Ung Thư Thời Kỳ Cuối Ly Hôn, Mọi Người Bắt Đầu Yêu Ta

Chương 74: Tống Dĩ Lãng, ngươi phải thật tốt

**Chương 74: Tống Dĩ Lãng, ngươi phải sống thật tốt**
Toàn thân Tống Dĩ Lãng cứng đờ.
Tần Uyển Uyển hỏi hắn: "Bệnh gì?"
Tống Dĩ Lãng: "Ung thư dạ dày giai đoạn cuối."
Tần Uyển Uyển: "Khi nào được chẩn đoán xác định?"
Tống Dĩ Lãng: "Hơn ba tháng trước."
Tần Uyển Uyển: "Là ngày chúng ta mới gặp nhau?"
Tống Dĩ Lãng: "Phải."
Sau đó, là một khoảng trầm mặc kéo dài đằng đẵng mười phần.
Trong lòng Tống Dĩ Lãng thấp thỏm, thấp thỏm đến mức nhịp tim đều vượt khỏi giá trị bình thường.
Cơn đau từ dạ dày truyền đến vẫn dữ dội khó mà chịu đựng, kéo theo từng cơn choáng váng đầu, khiến hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ.
Tống Dĩ Lãng muốn giải thích, nhưng hắn... Biết giải thích gì đây?
Trong lúc sắp ngất đi, Tống Dĩ Lãng nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Tần Uyển Uyển: "Là ta không tốt, ta uổng công là bác sĩ, vậy mà ngay cả người mình thích mắc bệnh nghiêm trọng như vậy, đều không phát hiện ra."
Tống Dĩ Lãng rất muốn nói: Uyển Uyển rất tốt, Uyển Uyển là ánh sáng duy nhất trong bóng tối của ta...
Nhưng cuối cùng hắn không nói ra, nước mắt lăn dài nơi khóe mắt, Tống Dĩ Lãng ngã xuống.
Tần Uyển Uyển sững người, lập tức mất đi vẻ tỉnh táo thường ngày, ôm lấy Tống Dĩ Lãng đang ngã xuống: "Tống Dĩ Lãng! Tống Dĩ Lãng! ! Tống Dĩ Lãng! !"
Nhưng Tống Dĩ Lãng không nghe được.
Tần Uyển Uyển chỉ có thể ép bản thân tỉnh táo lại, vội vàng cõng Tống Dĩ Lãng lên lưng, đón xe đi bệnh viện.
Tần Uyển Uyển gấp đến mức toàn thân toát mồ hôi, nàng đã từng điều trị cho rất nhiều bệnh nhân, lẽ ra nàng phải giữ được bình tĩnh, nhưng lúc này đây, nước mắt nàng cứ rơi mãi không ngừng, khi gọi điện thoại cấp cứu, giọng nói đều run rẩy.
Rất nhanh, Tống Dĩ Lãng được đưa vào phòng cấp cứu.
Mà Tần Uyển Uyển đứng ở bên ngoài, nhìn các đồng nghiệp bận rộn, thoáng chốc cảm thấy trời đất quay cuồng, đúng lúc nàng run chân, Lý Na kịp thời đỡ lấy nàng.
Tần Uyển Uyển cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn về phía Lý Na: "Sao ngươi lại tới đây?"
Lý Na đỏ hoe vành mắt: "Lão sư..."
Vì vậy, Lý Na liền đem toàn bộ đầu đuôi câu chuyện kể cho Tần Uyển Uyển nghe.
Cuối cùng, Lý Na nói: "Ngày đó ngươi vừa mới thoát khỏi cửa tử trở về, bọn ta đều không dám nói cho ngươi..."
Lý Na: "Là Lê bác sĩ chẩn đoán xác định bệnh tình của bệnh nhân, đã từng còn gọi hai lần điện thoại để Tống tiên sinh mau chóng tiếp nhận điều trị, có thể là Tống tiên sinh quá mức cố chấp, bọn ta cũng không có biện pháp."
Sau khi Tần Uyển Uyển nghe xong, sắc mặt không khỏi lại trắng bệch thêm một chút, nhưng rất nhanh, nàng liền điều chỉnh tốt trạng thái.
Tần Uyển Uyển: "Đi, ta hiện tại liền đi xem bệnh án của hắn."
Tần Uyển Uyển không dám trì hoãn, hiện tại từng giây từng phút đều vô cùng quý giá.
Mặc vào áo blouse trắng, buộc gọn tóc lên, Tần Uyển Uyển lại trở thành bác sĩ Tần cẩn thận tỉ mỉ.
Phim chụp của Tống Dĩ Lãng cũng được chuyển đến, Tần Uyển Uyển cùng các đồng nghiệp tập trung một chỗ thảo luận.
Trọn vẹn hai giờ đồng hồ, Tống Dĩ Lãng ở trong phòng cấp cứu, Tần Uyển Uyển ở trong văn phòng, nàng dùng hết toàn lực tính toán tìm kiếm ra một cơ hội sống sót cho Tống Dĩ Lãng.
Cuối cùng... Không có kết quả.
Lê bác sĩ: "Kéo dài quá lâu, tế bào ung thư của hắn đã di căn đến não bộ, tùy tiện phẫu thuật khẳng định là không được, chỉ có thể tạm thời bảo thủ điều trị."
Trần bác sĩ nói: "Thông thường những bệnh nhân được chẩn đoán mắc ung thư, đều sẽ trải qua ba giai đoạn tâm lý, một là phủ nhận, tìm mọi cách chứng thực, hai là lo nghĩ, uất ức, tìm kiếm khắp nơi các phương pháp chữa trị, tính khí nóng nảy. Ba là chấp nhận bệnh tình của mình, hoặc tích cực điều trị, hoặc buông xuôi."
"Chỉ có vị Tống tiên sinh này là khác biệt, hai giai đoạn đầu hắn đều không có, cũng không có ý định tích cực điều trị."
Tần Uyển Uyển yên lặng lắng nghe, không phát biểu ý kiến, cũng không phản bác gì.
Các bác sĩ tản ra, chỉ có Tần Uyển Uyển ngồi ở trong phòng làm việc, không biết đang suy nghĩ gì.
Đột nhiên, có người vỗ vỗ vai Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy Lê bác sĩ.
Lê bác sĩ cười cười: "Ngươi cùng vị bệnh nhân kia có chuyện gì, ta ít nhiều cũng nghe được một hai, Tần bác sĩ, ngươi còn nhớ hay không, làm cái nghề này của chúng ta, kiêng kỵ nhất điều gì?"
Tần Uyển Uyển trầm mặc.
Lê bác sĩ lại nói: "Thứ nhất là kiêng kỵ quá mức dồn tình cảm cho bệnh nhân, thứ hai là kiêng kỵ xúc động đối với người bệnh."
"Tần bác sĩ, ngươi là một bác sĩ giỏi, trong viện cũng có kế hoạch đưa ngươi ra nước ngoài học tập hai năm, tiền đồ của ngươi rộng mở, không nên lãng phí tương lai vào một người bệnh mà ngay từ đầu đã có thể nhìn thấy kết cục."
"Hơn nữa, cả ngươi và ta đều biết rõ, trừ phi kỳ tích xuất hiện, nếu không Tống tiên sinh... Không còn nhiều thời gian."
Lê bác sĩ thở dài một tiếng, lại lần nữa vỗ vỗ vai Tần Uyển Uyển: "Sinh tử vốn là lẽ thường tình, là bác sĩ, ngươi nên tỉnh táo lại."
Lê bác sĩ rời đi, trong văn phòng chỉ còn lại Tần Uyển Uyển một mình lẻ loi ngồi đó.
Tần Uyển Uyển cười, cười rồi lại khóc, nước mắt như chuỗi hạt châu đứt dây, rơi lã chã.
Côn bổng không đánh lên người mình, sao có thể kêu đau đây?
Đạo lý Tần Uyển Uyển đều hiểu, nhưng làm sao để nàng chấp nhận?
Tống Dĩ Lãng là một... người sống sờ sờ ra đó.
Ung thư không khiến Tần Uyển Uyển hoảng hốt, điều khiến Tần Uyển Uyển hoảng hốt chính là...
Những ngày Tống Dĩ Lãng được chẩn đoán mắc ung thư.
Nếu như không phải không còn cách nào, nếu như không phải đã trải qua quá nhiều đau khổ, Tống Dĩ Lãng làm sao sẽ lựa chọn ly hôn, làm sao sẽ một mình lẻ loi nói với nàng: Ta không có nhà...
Rất nhanh, điện thoại của Tần Uyển Uyển vang lên, là bác sĩ cấp cứu: "Tần bác sĩ, Tống tiên sinh tỉnh rồi."
Tần Uyển Uyển chỉ có thể vội vàng lau khô nước mắt, giả bộ như vừa nghe điện thoại, hướng về phía phòng cấp cứu mà đi.
Tống Dĩ Lãng đã được thở máy, trên mu bàn tay cũng cắm kim truyền, sắc mặt cả người đã tốt hơn nhiều, thế nhưng cứ ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như một người gỗ.
Tần Uyển Uyển nhìn mà đau lòng: "Chờ hắn truyền xong, liền chuyển đến khoa ung bướu đi."
Lưu bác sĩ: "Có thể, nhưng ngươi không thể là bác sĩ điều trị của hắn."
Tần Uyển Uyển cười cười: "Ta hiểu rõ, sẽ sắp xếp cho Lê bác sĩ."
Lưu bác sĩ lắc đầu, vỗ vỗ vai Tần Uyển Uyển: "Hãy ở bên cạnh hắn thật tốt."
Lúc này, y tá cũng tới, trong mâm bưng thuốc giảm đau của Tống Dĩ Lãng.
Tần Uyển Uyển nhận lấy: "Để ta tiêm cho hắn là được, các ngươi đi làm việc trước đi."
Lưu bác sĩ và y tá liếc nhau một cái, liền rời đi.
Tần Uyển Uyển đi tới: "Nghĩ gì thế? Nhập thần như vậy?"
Tống Dĩ Lãng quay đầu lại, nhìn thấy Tần Uyển Uyển mặc áo blouse trắng, rất xinh đẹp, rất cuốn hút, đúng chuẩn thiên sứ áo trắng.
Tống Dĩ Lãng cười: "Lần đầu nhìn thấy dáng vẻ ngươi làm việc, quả thực khác hẳn bình thường."
Tần Uyển Uyển đeo găng tay, chuẩn bị thuốc, thao tác của nàng rất thành thục, Tống Dĩ Lãng không hiểu sao cảm thấy... Rất tốt.
Tần Uyển Uyển nên tỏa sáng trên cương vị của nàng, không nên bị hắn liên lụy, hiện tại biết được, kịp thời dừng lại cũng tốt.
Tần Uyển Uyển nói: "Cho dù là ta lúc này, hay là ta trong âm thầm, tâm ý đối với ngươi, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi."
Tần Uyển Uyển đi tới, xoay người Tống Dĩ Lãng lại, kéo quần của hắn xuống, tiêm cho hắn một mũi vào mông.
Tống Dĩ Lãng cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Tần Uyển Uyển lại không hề đổi sắc mặt.
Làm xong tất cả những thứ này, Tần Uyển Uyển rửa tay xong liền đi tới, nâng mặt Tống Dĩ Lãng, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, đặt lên trán hắn một nụ hôn: "Ngươi chỉ là bị bệnh, không sao cả, ta sẽ không rời đi."
"Tống Dĩ Lãng, ngươi phải sống thật tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận