Vú Em Mở Đầu Nữ Đế Mang Nữ Nhi Tới Cửa Ép Cưới

Chương 1121. Ta…… tự bán mình!

Liễu Nguyệt nghe vậy, không khỏi lộ ra thần sắc thật sâu cảm động.
Con ngươi màu tím run nhè nhẹ, trong hốc mắt có hai hàng thanh lệ chậm rãi rơi xuống.
“Đệ đệ ngoan!” Nàng nắm chặt tay Tô Trần, đột nhiên thở dài một tiếng: “Đừng ngốc nghếch nữa! Loại người như chúng ta sinh ra liền chú định ở tầng chót nhất, đây là số mệnh không thể thay đổi được!”
Tô Trần vẻ mặt kích động: “Có thể thay đổi! Chỉ cần chúng ta muốn, là có thể!”
Liễu Nguyệt lắc đầu cười khổ, sợ Tô Trần nổi điên, nàng ôn nhu mà khuyên nhủ:
“Tỷ tỷ lần này vận khí cũng không tệ lắm, đụng tới người mua là Cửu Vương tử của bộ lạc, có thể leo lên người tôn quý bậc này, chính là tỷ tỷ đã tu luyện mấy đời phúc phận.”
“Hơn nữa tối hôm qua sau khi hắn thử qua ta, hắn phi thường vừa lòng đối với ta, ngay tại chỗ liền cùng ta ký xuống khế ước bán mình, hơn nữa cho ta 300 toái kim, ước định tốt hôm nay tới đón ta.”
“Cho nên ngươi muốn thay tỷ tỷ cảm thấy vui vẻ, chờ sau khi tỷ tỷ tới chỗ của Cửu Vương, còn có thể mượn thế lực của hắn nhiều giúp một chút ngươi cùng mẫu thân, đây là chuyện tốt nha!”
Cửu vương tử của bộ lạc?
Tô Trần nghe thấy cái danh hào này, cả người tức khắc đột nhiên ngẩn ra.
Lại là người có bối cảnh nghịch thiên bậc này mua đi tỷ tỷ của mình, nếu là muốn mạnh mẽ kết thúc trận mua bán này, xem ra thật là phi thường phi thường khó khăn!
“Cửu Vương tử điện hạ, nơi này là nhà của Liễu Nguyệt!”
Ngay lúc Tô Trần cùng Liễu Nguyệt hai tỷ đệ đang nói chuyện, phía sau truyền đến một đạo thanh âm của phụ nữ trung niên.
Hai người vừa xoay người lại, chỉ thấy một nữ tử mập mạp mặc váy đỏ, đang mang theo một đám người thân xuyên đẹp đẽ quý giá trường bào tiến đến.
Ánh mắt dừng ở trên người vị thanh niên phía sau nữ tử mập mạp váy đỏ, Tô Trần không khỏi đồng tử co rụt lại.
“Là hắn!”
Tô Trần nhận ra được, thanh niên chính là người vừa mới đánh mình lúc nãy.
Hắn không nghĩ tới người này chính là Cửu Vương tử của bộ lạc, Hô Diên Tuấn Khải!
Nữ tử váy đỏ mập mạp đi đến trước mặt Liễu Nguyệt, híp đôi mắt nhỏ cười ha hả mà nói:
“Liễu Nguyệt, mặt mũi của ngươi thật lớn đấy!”
“Cửu Vương tử chẳng những đáp ứng cho ngươi về nhà nhìn một cái, còn đặc biệt dẫn người tới nhà ngươi đón ngươi, đây chính là phúc phận ngươi tu luyện ba đời mới được, ngươi phải hiểu được quý trọng!”
Nữ tử váy đỏ mập mạp chính là người môi giới mà Liễu Nguyệt đã bán mình.
Cho nên Liễu Nguyệt đối nàng rất là khách khí, miễn cưỡng cười nói:
“Ta sẽ ghi nhớ, Ô mụ!”
Hô Diên Tuấn Khải đi vào trước mặt Liễu Nguyệt, trong ánh mắt mang theo vài phần đáng khinh thật sâu đánh giá một lần thân hình Liễu Nguyệt, gấp không chờ nổi mà phất phất tay:
“Nếu đã về nhà nói xong rồi, vậy nhanh lên cùng bổn vương tử đi thôi!”
Tô Trần nghe vậy, trong nháy mắt tơ máu trong tròng mắt bạo liệt.
