Tu Tiên, Ta Có Thể Xuyên Qua Thế Giới Khác
Chương 137: Luyện Khí Chân Giải
**Chương 137: Luyện Khí Chân Giải**
Một tháng sau.
Dưới chân núi Long Thủ.
Lúc này khung cảnh đã khác xưa, khu chợ vốn thưa thớt người qua lại nay đã trở nên đông đúc, nhộn nhịp, sầm uất chẳng kém gì Tiêu gia phường thị.
Thậm chí còn có phần náo nhiệt hơn.
Từng vị đệ tử tông môn bày biện các gian hàng, rao bán những chiến lợi phẩm thu được trong khoảng thời gian tiễu trừ phỉ tặc.
Linh dược, độc cổ, công pháp...
Đủ loại vật phẩm được bày bán.
Tiếng la hét, tiếng rao hàng vang lên không ngớt.
Ngay cả các quán rượu, trà lâu cũng chật kín khách nhân.
Đệ tử Minh Hư tông trên khuôn mặt cũng không còn vẻ đau khổ như trước, ai nấy đều sáng ngời hai mắt, ý chí chiến đấu sục sôi.
"Có nghe nói gì không? Tiền bối Tô của Thiên Kiếm nhất mạch lấy một địch ba, giao chiến với ba vị Đạo Cơ tà đạo liên thủ, không những không bại mà ngược lại còn liên tiếp s·á·t h·ạ·i hai đại Đạo Cơ tu sĩ, chỉ có một kẻ may mắn nhờ bí pháp trốn thoát."
"Còn có phó tông chủ, ngự kiếm độc đấu với Bạch Cốt đạo nhân đã thành danh mấy trăm năm, không hề rơi vào thế hạ phong chút nào."
"...".
"Đáng tiếc!"
"Long Thủ nhất mạch chúng ta không có Đạo Cơ tu sĩ, lần này ngược lại để Thiên Kiếm, Phi Phượng chiếm hết danh tiếng."
"Đừng nói vậy, đều là đệ tử Minh Hư tông cả, huống chi trước kia Long Thủ nhất mạch chúng ta mới là hạch tâm."
"Đúng! Đúng!"
"Li!"
Một đạo bạch quang xẹt qua hư không, rơi vào trong đám người.
"Đó là cái gì?"
"Tông môn đưa tin." Một người giải thích nói:
"Chắc là có việc gấp cần tìm vị sư huynh này, ừm... vị nội môn sư huynh này nhìn không quen mặt a!"
"Hắn gọi là Chu Cư." Người bên cạnh lên tiếng:
"Đừng thấy Chu sư huynh bề ngoài xấu xí, nhưng lại là một kỳ tài tu hành, mới chỉ khoảng hai mươi tuổi đã đả thông một khiếu, lại luyện Địa Sát Chân Thân tiểu thành."
"Nghe nói trong chiến dịch tiêu diệt Ngũ Độc giáo, biểu hiện của hắn rất là chói sáng."
"Là hắn!"
Thanh danh Chu Cư đã dần dần truyền ra tại Long Thủ nhất mạch, nghe vậy không ít người ném tới ánh mắt hiếu kỳ.
Bất quá lúc này hắn đã rời đi.
Đại điện.
Ninh Như Tuyết, Tiêu Bất Phàm cũng có mặt.
Còn có mấy vị đệ tử nội môn quen mặt, tuổi tác đều không lớn lắm, đều thuộc nhóm có tiềm lực xuất chúng.
Một đám người đứng ở bên ngoài cửa điện chờ đợi.
"Sư muội."
Chu Cư đến trễ nhất, hiếu kỳ hỏi:
"Bùi sư tỷ gọi chúng ta đến có việc gì?"
"Cũng không biết là chuyện tốt hay xấu." Ninh Như Tuyết nhún vai, thở dài nói:
"Sư huynh còn nhớ, mấy tháng trước ta có nhắc tới Tiêu gia phường thị từng bán ra một hạt Trúc Cơ Đan không?"
"Ừm." Chu Cư khẽ nhướng mày:
"Chẳng lẽ, viên Trúc Cơ Đan kia đã tìm được?"
"Không sai!" Ninh Như Tuyết gật đầu:
"Tìm được rồi, ngay trong tay đại sư huynh của Ngũ Độc giáo, người kia mưu toan mượn Trúc Cơ Đan để đột phá Trúc Cơ cảnh giới, kết quả còn chưa kịp phục dụng thì đã mất mạng dưới tay Phong trưởng lão, đan dược cũng rơi vào tay chúng ta."
"Đây là chuyện tốt." Chu Cư hiểu rõ, nhưng thoáng chốc hoàn hồn, nếu đúng như vậy thì không cần phải gọi mấy người bọn họ tới:
"Có biến cố?"
"Vâng." Ninh Như Tuyết thở dài:
"Tông chủ lấy lý do Long Thủ nhất mạch tạm thời không có người nào có thể phục dụng Trúc Cơ Đan, đem Trúc Cơ Đan cho Thiên Kiếm nhất mạch."
Lời này sao nghe quen tai thế nhỉ?
Chu Cư nói: "Phong trưởng lão đồng ý?"
"Không đồng ý thì thế nào?" Một vị đệ tử nội môn thở dài:
"Bùi sư tỷ, người có hy vọng thành tựu Đạo Cơ nhất, cũng phải mất mười năm nữa mới có thể đạt đến cửu khiếu viên mãn, trong vòng mười năm không thể phục dụng Trúc Cơ Đan."
"Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (kẻ thường dân vô tội, nhưng mang ngọc bích lại có tội)."
"Trúc Cơ Đan ở lại chỗ chúng ta, thì sẽ luôn có người nhòm ngó, chi bằng giao cho tông môn xử trí, còn có thể đổi lấy chút lợi ích."
"Đúng vậy a!" Tiêu Bất Phàm tiếp lời:
"Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng đối với chúng ta mà nói lại là chuyện tốt, Thiên Kiếm nhất mạch có được Trúc Cơ Đan, sẽ bồi thường cho chúng ta một chút."
"Truyền thừa!"
"Những đệ tử nội môn như chúng ta, có thể lựa chọn một môn truyền thừa mà từ trước đến nay Thiên Kiếm nhất mạch chưa từng truyền ra ngoài."
"Vâng." Ninh Như Tuyết hai mắt sáng lên:
"Nghe nói lần này truyền thừa có rất nhiều bí truyền, thường ngày chỉ có đệ tử chân truyền hạch tâm của Thiên Kiếm nhất mạch mới có thể tiếp xúc, ngay cả đệ tử nội môn của bọn họ cũng không được phép."
"Hừ!" Tính cách nóng nảy Trương Viêm Trương sư huynh hừ lạnh một tiếng:
"Long Thủ nhất mạch chúng ta không thiếu truyền thừa, thiếu gì một hai môn của bọn họ, huống chi còn cấm chỉ truyền ra ngoài."
"Có được Tiên Thiên Đạo Thể Tề gia huynh đệ, Trúc Cơ Đan. . ."
"Vốn dĩ đều nên thuộc về chúng ta!"
"Đồ tốt đều cho Thiên Kiếm, Phi Phượng cả, Long Thủ nhất mạch chúng ta đến bao giờ mới có thể quật khởi?"
Đám người im lặng.
"Ai!"
Tiêu Bất Phàm thở dài:
"Không có Đạo Cơ tu sĩ tọa trấn, có nhiều thứ không thể nắm giữ trong tay, xem ra đạo lý 'cá lớn nuốt cá bé' không chỉ đúng với Thập Vạn Đại Sơn."
Long Thủ nhất mạch nếu có tu sĩ Trúc Cơ, tình huống sao có thể đến mức này?
"Đương . ."
Tiếng chuông vang lên.
Đám người thu lại tạp niệm trong lòng, lần lượt tiến vào đại điện.
"Sư tỷ!"
"Gặp qua Bùi sư tỷ!"
". . ."
"Ừm." Bùi Kinh Thước đứng ở trên đại điện với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lần lượt đảo qua đám người trong sân:
"Các ngươi chắc cũng đã biết sự tình, lần này Thiên Kiếm nhất mạch lấy ra công pháp không tầm thường, nên cẩn thận chọn lựa."
"Sư tỷ." Trương Viêm tiến lên một bước:
"Trúc Cơ Đan không thể không cho bọn họ sao?"
"Tiền sư huynh đã cửu khiếu viên mãn, chỉ chờ phục dụng Trúc Cơ Đan để đột phá, đây là quyết định của tông môn." Bùi Kinh Thước nói chậm lại:
"Không cần tức giận."
"Những ngày qua tông môn thu hoạch được rất nhiều, chưa hẳn không có khả năng gom đủ tài liệu luyện chế Trúc Cơ Đan."
"Hơn nữa Thiên Kiếm nhất mạch đã hứa hẹn, đợi ta đạt đến cửu khiếu viên mãn, tất nhiên sẽ nghĩ cách trả lại một viên Trúc Cơ Đan."
Nghĩ cách?
Vậy thì chưa chắc có thể thực hiện.
Mọi người dù trong lòng tức giận, nhưng Bùi Kinh Thước đã không tỏ vẻ bất mãn, bọn họ cũng không thể nói gì hơn.
"Bạch!"
Một màn sáng hiện lên.
Mấy chục loại công pháp đập vào mắt.
Lần này Thiên Kiếm nhất mạch đưa ra pháp môn không nhiều, nhưng đúng như lời Bùi Kinh Thước nói, mỗi một môn đều cực kỳ bất phàm.
Nhất là kiếm quyết.
Minh Hư tông có nguồn gốc từ Ngọc Hư tông, đệ nhất tiên môn Đại Chu.
Thiên Kiếm nhất mạch cũng là chính thống Ngọc Hư, cho nên kiếm quyết của mạch này có thể nói là đứng đầu Đại Chu.
Vân Tiêu kiếm quyết!
Xích Phù Cửu Chuyển kiếm pháp!
. . .
Mỗi một môn công pháp phía dưới đều có miêu tả kỹ càng.
'Thế giới khác ngự kiếm lấy thần hồn làm chủ, thần hồn khống chế phương hướng, pháp lực cung cấp động lực, uy lực tuy yếu nhưng lại càng thêm linh động.'
'Nơi này lại khác.'
'Chủ thế giới ngự kiếm chi pháp lấy chân khí làm chủ, thay đổi phương hướng cũng là lấy chân khí man lực thúc đẩy, thần hồn chỉ là phụ trợ, uy lực mạnh mẽ nhưng linh động không đủ.'
'Ngũ Hành Kiếm Quyết của ta có được ưu điểm của cả hai thế giới, còn có rất nhiều tiềm lực có thể khai phá, không cần phải tìm một môn ngự kiếm chi pháp khác, vừa tốn thời gian lại tốn sức, hơn nữa uy lực cũng chưa chắc đã mạnh hơn.'
Suy nghĩ chuyển động, ánh mắt Chu Cư lướt qua từng môn ngự kiếm chi pháp, hướng về phía sau pháp môn nhìn lại.
Khinh công!
Cấm thuật!
. . .
Luyện khí chi pháp!
Hả?
Chu Cư khẽ nhướng mày, ánh mắt rơi vào 'Luyện Khí Chân Giải'.
Thiên Kiếm nhất mạch lấy kiếm làm chủ, tự nhiên không thể thiếu phương pháp luyện kiếm, có pháp môn này truyền thừa cũng không có gì lạ.
Bất quá 'Luyện Khí Chân Giải' không chỉ dùng để luyện chế phi kiếm, còn có thể luyện chế các pháp khí khác, thậm chí cả pháp bảo.
Pháp bảo?
Trong lòng Chu Cư khẽ động.
Theo hắn biết, pháp bảo là vật phẩm tiến giai của pháp khí, cực kỳ hiếm thấy, khó có được, thậm chí một số Đạo Cơ tu sĩ còn chưa chắc đã sở hữu pháp bảo, Luyện Khí Chân Giải vậy mà có thể luyện chế.
Không hổ là truyền thừa đỉnh cao của Thiên Kiếm nhất mạch!
Kiếm, châu, kính, cờ các loại. . .
Đủ loại đều có.
Đồng thời phía dưới còn liệt kê mấy loại pháp khí tương đối đặc thù.
"Kinh Hồn Chung!"
Nhìn một loại pháp khí trong đó, Chu Cư khẽ co rụt hai mắt, lập tức bấm tay chọn pháp môn này.
*
*
*
Lần truyền công này, Thiên Kiếm nhất mạch khắc công pháp vào một viên ngọc giản, chỉ có người nhỏ máu nhận chủ mới có thể quan sát pháp môn trong ngọc giản.
Chu Cư cầm trong tay một viên ngọc giản trở lại sân nhỏ của mình, thần niệm thăm dò vào trong, không kịp chờ đợi tìm tới phương pháp luyện chế Kinh Hồn Chung.
Kinh Hồn Chung là một loại pháp khí đặc thù nhằm vào thần hồn.
Tuy không phải là Tam Nghiệp Tịnh Chung, nhưng hẳn là cũng có tác dụng gia tăng hiệu quả của Thiên Long Bát Âm.
Nếu có thể.
Như vậy đối với tầm quan trọng của Chu Cư không cần nói cũng biết.
"Linh Ngọc Chung Phôi, Thanh Tâm Vũ Lộ, Trấn Hồn phù văn. . ."
"Mấy thứ khác mặc dù khó tìm, nhưng chỉ cần bỏ ra chút linh thạch thì không khó có được, nhưng Linh Ngọc Chung Phôi này. . ."
Chu Cư cau mày:
"Hình như là đồ vật mà Đạo Cơ tu sĩ dùng."
Đồ vật Đạo Cơ tu sĩ sử dụng, giá cả đắt đỏ không nói, còn rất khan hiếm, Tiên Thiên bình thường căn bản không có tư cách tiếp xúc.
Huống chi là một kẻ Tiên Thiên mới chỉ đả thông một khiếu như hắn!
Lắc đầu, Chu Cư dời ánh mắt xuống, đặt ở phương pháp luyện chế các loại phi kiếm, phi đao.
Trừ Kinh Hồn Chung, hắn còn có một vật cần luyện chế.
Ngũ Mang phi đao!
Bộ pháp khí này đã mất đi phần lớn linh tính, muốn uẩn dưỡng lại như ban đầu cần không ít thời gian, chi bằng trực tiếp luyện lại.
Sau khi luyện lại, uy lực còn có thể mạnh hơn.
. . .
Ngày hôm sau.
Chợ dưới chân núi.
"Ninh sư muội."
Chu Cư nhìn Ninh Như Tuyết đi bên cạnh, hiếu kỳ hỏi:
"Muội vừa mới đột phá không lâu, không tiếp tục bế quan củng cố tu vi sao?"
"Một mực khổ tu không phải là phương pháp tốt." Ninh Như Tuyết lắc đầu, nhìn Chu Cư, dừng một chút rồi nói:
"Có lẽ thích hợp với sư huynh, nhưng phương pháp này khẳng định không thích hợp với ta."
"Đúng rồi!"
"Tông môn dự định ở gần Phi Phượng sơn mô phỏng Tiêu gia phường thị xây dựng một khu phường thị thuộc về Minh Hư tông chúng ta, chuyện này sư huynh có nghe nói không?"
"Có nghe qua một chút." Chu Cư gật đầu.
"Ta dự định mua một gian cửa hàng ở phường thị." Ninh Như Tuyết cắn răng:
"Nhất định có thể kiếm lời một mẻ lớn!"
Đầu cơ đất?
Làm ăn?
Bất quá mạch suy nghĩ này trên lý thuyết lại có vẻ thông suốt.
Với danh tiếng mà Minh Hư tông vừa mới gầy dựng, nếu xây một phường thị, nhất định có thể hấp dẫn không ít người tu hành.
Dù chỉ dựa vào đệ tử tông môn, nếu kinh doanh thỏa đáng, nghĩ rằng cũng có thể duy trì hoạt động.
"Sư muội có đủ linh thạch?"
"Có chút vốn liếng, nhưng không nhiều." Ninh Như Tuyết lắc đầu:
"Đến lúc đó sư huynh có thể cho ta mượn một ít không?"
"Đến lúc đó rồi nói." Chu Cư không đáp ứng, hỏi:
"Muội nói cửa hàng bán vật liệu luyện khí ở đâu?"
"Đây."
Ninh Như Tuyết đưa tay chỉ về phía trước:
"Chính là chỗ này."
Bảo các!
"Tiêu gia bảo các." Chu Cư sửng sốt:
"Vậy mà lại mở ở đây?"
"Tiêu gia là người làm ăn, chỗ nào có thể kiếm tiền thì sẽ tới đó." Ninh Như Tuyết cười nói:
"Trong khoảng thời gian này tông môn tiêu diệt rất nhiều tà đạo, thu hoạch tương đối khá, môn nhân đệ tử ai nấy đều là đại gia."
"Bảo các sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?"
"Cũng phải." Chu Cư xác nhận, bước vào Bảo Các, chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc nhiệt tình tiến lên đón.
"Chu đạo hữu, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp."
"Mạc lão."
Chu Cư chắp tay.
Lần này hắn không hề ẩn giấu dung mạo, sau khi ngồi xuống liền nói thẳng:
"Ta muốn năm lượng Tinh Thần Vẫn Thiết."
"Tinh Thần Vẫn Thiết?" Biểu cảm Mạc lão khẽ động:
"Có!"
"Giá thị trường của Tinh Thần Vẫn Thiết là bốn mươi mai linh thạch một lạng, lão phu có thể làm Mạc đạo hữu giảm một chút."
"Năm lạng là 180 mai linh thạch."
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
"Vật này cần phải điều phối từ kho hàng, đạo hữu cần phải chờ thêm mấy ngày."
Khóe miệng Chu Cư hơi co rút, cảm giác đau lòng lại lần nữa xuất hiện.
Không thấy thỏ không thả chim ưng (ý chỉ không thấy lợi ích thì không hành động).
Cắn răng, hắn gật đầu:
"180 mai linh thạch không thành vấn đề, Tinh Thần Vẫn Thiết khi nào có thể giao cho ta?"
"Nhanh nhất là ba ngày, chậm nhất không quá bảy ngày." Mạc lão cười nói:
"Tuyệt đối sẽ không để đạo hữu phải chờ lâu."
Một tháng sau.
Dưới chân núi Long Thủ.
Lúc này khung cảnh đã khác xưa, khu chợ vốn thưa thớt người qua lại nay đã trở nên đông đúc, nhộn nhịp, sầm uất chẳng kém gì Tiêu gia phường thị.
Thậm chí còn có phần náo nhiệt hơn.
Từng vị đệ tử tông môn bày biện các gian hàng, rao bán những chiến lợi phẩm thu được trong khoảng thời gian tiễu trừ phỉ tặc.
Linh dược, độc cổ, công pháp...
Đủ loại vật phẩm được bày bán.
Tiếng la hét, tiếng rao hàng vang lên không ngớt.
Ngay cả các quán rượu, trà lâu cũng chật kín khách nhân.
Đệ tử Minh Hư tông trên khuôn mặt cũng không còn vẻ đau khổ như trước, ai nấy đều sáng ngời hai mắt, ý chí chiến đấu sục sôi.
"Có nghe nói gì không? Tiền bối Tô của Thiên Kiếm nhất mạch lấy một địch ba, giao chiến với ba vị Đạo Cơ tà đạo liên thủ, không những không bại mà ngược lại còn liên tiếp s·á·t h·ạ·i hai đại Đạo Cơ tu sĩ, chỉ có một kẻ may mắn nhờ bí pháp trốn thoát."
"Còn có phó tông chủ, ngự kiếm độc đấu với Bạch Cốt đạo nhân đã thành danh mấy trăm năm, không hề rơi vào thế hạ phong chút nào."
"...".
"Đáng tiếc!"
"Long Thủ nhất mạch chúng ta không có Đạo Cơ tu sĩ, lần này ngược lại để Thiên Kiếm, Phi Phượng chiếm hết danh tiếng."
"Đừng nói vậy, đều là đệ tử Minh Hư tông cả, huống chi trước kia Long Thủ nhất mạch chúng ta mới là hạch tâm."
"Đúng! Đúng!"
"Li!"
Một đạo bạch quang xẹt qua hư không, rơi vào trong đám người.
"Đó là cái gì?"
"Tông môn đưa tin." Một người giải thích nói:
"Chắc là có việc gấp cần tìm vị sư huynh này, ừm... vị nội môn sư huynh này nhìn không quen mặt a!"
"Hắn gọi là Chu Cư." Người bên cạnh lên tiếng:
"Đừng thấy Chu sư huynh bề ngoài xấu xí, nhưng lại là một kỳ tài tu hành, mới chỉ khoảng hai mươi tuổi đã đả thông một khiếu, lại luyện Địa Sát Chân Thân tiểu thành."
"Nghe nói trong chiến dịch tiêu diệt Ngũ Độc giáo, biểu hiện của hắn rất là chói sáng."
"Là hắn!"
Thanh danh Chu Cư đã dần dần truyền ra tại Long Thủ nhất mạch, nghe vậy không ít người ném tới ánh mắt hiếu kỳ.
Bất quá lúc này hắn đã rời đi.
Đại điện.
Ninh Như Tuyết, Tiêu Bất Phàm cũng có mặt.
Còn có mấy vị đệ tử nội môn quen mặt, tuổi tác đều không lớn lắm, đều thuộc nhóm có tiềm lực xuất chúng.
Một đám người đứng ở bên ngoài cửa điện chờ đợi.
"Sư muội."
Chu Cư đến trễ nhất, hiếu kỳ hỏi:
"Bùi sư tỷ gọi chúng ta đến có việc gì?"
"Cũng không biết là chuyện tốt hay xấu." Ninh Như Tuyết nhún vai, thở dài nói:
"Sư huynh còn nhớ, mấy tháng trước ta có nhắc tới Tiêu gia phường thị từng bán ra một hạt Trúc Cơ Đan không?"
"Ừm." Chu Cư khẽ nhướng mày:
"Chẳng lẽ, viên Trúc Cơ Đan kia đã tìm được?"
"Không sai!" Ninh Như Tuyết gật đầu:
"Tìm được rồi, ngay trong tay đại sư huynh của Ngũ Độc giáo, người kia mưu toan mượn Trúc Cơ Đan để đột phá Trúc Cơ cảnh giới, kết quả còn chưa kịp phục dụng thì đã mất mạng dưới tay Phong trưởng lão, đan dược cũng rơi vào tay chúng ta."
"Đây là chuyện tốt." Chu Cư hiểu rõ, nhưng thoáng chốc hoàn hồn, nếu đúng như vậy thì không cần phải gọi mấy người bọn họ tới:
"Có biến cố?"
"Vâng." Ninh Như Tuyết thở dài:
"Tông chủ lấy lý do Long Thủ nhất mạch tạm thời không có người nào có thể phục dụng Trúc Cơ Đan, đem Trúc Cơ Đan cho Thiên Kiếm nhất mạch."
Lời này sao nghe quen tai thế nhỉ?
Chu Cư nói: "Phong trưởng lão đồng ý?"
"Không đồng ý thì thế nào?" Một vị đệ tử nội môn thở dài:
"Bùi sư tỷ, người có hy vọng thành tựu Đạo Cơ nhất, cũng phải mất mười năm nữa mới có thể đạt đến cửu khiếu viên mãn, trong vòng mười năm không thể phục dụng Trúc Cơ Đan."
"Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội (kẻ thường dân vô tội, nhưng mang ngọc bích lại có tội)."
"Trúc Cơ Đan ở lại chỗ chúng ta, thì sẽ luôn có người nhòm ngó, chi bằng giao cho tông môn xử trí, còn có thể đổi lấy chút lợi ích."
"Đúng vậy a!" Tiêu Bất Phàm tiếp lời:
"Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng đối với chúng ta mà nói lại là chuyện tốt, Thiên Kiếm nhất mạch có được Trúc Cơ Đan, sẽ bồi thường cho chúng ta một chút."
"Truyền thừa!"
"Những đệ tử nội môn như chúng ta, có thể lựa chọn một môn truyền thừa mà từ trước đến nay Thiên Kiếm nhất mạch chưa từng truyền ra ngoài."
"Vâng." Ninh Như Tuyết hai mắt sáng lên:
"Nghe nói lần này truyền thừa có rất nhiều bí truyền, thường ngày chỉ có đệ tử chân truyền hạch tâm của Thiên Kiếm nhất mạch mới có thể tiếp xúc, ngay cả đệ tử nội môn của bọn họ cũng không được phép."
"Hừ!" Tính cách nóng nảy Trương Viêm Trương sư huynh hừ lạnh một tiếng:
"Long Thủ nhất mạch chúng ta không thiếu truyền thừa, thiếu gì một hai môn của bọn họ, huống chi còn cấm chỉ truyền ra ngoài."
"Có được Tiên Thiên Đạo Thể Tề gia huynh đệ, Trúc Cơ Đan. . ."
"Vốn dĩ đều nên thuộc về chúng ta!"
"Đồ tốt đều cho Thiên Kiếm, Phi Phượng cả, Long Thủ nhất mạch chúng ta đến bao giờ mới có thể quật khởi?"
Đám người im lặng.
"Ai!"
Tiêu Bất Phàm thở dài:
"Không có Đạo Cơ tu sĩ tọa trấn, có nhiều thứ không thể nắm giữ trong tay, xem ra đạo lý 'cá lớn nuốt cá bé' không chỉ đúng với Thập Vạn Đại Sơn."
Long Thủ nhất mạch nếu có tu sĩ Trúc Cơ, tình huống sao có thể đến mức này?
"Đương . ."
Tiếng chuông vang lên.
Đám người thu lại tạp niệm trong lòng, lần lượt tiến vào đại điện.
"Sư tỷ!"
"Gặp qua Bùi sư tỷ!"
". . ."
"Ừm." Bùi Kinh Thước đứng ở trên đại điện với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lần lượt đảo qua đám người trong sân:
"Các ngươi chắc cũng đã biết sự tình, lần này Thiên Kiếm nhất mạch lấy ra công pháp không tầm thường, nên cẩn thận chọn lựa."
"Sư tỷ." Trương Viêm tiến lên một bước:
"Trúc Cơ Đan không thể không cho bọn họ sao?"
"Tiền sư huynh đã cửu khiếu viên mãn, chỉ chờ phục dụng Trúc Cơ Đan để đột phá, đây là quyết định của tông môn." Bùi Kinh Thước nói chậm lại:
"Không cần tức giận."
"Những ngày qua tông môn thu hoạch được rất nhiều, chưa hẳn không có khả năng gom đủ tài liệu luyện chế Trúc Cơ Đan."
"Hơn nữa Thiên Kiếm nhất mạch đã hứa hẹn, đợi ta đạt đến cửu khiếu viên mãn, tất nhiên sẽ nghĩ cách trả lại một viên Trúc Cơ Đan."
Nghĩ cách?
Vậy thì chưa chắc có thể thực hiện.
Mọi người dù trong lòng tức giận, nhưng Bùi Kinh Thước đã không tỏ vẻ bất mãn, bọn họ cũng không thể nói gì hơn.
"Bạch!"
Một màn sáng hiện lên.
Mấy chục loại công pháp đập vào mắt.
Lần này Thiên Kiếm nhất mạch đưa ra pháp môn không nhiều, nhưng đúng như lời Bùi Kinh Thước nói, mỗi một môn đều cực kỳ bất phàm.
Nhất là kiếm quyết.
Minh Hư tông có nguồn gốc từ Ngọc Hư tông, đệ nhất tiên môn Đại Chu.
Thiên Kiếm nhất mạch cũng là chính thống Ngọc Hư, cho nên kiếm quyết của mạch này có thể nói là đứng đầu Đại Chu.
Vân Tiêu kiếm quyết!
Xích Phù Cửu Chuyển kiếm pháp!
. . .
Mỗi một môn công pháp phía dưới đều có miêu tả kỹ càng.
'Thế giới khác ngự kiếm lấy thần hồn làm chủ, thần hồn khống chế phương hướng, pháp lực cung cấp động lực, uy lực tuy yếu nhưng lại càng thêm linh động.'
'Nơi này lại khác.'
'Chủ thế giới ngự kiếm chi pháp lấy chân khí làm chủ, thay đổi phương hướng cũng là lấy chân khí man lực thúc đẩy, thần hồn chỉ là phụ trợ, uy lực mạnh mẽ nhưng linh động không đủ.'
'Ngũ Hành Kiếm Quyết của ta có được ưu điểm của cả hai thế giới, còn có rất nhiều tiềm lực có thể khai phá, không cần phải tìm một môn ngự kiếm chi pháp khác, vừa tốn thời gian lại tốn sức, hơn nữa uy lực cũng chưa chắc đã mạnh hơn.'
Suy nghĩ chuyển động, ánh mắt Chu Cư lướt qua từng môn ngự kiếm chi pháp, hướng về phía sau pháp môn nhìn lại.
Khinh công!
Cấm thuật!
. . .
Luyện khí chi pháp!
Hả?
Chu Cư khẽ nhướng mày, ánh mắt rơi vào 'Luyện Khí Chân Giải'.
Thiên Kiếm nhất mạch lấy kiếm làm chủ, tự nhiên không thể thiếu phương pháp luyện kiếm, có pháp môn này truyền thừa cũng không có gì lạ.
Bất quá 'Luyện Khí Chân Giải' không chỉ dùng để luyện chế phi kiếm, còn có thể luyện chế các pháp khí khác, thậm chí cả pháp bảo.
Pháp bảo?
Trong lòng Chu Cư khẽ động.
Theo hắn biết, pháp bảo là vật phẩm tiến giai của pháp khí, cực kỳ hiếm thấy, khó có được, thậm chí một số Đạo Cơ tu sĩ còn chưa chắc đã sở hữu pháp bảo, Luyện Khí Chân Giải vậy mà có thể luyện chế.
Không hổ là truyền thừa đỉnh cao của Thiên Kiếm nhất mạch!
Kiếm, châu, kính, cờ các loại. . .
Đủ loại đều có.
Đồng thời phía dưới còn liệt kê mấy loại pháp khí tương đối đặc thù.
"Kinh Hồn Chung!"
Nhìn một loại pháp khí trong đó, Chu Cư khẽ co rụt hai mắt, lập tức bấm tay chọn pháp môn này.
*
*
*
Lần truyền công này, Thiên Kiếm nhất mạch khắc công pháp vào một viên ngọc giản, chỉ có người nhỏ máu nhận chủ mới có thể quan sát pháp môn trong ngọc giản.
Chu Cư cầm trong tay một viên ngọc giản trở lại sân nhỏ của mình, thần niệm thăm dò vào trong, không kịp chờ đợi tìm tới phương pháp luyện chế Kinh Hồn Chung.
Kinh Hồn Chung là một loại pháp khí đặc thù nhằm vào thần hồn.
Tuy không phải là Tam Nghiệp Tịnh Chung, nhưng hẳn là cũng có tác dụng gia tăng hiệu quả của Thiên Long Bát Âm.
Nếu có thể.
Như vậy đối với tầm quan trọng của Chu Cư không cần nói cũng biết.
"Linh Ngọc Chung Phôi, Thanh Tâm Vũ Lộ, Trấn Hồn phù văn. . ."
"Mấy thứ khác mặc dù khó tìm, nhưng chỉ cần bỏ ra chút linh thạch thì không khó có được, nhưng Linh Ngọc Chung Phôi này. . ."
Chu Cư cau mày:
"Hình như là đồ vật mà Đạo Cơ tu sĩ dùng."
Đồ vật Đạo Cơ tu sĩ sử dụng, giá cả đắt đỏ không nói, còn rất khan hiếm, Tiên Thiên bình thường căn bản không có tư cách tiếp xúc.
Huống chi là một kẻ Tiên Thiên mới chỉ đả thông một khiếu như hắn!
Lắc đầu, Chu Cư dời ánh mắt xuống, đặt ở phương pháp luyện chế các loại phi kiếm, phi đao.
Trừ Kinh Hồn Chung, hắn còn có một vật cần luyện chế.
Ngũ Mang phi đao!
Bộ pháp khí này đã mất đi phần lớn linh tính, muốn uẩn dưỡng lại như ban đầu cần không ít thời gian, chi bằng trực tiếp luyện lại.
Sau khi luyện lại, uy lực còn có thể mạnh hơn.
. . .
Ngày hôm sau.
Chợ dưới chân núi.
"Ninh sư muội."
Chu Cư nhìn Ninh Như Tuyết đi bên cạnh, hiếu kỳ hỏi:
"Muội vừa mới đột phá không lâu, không tiếp tục bế quan củng cố tu vi sao?"
"Một mực khổ tu không phải là phương pháp tốt." Ninh Như Tuyết lắc đầu, nhìn Chu Cư, dừng một chút rồi nói:
"Có lẽ thích hợp với sư huynh, nhưng phương pháp này khẳng định không thích hợp với ta."
"Đúng rồi!"
"Tông môn dự định ở gần Phi Phượng sơn mô phỏng Tiêu gia phường thị xây dựng một khu phường thị thuộc về Minh Hư tông chúng ta, chuyện này sư huynh có nghe nói không?"
"Có nghe qua một chút." Chu Cư gật đầu.
"Ta dự định mua một gian cửa hàng ở phường thị." Ninh Như Tuyết cắn răng:
"Nhất định có thể kiếm lời một mẻ lớn!"
Đầu cơ đất?
Làm ăn?
Bất quá mạch suy nghĩ này trên lý thuyết lại có vẻ thông suốt.
Với danh tiếng mà Minh Hư tông vừa mới gầy dựng, nếu xây một phường thị, nhất định có thể hấp dẫn không ít người tu hành.
Dù chỉ dựa vào đệ tử tông môn, nếu kinh doanh thỏa đáng, nghĩ rằng cũng có thể duy trì hoạt động.
"Sư muội có đủ linh thạch?"
"Có chút vốn liếng, nhưng không nhiều." Ninh Như Tuyết lắc đầu:
"Đến lúc đó sư huynh có thể cho ta mượn một ít không?"
"Đến lúc đó rồi nói." Chu Cư không đáp ứng, hỏi:
"Muội nói cửa hàng bán vật liệu luyện khí ở đâu?"
"Đây."
Ninh Như Tuyết đưa tay chỉ về phía trước:
"Chính là chỗ này."
Bảo các!
"Tiêu gia bảo các." Chu Cư sửng sốt:
"Vậy mà lại mở ở đây?"
"Tiêu gia là người làm ăn, chỗ nào có thể kiếm tiền thì sẽ tới đó." Ninh Như Tuyết cười nói:
"Trong khoảng thời gian này tông môn tiêu diệt rất nhiều tà đạo, thu hoạch tương đối khá, môn nhân đệ tử ai nấy đều là đại gia."
"Bảo các sao có thể bỏ lỡ cơ hội này?"
"Cũng phải." Chu Cư xác nhận, bước vào Bảo Các, chỉ thấy một khuôn mặt quen thuộc nhiệt tình tiến lên đón.
"Chu đạo hữu, lâu rồi không gặp, lâu rồi không gặp."
"Mạc lão."
Chu Cư chắp tay.
Lần này hắn không hề ẩn giấu dung mạo, sau khi ngồi xuống liền nói thẳng:
"Ta muốn năm lượng Tinh Thần Vẫn Thiết."
"Tinh Thần Vẫn Thiết?" Biểu cảm Mạc lão khẽ động:
"Có!"
"Giá thị trường của Tinh Thần Vẫn Thiết là bốn mươi mai linh thạch một lạng, lão phu có thể làm Mạc đạo hữu giảm một chút."
"Năm lạng là 180 mai linh thạch."
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
"Vật này cần phải điều phối từ kho hàng, đạo hữu cần phải chờ thêm mấy ngày."
Khóe miệng Chu Cư hơi co rút, cảm giác đau lòng lại lần nữa xuất hiện.
Không thấy thỏ không thả chim ưng (ý chỉ không thấy lợi ích thì không hành động).
Cắn răng, hắn gật đầu:
"180 mai linh thạch không thành vấn đề, Tinh Thần Vẫn Thiết khi nào có thể giao cho ta?"
"Nhanh nhất là ba ngày, chậm nhất không quá bảy ngày." Mạc lão cười nói:
"Tuyệt đối sẽ không để đạo hữu phải chờ lâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận