Vô Tận Hàn Đông: Doanh Địa Của Ta Vô Hạn Thăng Cấp
Chương 102: Sinh hoạt tại cải thiện
Chương 102: Sinh hoạt đang cải thiện
Vết thương trên mặt Trâu Nguyên Khải là mới có từ tối hôm qua, vốn chỉ được dùng da thú bao bọc lại, xử lý cầm máu một cách đơn giản nhất, đừng nói là kết vảy, huyết nhục trên vết thương thậm chí còn chưa khép lại.
Thế mà mới bôi Kim Sang tán đến bây giờ, chỉ qua vài phút ngắn ngủi, huyết nhục không những đã khép lại, mà ngay cả phần thịt hoại tử phía trên còn đang sủi bọt với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sau đó ngưng tụ kết vảy.
Kim Sang tán này, quả thực thần kỳ!
Ở bên kia, Chu Thuận cũng đang không ngừng phát ra tiếng rên khàn khàn, vết thương ở chân của nó cũng giống như Trâu Nguyên Khải, đang nhanh chóng lành lại.
"Thuốc này, cũng quá mạnh đi!"
"Đây là phối phương do đầu lĩnh nghiên cứu ra sao?"
"Sau này có thuốc này, chúng ta sẽ không sợ bị thương nữa!"
"Ta vừa thấy các vật liệu đầu lĩnh bỏ vào, hình như đều rất bình thường, chỉ có loại cỏ màu lam kia là tương đối ít thấy."
...
Mọi người vây xem, tận mắt chứng kiến cảnh tượng thần kỳ này, sớm đã trợn mắt há mồm. Người của đội đốn củi và đội săn bắn lại càng vui mừng như điên. So với những người khác, bọn hắn rõ ràng ý thức được tầm quan trọng của loại thuốc bột này hơn.
"Thành Phong, sau này phải thu thập nhiều loại Lam Ngưng thảo này. Nếu có thể, phải tìm hiểu rõ quy luật sinh trưởng của loại cỏ này. Còn có loại cây màu lam kia nữa, sau này chỉ cần đánh dấu vị trí là được, tuyệt đối không được chặt cây."
"Vâng, đầu lĩnh!"
Kim Sang tán này tuyệt đối là thứ có thể cứu mạng.
Trong phối phương của Kim Sang tán, những thứ khác đều khá thường gặp, duy chỉ có Lam Ngưng thảo.
Ý thức được tầm quan trọng của Lam Ngưng thảo, Hạ Hồng lập tức ra mấy mệnh lệnh cho Thành Phong. Nếu không phải hiện tại điều kiện chưa chín muồi, loại cây màu lam kia, hắn thậm chí còn muốn trực tiếp đào về trồng trong sơn cốc.
Sau khi xác nhận công hiệu của Kim Sang tán, ánh mắt Hạ Hồng nhìn nồi sắc thuốc lại càng thêm nóng bỏng.
Trước đây khi mở khóa kiến trúc nồi sắc thuốc, hắn đã ý thức được tầm quan trọng của nó, nhưng không ngờ phối phương dược vật đầu tiên mà nó cho ra lại có công năng mạnh mẽ đến vậy, điều này vẫn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đây mới chỉ dùng để chữa thương mà đã mạnh như vậy, nếu có ngày nào đó, ghi chép đủ nhiều dược liệu, tạo ra được phối phương đan dược có thể dùng để tăng thực lực và tu vi, chẳng phải sẽ còn lợi hại hơn sao?
Nghĩ đến những điều này, trong lòng Hạ Hồng càng thêm nóng rực. Nhớ tới Thành Phong còn chưa biết tác dụng của nồi sắc thuốc, hắn vội vàng gọi Thành Phong đến bên cạnh và nói cho hắn biết.
Mặc dù những người khác có thể thông qua việc tiêu hao than đá để sử dụng nồi sắc thuốc, giám định những vật có dược tính, nhưng việc ghi chép dược vật và hình thành phối phương đều sẽ chỉ hiển thị bên trong hệ thống, cho nên chỉ có mình hắn biết.
Trước đó bảo Thành Phong ra ngoài để ý những thứ có thể có giá trị dược dụng, Hạ Hồng cũng không giải thích nguyên nhân. Lần này nói hết một lượt, Thành Phong mới chợt hiểu ra, ánh mắt nhìn nồi sắc thuốc lập tức trở nên nóng bỏng y như Hạ Hồng.
"Cho nên, sau này đi đốn củi nhất định phải lưu tâm, bất cứ thứ gì đặc thù, có khả năng có giá trị dược vật, đều phải mang về thử một chút."
Thành Phong gật mạnh đầu, ghi nhớ kỹ việc này vào lòng.
Hạ Hồng dùng hộp gỗ đựng hết số dược phấn còn lại bên trong nồi sắc thuốc, ước chừng nặng khoảng năm cân. Hồi tưởng lại phối phương Kim Sang tán và số vật liệu vừa tiêu hao, hắn lập tức lại trở nên lo lắng.
Sản lượng Lam Ngưng thảo tạm thời chưa rõ, nhưng căn cứ theo miêu tả của Thành Phong, loại cây màu lam kia ở trong Hồng Mộc lĩnh chắc chắn là vô cùng thưa thớt, nếu không trước kia hắn đã không thể không chú ý tới.
Hắc tật Lê chỉ sinh trưởng ở những nơi có chứa quặng sắt, cho nên cũng coi như là thứ trân quý. Nhưng ở phía nam sơn cốc bên kia vẫn còn mọc không ít, chắc là đủ dùng trong một thời gian.
Kim Lẫm Sao, than đá, xương Sương Lang, những thứ này không tính là vật trân quý, hơn nữa lượng dùng cho mỗi phần cũng không nhiều, nên còn dễ lo liệu.
Trong phối phương Kim Sang tán, khó kiếm nhất chính là Lam Ngưng thảo và Hắc tật Lê, tiếp theo là sự tiêu hao than đá. Mỗi lần luyện một phần đều cần 10 đơn vị tài nguyên than đá, tức là 200 cân than đá.
Lúc vừa thí nghiệm còn không thấy đau lòng lắm, nhưng khi nhìn tài nguyên than đá trong hệ thống từ 160 giảm xuống còn 150, Hạ Hồng lập tức bắt đầu thấy đau lòng.
Niềm vui sướng khi chứng kiến công hiệu mạnh mẽ của Kim Sang tán lập tức vơi đi không ít. 200 cân than đá cộng thêm nhiều dược liệu như vậy mới luyện chế ra năm cân Kim Sang tán. Kiếm lời thì chắc chắn là kiếm lời, dù sao thứ này có thể cứu mạng.
Nhưng vấn đề là, Đại Hạ trước mắt dường như có chút dùng không nổi.
Tính theo tần suất bị thương khi ra ngoài của đội săn bắn, nếu cứ dùng thoải mái, năm cân Kim Sang tán này đoán chừng cũng chỉ đủ dùng nửa tháng.
Nửa tháng luyện một phần, e rằng chẳng bao lâu nữa, tài nguyên than đá của doanh địa sẽ cạn kiệt, huống chi, những nơi cần dùng than đá trong doanh địa không chỉ có một chỗ này.
"Xem ra, sau này vẫn phải dùng dè sẻn. Trước khi giải quyết được vấn đề thiếu thốn tài nguyên than đá, nếu không phải bị thương quá nặng, vẫn nên tự mình gắng gượng. Kim Sang tán này chỉ có thể dùng lúc bị trọng thương để cứu mạng."
Hạ Hồng lắc đầu, nguồn tài nguyên eo hẹp kiểu giật gấu vá vai này thật khiến người ta đau đầu. Lẽ ra, với công hiệu mạnh mẽ như vậy của nồi sắc thuốc, hắn nên dẫn đội chuyên môn đi thu thập các vật tư có dược tính, dù sao chỉ cần tìm ra được một phối phương dược vật giúp tăng cao tu vi và thực lực, thì đó chính là kiếm lời lớn.