Hai mắt hắn đỏ bừng che ở trước mặt Liễu Nguyệt, giống như dã thú nổi điên phẫn nộ mà gào rống nói:
“Các ngươi không được mang đi tỷ của ta!”
“Là ngươi tiểu tử này!”
Lúc này đám người Hô Diên Tuấn Khải mới chú ý tới Tô Trần, nhớ tới hắn chính là thiếu niên vừa rồi bị mình đánh cho một trận ở trên chợ.
“Tiểu tử thúi, ngươi dám lại chống đối Cửu Vương tử lần nữa, thật là tìm chết!”
Một đám chó săn phía sau Hô Diên Tuấn Khải nháy mắt lộ ra dữ tợn, cùng nhau xông lên trước muốn đem Tô Trần đánh ngã xuống đất.
Liễu Nguyệt không biết Tô Trần thế mà từng cùng Hô Diên Tuấn Khải phát sinh xung đột.
Thấy thế nàng sợ tới mức khuôn mặt đẹp trắng bệch, vội tiến lên bảo vệ Tô Trần.
Một bên đau khổ cầu xin:
“Cửu Vương tử, ta cũng chỉ có một cái đệ đệ này thôi, mẫu thân đang mang bệnh nặng trong người còn muốn dựa vào hắn nuôi, cầu ngươi không cần lại đánh hắn!”
Hô Diên Tuấn Khải nhìn thấy nàng bộ dáng điềm đạm đáng thương, cười hắc hắc nói:
“Chúng ta là người văn nhã, đều không phải là kẻ thô lỗ thích động thủ!”
“Nếu ngươi mở miệng, vậy quên đi. Các ngươi đều lui ra đi!”
Nói xong hắn phất phất tay, một đám chó săn lập tức lui về phía sau.
Liễu Nguyệt sợ Tô Trần lại chống đối Hô Diên Tuấn Khải, vội xoay người khuyên nhủ:
“Tô Trần……”
Một đạo hắc quang ở trước mặt nàng chợt lóe lên, tiếp theo nàng liền cảm giác cổ căng thẳng, lời nói đến bên miệng bị cưỡng ép nuốt trở vào.
Hô Diên Tuấn Khải dùng một chiếc vòng cổ màu đen cột lấy xích sắt tròng lên trên cổ Liễu Nguyệt, dùng sức lôi kéo:
“Đừng nhiều lời, chạy nhanh đi thôi!”
“Hôm qua chỉ đánh mấy roi liền kết thúc, thật là không đã ghiền!”
“Bổn vương tử còn có mấy cái phương pháp chơi mới muốn cùng ngươi thâm nhập tham khảo một chút, thế nên đừng chậm trễ quá nhiều thời gian, ha ha ha!”
Vừa dứt lời, Hô Diên Tuấn Khải gọi tới một con một sừng ma mã khổng lồ.
Hắn nhảy lên cưỡi, lôi kéo Liễu Nguyệt đi theo phía sau nghênh ngang mà đi.
“Tỷ!”
Tô Trần thấy Liễu Nguyệt bị làm nhục ngược đãi như thế, thiếu chút nữa đau lòng đến hộc máu, cắn răng liền muốn xông lên trước.
Phanh!
Một cái chân lớn hung hăng đá vào ngực hắn, đem hắn đá bay xa mấy trượng.
Đám chó săn của Hô Diên Tuấn Khải kiêu ngạo mà hướng Tô Trần phun ra một ngụm nước bọt:
“Tiểu vương bát đản, ngươi còn dám động một chút, lão tử đánh gãy hai tay hai chân ngươi, làm cho ngươi thành một cái phế nhân cả đời!”
Nhìn đến sau khi Tô Trần ngã xuống đất cơ hồ không thể nhúc nhích, lúc này một đám người mới nghênh ngang theo đuôi Hô Diên Tuấn Khải đi mất.
Nữ tử váy đỏ mập mạp Ô mụ liếc mắt nhìn Tô Trần một cái, lắc đầu thở dài:
“Tiểu tử ngươi thật là không có mắt! Cửu Vương tử là người mà ngươi có thể đắc tội sao?”
“Hắn là người chữ ‘Thiên’ tôn quý, mà ngươi chỉ là một cây cỏ rác chữ Đinh.”
“Ở trước mặt hắn, ngươi đừng vọng tưởng có thể lật nổi cái bọt sóng gì tới, nhận mệnh đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận