này, thậm chí ngực có chút cảm giác khó thở, nghe vậy cũng vội đứng dậy.
Đại lục hắc ám luôn ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm.
Mặc dù rất nhiều sinh vật không kịp thích ứng được với hoàn cảnh tàn khốc mà diệt tuyệt, nhưng vẫn có một số loại ngoan cường mà sống sót, đồng thời vì thích ứng hoàn cảnh mà xảy ra biến dị tàn khốc, ngay cả tính cách cũng biến thành càng thêm xảo trá cùng hung tàn.
Thậm chí, Đa Luân còn ngầm trộm nghe được lời đồn trong lòng đất có chủng tộc.
Võ sĩ cưỡi nhện đứng thẳng, đông đảo giống loài vốn sinh hoạt trong lòng đất, lại nhân cơ hội ngàn năm một thuở này, một lần từ lòng đất giết đi ra, tùy ý xâm chiếm lấy địa bàn vốn ở dưới mặt trời.
Mà sau lưng chúng, thần linh duy trì như ẩn như hiện, vị nhảy ra đầu tiên chính là nhện chúa La Ti.
Không thể không nói, lựa chọn của cô ta vô cùng chính xác.
Vì thu hoạch được đầy đủ nhân khẩu cùng tài nguyên bổ sung, ở niên đại đại lục lâm vào hắc ám, các thần làm ra nhượng bộ đối với đầu nguồn năng lượng, di chuyển một bộ phận tộc đàn vốn đã thích ứng với hoàn cảnh hắc ám đến mặt đất, cũng là chuyện phi thường hợp tình hợp lý.
Đa Luân còn nghe được nghe đồn có liên quan tới thành thị đứng thẳng.
Nghe nói tất cả giống đực, ở bên kia cũng chỉ có thể trở thành nô lệ ti tiện nhất, dị tộc càng là như vậy, tùy thời có khả năng bị hiến tế cho thần linh.
Nhưng cho dù là như thế, nghe nói cũng có rất nhiều tộc đàn lang thang tìm nơi nương tựa vào bọn chúng, chỉ vì có thể thu hoạch được sinh tồn và đồ ăn!
“Đáng tiếc. . .La Ti chính là tà thần. . . Tín ngưỡng của ta. . .”
Trong con ngươi của Đa Luân có giãy dụa trong nháy mắt, nhưng sau đó lạp tức biến thành kiên định.
Dù cho vinh quang các thần đã không lớn bằng lúc trước, nhưng giáo nghĩa của chúng nó thậm chí ảnh hưởng vẫn không ngừng kéo dài ở toàn bộ vật chất thế giới chủ.
Mà trận doanh thiện lương cùng trận doanh tà ác đối địch, càng là trực tiếp thay đổi ý nghĩ của Đa Luân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận