Vĩnh Tội Thi Nhân

Chương 783 - Đường đao dính máu (2)



Chương 783 - Đường đao dính máu (2)




Chương 783: Đường đao dính máu (2)

Nửa đêm canh ba, Triệu Mưu gõ cửa phòng Dư Hạnh, lúc đó Dư Hạnh đang ngủ bù, thông thường, hắn cứ thích ngủ lúc nào thì ngủ lúc ấy, hoàn toàn ngó lơ đồng hồ sinh học.
Sau mấy ngày ở màn suy diễn, cơ thể ở thế giới hiện thực cũng chưa được ăn cơm, nhưng quái lạ là không thấy đói khát gì. Tuy nhiên, cảm giác mệt mỏi trong người là thật, hầu như lần nào nằm lên giường hắn cũng không muốn xuống. Triệu Mưu đứng ngoài gõ cửa ba lần, hắn mới miễng cưỡng ép mình xuống mở cửa.
“Cậu nhàm chán thật đấy, Triệu Nho Nho còn có tinh thần hơn cậu.” Triệu Mưu mỉm cười đẩy mắt kính, nhìn Dư Hạnh đầu bù tóc rối, mắt lờ đờ.
Ngu Hạnh mệt mỏi đáp lời: “Cô ấy thấy vui vì gặp đại nạn không chết mà thôi. Vào đi, anh tới để giao dịch đạo cụ hả?”
“Đương nhiên, tuy hơi bận, nhưng chuyện này lại vô cùng hệ trọng, tôi cũng không muốn trì hoãn.” Triệu Mưu đi vào phòng, Dư Hạnh trông thấy sau lung hắn còn ôm theo một chiếc hộp gỗ xỉn màu hình chữ nhật.
Hắn đóng cửa lại, hất hàm hỏi Triệu Mưu: “Là cái này phải không?”
“Đúng vậy.” Triệu Mưu đặt hộp gỗ lên mặt bàn, sau đó mở khóa hộp ra, xoay ngược hộp gỗ lại.
Tức thì, một thanh đường đao mảnh dài không vỏ xuất hiện trước mắt Dư Hạnh, hắn sửng sốt, nhưng không vội đưa tay ra sờ, mà lại nhìn về phía Triệu Mưu: “Là đạo cụ dạng vũ khí ư?”
Bất kể là tế phẩm hay là đạo cụ, thì hình dạng vũ khí luôn là hình dạng đáng quý nhất, bởi vì ngoài năng lực đặc biệt mà chúng sở hữu, sự tồn tại của bản thân chúng cũng đem lại rất nhiều cơ hội sống sót cho người sử dụng.
Trong Giấc Mộng Nhiếp thanh, cho dù không phải thanh kiếm dài thế này, thì cũng sẽ là một con dao găm vô cùng sắc bén, đáng tiếc bây giờ đều đã bị bỏ trong mặt nạ nhân cách, không lấy ra được.
Dư Hạnh đang cần một món vũ khí có thể sử dụng được, nhưng…
Thấy thái độ của hắn Triệu Mưu đắc ý: “Cậu đang nghĩ tại sao tôi lại biết cậu không dùng được tế phẩm sao? Đừng coi thường tôi, ở giai đoạn thứ ba, cậu chẳng hề dùng dù chỉ là một tế phẩm, vậy là tôi biết ngay, nhất định là ở giai đoạn thứ hai, khi đối đầu với Linh Nhân, cậu đã phải trả cái giá rất lớn để thoát nạn.”
“Không hổ là tên cáo già nhà họ Triệu.” Dư Hạnh cũng cười: “Với sức quan sát và năng lực phân tích của anh, e là trên dưới nhà họ Triệu cũng chẳng có mấy ai bì nổi nhỉ?”
Triệu Mưu không tỏ ý kiến gì, anh ta chỉ vào đường đao: “Tôi đã nghe A Tửu nói rồi, thân thủ của cậu rất tốt, thao tác khi đánh đấm cũng liền mạch, có vẻ là một người biết võ. Khi dùng vũ khí dài thời điểm, khả năng tấn công của cậu sẽ được tối ưu. Cho nên, tuy khả năng che giấu của dao găm rất lớn, cũng tiện dụng, còn thuận tay sử dụng… Nhưng có vẻ cậu càng thích đao dài hơn nhỉ?”
Dư Hạnh suýt nữa thì vỗ tay tán thưởng Triệu Mưu, người này còn chưa tới ba mươi tuổi, lại khôn khéo như nhà thông thái đã sống đến thập bát tuần. Anh ta không chỉ nhìn ra sở thích cá nhân của hắn, còn mượn chuyện này để khiến hắn không thể nói ra cái cớ từ chối cuộc giao dịch, đảm bảo Canh Mạnh Bà có thể về được tay mình.
Một món đạo cụ khôi phục độ dị hóa mà bản thân Dư Hạnh không cần dùng, đổi lấy một món đọa cụ hình dạng vũ khí, thỏa mãn nhu cầu cấp bách vào lúc này, phiên giao dịch này, cả hai đều không thiệt.
“Được, vậy để tôi xem nào.” Nếu Triệu Mưu đã có lòng như vậy, thì hắn cũng không muốn lãng phí lòng tốt này.
Dư Hạnh cẩn thận quan sát thanh Đường đao, phát hiện ra đây là một dạng đao có sức sát thương rất lớn… Hoành đao.
Đường đao là đao theo kiểu thời đường, nhưng cái tên này không chỉ đích danh loại đao nào, mà bao gồm vài loại khác nhau, có bốn loại Nghi đao, Mạch đao, Chướng đao và Hoành đao.
Hoành đao có thân đao thẳng tắp, cũng giống kiếm dài, nhưng mũi đao lại có góc cạnh rõ ràng, câu thành ngữ “hoành đao lập mã trung” được dùng để miêu tả loại đao này, đây cũng là bội đao thường gặp nhất trong doanh trướng của binh sĩ nhà đường.
Trong hộp gỗ, thanh hoành đao thiếu mất vỏ đao, chuôi đao đã xuất hiện một tầng rỉ sét, bên trên còn có vài vết máu đã khô.
Độc đáo nhất là, nó không hề mang hình dáng của hoành đao thông thường. Trên thân kiếm có một rãnh lõm uốn lượn cầu kỳ, căn cứ theo kinh nghiệm của Dư Hạnh, hắn đoán rằng đây là rãnh rút máu, nói cách khác, thanh Đường Đao này rất hung.
Hắn đưa tay sờ thử chuôi đao, dòng thuyết minh về đạo cụ xuất hiện ngay trước mắt hắn.
[Đường đao nhuốm máu: Một thanh Hoành đao sắc bén có tác dụng nhất định trong việc hành thích, nhưng khi rãnh máu đã đầy, lưỡi đao sẽ gãy và không thể sử dụng được nữa.]
Dù sao cũng là đạo cụ, đạo cụ đều sẽ có số lần sử dụng, thanh Đường đao này, dù rất hợp ý Dư Hạnh, nhưng cũng chỉ là cái vũ khí tạm thời, có vẻ chỉ cần giết nhiều vật thể có máu, thì đao này sẽ hỏng.
Ấy thế nhưng Dư Hạnh cũng đã rất vừa lòng, hắn một tay nắm lấy đường đao ước lượng. Thanh đao này có trọng lượng vừa phải, nếu như sử dụng thật, vậy thì sẽ thoải mái lắm đây.



Bạn cần đăng nhập để bình luận