Nhưng vấn đề là, cho dù chỉ dùng để giám định, tài nguyên than đá hiện tại của doanh địa cũng không đủ.
Huống chi, căn cứ vào quy luật giám định trước đó, vật càng trân quý thì lượng than đá tiêu hao để giám định càng nhiều. Nếu thật sự có vật tư dược dụng trân quý giúp tăng cao tu vi như vậy, đoán chừng lượng than đá cần để giám định cũng là một con số trên trời.
Nghĩ đến đây, Hạ Hồng cất hộp gỗ đựng Kim Sang tán đi, lại không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua đám người La Nguyên đang tu luyện bên ngoài nhà gỗ.
Chỉ có thể trông chờ những người này mau chóng đột phá, để cùng mình đi đào than đá.
"Đại ca, Mộc Đông làm được mấy thứ đồ hay lắm, ngươi mau đến xem này!"
Hạ Hồng cất hộp gỗ đi, đang suy nghĩ nên để nó ở đâu.
Hạ Xuyên liền từ nhà gỗ bên cạnh chạy tới, gọi hắn qua xem một chút.
Nhìn nụ cười thần bí trên mặt Hạ Xuyên, Hạ Hồng hoang mang đi theo. Hắn xuyên qua đám đông trong nhà gỗ đi vào bên trong, mới phát hiện rất nhiều người đang vây quanh Mộc Đông ba lớp trong ba lớp ngoài, thỉnh thoảng còn vang lên những tiếng hô kinh ngạc.
"Đầu lĩnh đến rồi, mọi người nhường một chút, nhường một chút!"
Hạ Xuyên hô to mở đường ở phía trước, đám người đang vây quanh lập tức nhường ra một lối đi. Hạ Hồng đi vào vài bước, thấy rõ thứ mọi người đang vây xem, sắc mặt nhất thời sững sờ.
Thứ mọi người đang vây xem lại là một cái ghế.
Chiếc ghế kia tổng chiều cao khoảng 1m67, chỗ ngồi cao khoảng 50 cm, rộng một mét tư, là kiểu ghế bành có chỗ tựa lưng. Trên chỗ tựa lưng còn dùng dao nhỏ khắc các đồ án Tuyết Tông, Sương Lang, Ma Dương. Ba con hàn thú giương nanh múa vuốt, có chút dữ tợn nhưng với tư thái sống động như thật, khiến Hạ Hồng cũng không nhịn được phải tán thưởng.
Tổng thể chiếc ghế rõ ràng được làm từ gỗ Kim Lẫm, dưới ánh lửa chiếu rọi tỏa ra một lớp ánh vàng nhàn nhạt. Nhưng hai bên tay vịn lại được làm bằng gỗ Chu Sương một cách khác biệt, hơn nữa rõ ràng đã được xử lý qua, nhìn qua liền thấy rất có cảm giác.
Hai bên tay vịn của ghế còn khảm chín vật điêu khắc lớn cỡ nắm tay, làm từ xương thú trông như ngọc trắng. Những vật điêu khắc này có hình hàn thú, cây cối, binh khí, thậm chí cả hình sơn cốc doanh địa, hình thái khác nhau, rõ ràng là dùng để thưởng thức.
Hạ Hồng với vẻ mặt cổ quái đi đến bên cạnh ghế, nhìn thấy chỗ ngồi còn được phủ một tấm da thú Sương Lang màu lam đã được giặt sạch sẽ, hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn mấy người Mộc Đông, mấy lần định nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Ghế đương nhiên không phải là thứ gì mới lạ, trước kia ở doanh địa La Cách cũng có không ít, chỉ là sau khi trải qua chuyện Mộc Khôi quỷ, tất cả đều đã hư hỏng.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù gỗ trong doanh địa đã dư thừa, nhưng thứ nhất là không có ai đề xuất, thứ hai ghế cũng không phải vật tư thiết yếu, mọi người cũng đã quen ngồi trên mặt đất, cho nên vẫn chưa làm cái mới.
Mộc Đông làm cái ghế này, Hạ Hồng đương nhiên không phản đối.
Nhưng chiếc ghế trước mắt này hiển nhiên không phải tùy tiện mà làm ra được. Không nói những thứ khác, chỉ riêng mấy hình khắc hàn thú trên ghế dựa kia, đoán chừng ít nhất cũng mất vài ngày công sức, càng đừng nói đến tay vịn hình vòng cung và các loại điêu khắc khác.
Mặc dù theo bản năng muốn trách mắng vài câu, nhưng cuối cùng Hạ Hồng vẫn nhịn được.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Hạ Xuyên đã trực tiếp ấn hắn ngồi xuống ghế.
Đã gần một năm ngồi trên mặt đất, giờ đây được ngồi một cách vững chãi trên chiếc ghế phủ da thú hàn thú, vào khoảnh khắc này, Hạ Hồng thật sự cảm thấy thoải mái đến tận xương tủy.
"Đầu lĩnh, trong khoảng thời gian này lúc chuẩn bị vật liệu xây nhà gỗ mới, có dư ra không ít gỗ Kim Lẫm, đem đi đốt thì hơi phí, cho nên chúng tôi đã dành thời gian đặc biệt đóng cái ghế này cho ngài. Thế nào, cũng không tệ chứ ạ?"
Vạn ác chủ nghĩa hưởng lạc a!
Mặc dù trong lòng cảm thấy, hiện tại dùng một chiếc ghế xa xỉ như vậy là không thích hợp.
Nhưng biết làm sao được, Mộc Đông nói rất có lý!
Người ta dùng chính là gỗ Kim Lẫm dư thừa, hơn nữa còn là tranh thủ thời gian rảnh để làm.
Hạ Hồng gật đầu một cái, những lời muốn trách mắng nghĩ mãi cũng không nói ra lời.
Có lẽ là đoán được suy nghĩ của Hạ Hồng, Mộc Đông cười hắc hắc, lại lấy ra một vật từ phía sau đưa cho Hạ Hồng.
Hạ Hồng nhận lấy, mở vật kia ra, trên mặt lại một lần nữa hiện lên vẻ vui mừng.
Vết thương trên mặt Trâu Nguyên Khải là mới có từ tối hôm qua, vốn chỉ được dùng da thú bao bọc lại, xử lý cầm máu một cách đơn giản nhất, đừng nói là kết vảy, huyết nhục trên vết thương thậm chí còn chưa khép lại.
Thế mà mới bôi Kim Sang tán đến bây giờ, chỉ qua vài phút ngắn ngủi, huyết nhục không những đã khép lại, mà ngay cả phần thịt hoại tử phía trên còn đang sủi bọt với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sau đó ngưng tụ kết vảy.
Kim Sang tán này, quả thực thần kỳ!
Ở bên kia, Chu Thuận cũng đang không ngừng phát ra tiếng rên khàn khàn, vết thương ở chân của nó cũng giống như Trâu Nguyên Khải, đang nhanh chóng lành lại.
"Thuốc này, cũng quá mạnh đi!"
"Đây là phối phương do đầu lĩnh nghiên cứu ra sao?"
"Sau này có thuốc này, chúng ta sẽ không sợ bị thương nữa!"
"Ta vừa thấy các vật liệu đầu lĩnh bỏ vào, hình như đều rất bình thường, chỉ có loại cỏ màu lam kia là tương đối ít thấy."
...
Mọi người vây xem, tận mắt chứng kiến cảnh tượng thần kỳ này, sớm đã trợn mắt há mồm. Người của đội đốn củi và đội săn bắn lại càng vui mừng như điên. So với những người khác, bọn hắn rõ ràng ý thức được tầm quan trọng của loại thuốc bột này hơn.
"Thành Phong, sau này phải thu thập nhiều loại Lam Ngưng thảo này. Nếu có thể, phải tìm hiểu rõ quy luật sinh trưởng của loại cỏ này. Còn có loại cây màu lam kia nữa, sau này chỉ cần đánh dấu vị trí là được, tuyệt đối không được chặt cây."
"Vâng, đầu lĩnh!"
Kim Sang tán này tuyệt đối là thứ có thể cứu mạng.
Trong phối phương của Kim Sang tán, những thứ khác đều khá thường gặp, duy chỉ có Lam Ngưng thảo.
Ý thức được tầm quan trọng của Lam Ngưng thảo, Hạ Hồng lập tức ra mấy mệnh lệnh cho Thành Phong. Nếu không phải hiện tại điều kiện chưa chín muồi, loại cây màu lam kia, hắn thậm chí còn muốn trực tiếp đào về trồng trong sơn cốc.
Sau khi xác nhận công hiệu của Kim Sang tán, ánh mắt Hạ Hồng nhìn nồi sắc thuốc lại càng thêm nóng bỏng.
Trước đây khi mở khóa kiến trúc nồi sắc thuốc, hắn đã ý thức được tầm quan trọng của nó, nhưng không ngờ phối phương dược vật đầu tiên mà nó cho ra lại có công năng mạnh mẽ đến vậy, điều này vẫn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Đây mới chỉ dùng để chữa thương mà đã mạnh như vậy, nếu có ngày nào đó, ghi chép đủ nhiều dược liệu, tạo ra được phối phương đan dược có thể dùng để tăng thực lực và tu vi, chẳng phải sẽ còn lợi hại hơn sao?
Nghĩ đến những điều này, trong lòng Hạ Hồng càng thêm nóng rực. Nhớ tới Thành Phong còn chưa biết tác dụng của nồi sắc thuốc, hắn vội vàng gọi Thành Phong đến bên cạnh và nói cho hắn biết.
Mặc dù những người khác có thể thông qua việc tiêu hao than đá để sử dụng nồi sắc thuốc, giám định những vật có dược tính, nhưng việc ghi chép dược vật và hình thành phối phương đều sẽ chỉ hiển thị bên trong hệ thống, cho nên chỉ có mình hắn biết.
Trước đó bảo Thành Phong ra ngoài để ý những thứ có thể có giá trị dược dụng, Hạ Hồng cũng không giải thích nguyên nhân. Lần này nói hết một lượt, Thành Phong mới chợt hiểu ra, ánh mắt nhìn nồi sắc thuốc lập tức trở nên nóng bỏng y như Hạ Hồng.
"Cho nên, sau này đi đốn củi nhất định phải lưu tâm, bất cứ thứ gì đặc thù, có khả năng có giá trị dược vật, đều phải mang về thử một chút."
Thành Phong gật mạnh đầu, ghi nhớ kỹ việc này vào lòng.
Hạ Hồng dùng hộp gỗ đựng hết số dược phấn còn lại bên trong nồi sắc thuốc, ước chừng nặng khoảng năm cân. Hồi tưởng lại phối phương Kim Sang tán và số vật liệu vừa tiêu hao, hắn lập tức lại trở nên lo lắng.
Sản lượng Lam Ngưng thảo tạm thời chưa rõ, nhưng căn cứ theo miêu tả của Thành Phong, loại cây màu lam kia ở trong Hồng Mộc lĩnh chắc chắn là vô cùng thưa thớt, nếu không trước kia hắn đã không thể không chú ý tới.
Hắc tật Lê chỉ sinh trưởng ở những nơi có chứa quặng sắt, cho nên cũng coi như là thứ trân quý. Nhưng ở phía nam sơn cốc bên kia vẫn còn mọc không ít, chắc là đủ dùng trong một thời gian.
Kim Lẫm Sao, than đá, xương Sương Lang, những thứ này không tính là vật trân quý, hơn nữa lượng dùng cho mỗi phần cũng không nhiều, nên còn dễ lo liệu.
Trong phối phương Kim Sang tán, khó kiếm nhất chính là Lam Ngưng thảo và Hắc tật Lê, tiếp theo là sự tiêu hao than đá. Mỗi lần luyện một phần đều cần 10 đơn vị tài nguyên than đá, tức là 200 cân than đá.
Lúc vừa thí nghiệm còn không thấy đau lòng lắm, nhưng khi nhìn tài nguyên than đá trong hệ thống từ 160 giảm xuống còn 150, Hạ Hồng lập tức bắt đầu thấy đau lòng.
Niềm vui sướng khi chứng kiến công hiệu mạnh mẽ của Kim Sang tán lập tức vơi đi không ít. 200 cân than đá cộng thêm nhiều dược liệu như vậy mới luyện chế ra năm cân Kim Sang tán. Kiếm lời thì chắc chắn là kiếm lời, dù sao thứ này có thể cứu mạng.
Nhưng vấn đề là, Đại Hạ trước mắt dường như có chút dùng không nổi.
Tính theo tần suất bị thương khi ra ngoài của đội săn bắn, nếu cứ dùng thoải mái, năm cân Kim Sang tán này đoán chừng cũng chỉ đủ dùng nửa tháng.
Nửa tháng luyện một phần, e rằng chẳng bao lâu nữa, tài nguyên than đá của doanh địa sẽ cạn kiệt, huống chi, những nơi cần dùng than đá trong doanh địa không chỉ có một chỗ này.
"Xem ra, sau này vẫn phải dùng dè sẻn. Trước khi giải quyết được vấn đề thiếu thốn tài nguyên than đá, nếu không phải bị thương quá nặng, vẫn nên tự mình gắng gượng. Kim Sang tán này chỉ có thể dùng lúc bị trọng thương để cứu mạng."
Hạ Hồng lắc đầu, nguồn tài nguyên eo hẹp kiểu giật gấu vá vai này thật khiến người ta đau đầu. Lẽ ra, với công hiệu mạnh mẽ như vậy của nồi sắc thuốc, hắn nên dẫn đội chuyên môn đi thu thập các vật tư có dược tính, dù sao chỉ cần tìm ra được một phối phương dược vật giúp tăng cao tu vi và thực lực, thì đó chính là kiếm lời lớn.
Nhưng vấn đề là, cho dù chỉ dùng để giám định, tài nguyên than đá hiện tại của doanh địa cũng không đủ.
Huống chi, căn cứ vào quy luật giám định trước đó, vật càng trân quý thì lượng than đá tiêu hao để giám định càng nhiều. Nếu thật sự có vật tư dược dụng trân quý giúp tăng cao tu vi như vậy, đoán chừng lượng than đá cần để giám định cũng là một con số trên trời.
Nghĩ đến đây, Hạ Hồng cất hộp gỗ đựng Kim Sang tán đi, lại không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua đám người La Nguyên đang tu luyện bên ngoài nhà gỗ.
Chỉ có thể trông chờ những người này mau chóng đột phá, để cùng mình đi đào than đá.
"Đại ca, Mộc Đông làm được mấy thứ đồ hay lắm, ngươi mau đến xem này!"
Hạ Hồng cất hộp gỗ đi, đang suy nghĩ nên để nó ở đâu.
Hạ Xuyên liền từ nhà gỗ bên cạnh chạy tới, gọi hắn qua xem một chút.
Nhìn nụ cười thần bí trên mặt Hạ Xuyên, Hạ Hồng hoang mang đi theo. Hắn xuyên qua đám đông trong nhà gỗ đi vào bên trong, mới phát hiện rất nhiều người đang vây quanh Mộc Đông ba lớp trong ba lớp ngoài, thỉnh thoảng còn vang lên những tiếng hô kinh ngạc.
"Đầu lĩnh đến rồi, mọi người nhường một chút, nhường một chút!"
Hạ Xuyên hô to mở đường ở phía trước, đám người đang vây quanh lập tức nhường ra một lối đi. Hạ Hồng đi vào vài bước, thấy rõ thứ mọi người đang vây xem, sắc mặt nhất thời sững sờ.
Thứ mọi người đang vây xem lại là một cái ghế.
Chiếc ghế kia tổng chiều cao khoảng 1m67, chỗ ngồi cao khoảng 50 cm, rộng một mét tư, là kiểu ghế bành có chỗ tựa lưng. Trên chỗ tựa lưng còn dùng dao nhỏ khắc các đồ án Tuyết Tông, Sương Lang, Ma Dương. Ba con hàn thú giương nanh múa vuốt, có chút dữ tợn nhưng với tư thái sống động như thật, khiến Hạ Hồng cũng không nhịn được phải tán thưởng.
Tổng thể chiếc ghế rõ ràng được làm từ gỗ Kim Lẫm, dưới ánh lửa chiếu rọi tỏa ra một lớp ánh vàng nhàn nhạt. Nhưng hai bên tay vịn lại được làm bằng gỗ Chu Sương một cách khác biệt, hơn nữa rõ ràng đã được xử lý qua, nhìn qua liền thấy rất có cảm giác.
Hai bên tay vịn của ghế còn khảm chín vật điêu khắc lớn cỡ nắm tay, làm từ xương thú trông như ngọc trắng. Những vật điêu khắc này có hình hàn thú, cây cối, binh khí, thậm chí cả hình sơn cốc doanh địa, hình thái khác nhau, rõ ràng là dùng để thưởng thức.
Hạ Hồng với vẻ mặt cổ quái đi đến bên cạnh ghế, nhìn thấy chỗ ngồi còn được phủ một tấm da thú Sương Lang màu lam đã được giặt sạch sẽ, hắn không nhịn được ngẩng đầu nhìn mấy người Mộc Đông, mấy lần định nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.
Ghế đương nhiên không phải là thứ gì mới lạ, trước kia ở doanh địa La Cách cũng có không ít, chỉ là sau khi trải qua chuyện Mộc Khôi quỷ, tất cả đều đã hư hỏng.
Trong khoảng thời gian này, mặc dù gỗ trong doanh địa đã dư thừa, nhưng thứ nhất là không có ai đề xuất, thứ hai ghế cũng không phải vật tư thiết yếu, mọi người cũng đã quen ngồi trên mặt đất, cho nên vẫn chưa làm cái mới.
Mộc Đông làm cái ghế này, Hạ Hồng đương nhiên không phản đối.
Nhưng chiếc ghế trước mắt này hiển nhiên không phải tùy tiện mà làm ra được. Không nói những thứ khác, chỉ riêng mấy hình khắc hàn thú trên ghế dựa kia, đoán chừng ít nhất cũng mất vài ngày công sức, càng đừng nói đến tay vịn hình vòng cung và các loại điêu khắc khác.
Mặc dù theo bản năng muốn trách mắng vài câu, nhưng cuối cùng Hạ Hồng vẫn nhịn được.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Hạ Xuyên đã trực tiếp ấn hắn ngồi xuống ghế.
Đã gần một năm ngồi trên mặt đất, giờ đây được ngồi một cách vững chãi trên chiếc ghế phủ da thú hàn thú, vào khoảnh khắc này, Hạ Hồng thật sự cảm thấy thoải mái đến tận xương tủy.
"Đầu lĩnh, trong khoảng thời gian này lúc chuẩn bị vật liệu xây nhà gỗ mới, có dư ra không ít gỗ Kim Lẫm, đem đi đốt thì hơi phí, cho nên chúng tôi đã dành thời gian đặc biệt đóng cái ghế này cho ngài. Thế nào, cũng không tệ chứ ạ?"
Vạn ác chủ nghĩa hưởng lạc a!
Mặc dù trong lòng cảm thấy, hiện tại dùng một chiếc ghế xa xỉ như vậy là không thích hợp.
Nhưng biết làm sao được, Mộc Đông nói rất có lý!
Người ta dùng chính là gỗ Kim Lẫm dư thừa, hơn nữa còn là tranh thủ thời gian rảnh để làm.
Hạ Hồng gật đầu một cái, những lời muốn trách mắng nghĩ mãi cũng không nói ra lời.
Có lẽ là đoán được suy nghĩ của Hạ Hồng, Mộc Đông cười hắc hắc, lại lấy ra một vật từ phía sau đưa cho Hạ Hồng.
Hạ Hồng nhận lấy, mở vật kia ra, trên mặt lại một lần nữa hiện lên vẻ vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận