Từ Rèn Luyện Độ Thuần Thục Bắt Đầu Trường Sinh Bất Tử

Chương 66: Dã Tà Thần

**Chương 66: Dã Tà Thần**
"Hùng Hầu tử, ngươi cho rằng đây là Bạch Viên môn của ngươi sao?"
"Rắc rắc!"
Nơi tráng hán tóc đỏ đặt chân, gạch xanh đột nhiên nổ tung, mười ngón tay lại cắm sâu vào khe đá.
Động tác này phảng phất châm ngòi cho cuộc chiến, năm thân ảnh trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh.
Phía đông, cổ tay cự hán có huyền thiết hộ uyển tuôn ra tia lửa, từng cục cơ bắp đột nhiên phồng lên ba tấc, húc đổ một tòa thạch đình thành bột mịn.
Trong màn mưa gạch đá, toàn thân lỗ chân lông tráng hán tóc đỏ phun ra mùi lưu huỳnh, hơi nóng, song chưởng chụp xuống, bạch cốt trong phạm vi năm trượng đều hóa thành bàn ủi đỏ thẫm.
"Âm Sơn phái Dung Thiết Thủ?"
Nữ tử mang địch bạc khẽ điểm mũi chân lên mái cong, sáo ngọc thổi ngang lại dẫn động bạch cốt đầy đất rung động, một loại sóng âm vô hình bỗng nhiên tản ra, cấp tốc làm lạnh những khối bàn ủi đỏ thẫm kia, một cỗ khí tức khó hiểu như xúc tu tản ra, đâm sâu xuống mặt đất. Lưu Kim giản lại bị một lực lượng vô hình nắm ra.
"Bảo khí?!"
Tráng hán tóc đỏ nhếch miệng cười lớn: "Không ngờ người của Thương Châu Thiên Âm môn cũng tới tham gia náo nhiệt."
Bóng đen thích khách múa lưỡi đao, so với bảo khí sáo ngọc kia còn phát ra lực lượng nhanh hơn.
Hàn quang lóe lên, khí kình kéo dài từ sáo ngọc bị chém đứt, xích sắt như độc xà quấn về Lưu Kim giản.
Đột nhiên một thanh đao gãy phá không bay tới, đẩy văng lưỡi đao, chuôi đao loạn vũ xiềng xích. Theo đao khách trên mái hiên kéo một cái, xiềng xích đột nhiên thẳng băng, đang muốn rút về đao gãy, ngón chân cự hán như ngón tay duỗi ra, bắt được chuôi đao, đột nhiên nắm chặt, xích sắt lập tức căng thành dây cung.
"Muốn chết!"
Đao khách hừ lạnh một tiếng, một tay khảy động, xích sắt như thép chùy đâm vào bàn chân cự hán.
Cùng lúc đó, tráng hán tóc đỏ nắm đấm cuốn theo khí lãng nóng bỏng, bức thẳng về phía võ giả như vượn già.
Tiếp theo, bóng đen như mực lặng yên tới gần, lưỡi đao xẹt qua không trung những vệt hàn quang, hướng thẳng đến sau lưng tráng hán tóc đỏ.
Cô gái áo bạc khẽ vuốt sáo ngọc, tiếng sáo du dương, lại ẩn giấu sát cơ, ngón tay gảy sáo ngọc, rung ra sóng âm như đao, bức thẳng về phía bóng đen.
Năm người trong nháy mắt giao chiến, quyền phong, lưỡi đao, sóng âm xen lẫn, trong đình viện bụi đất tung bay, khí lãng cuồn cuộn, kẻ này vừa muốn tiếp cận hố to, liền bị kẻ khác ngăn lại, không thể không lùi về phòng thủ.
Từ Vân Phàm không chớp mắt nhìn, năm người này đều là cao thủ Luyện Nhục cảnh.
Lý Hạo Miểu nói không sai, gân xương da "Ngoại Tam Hợp" hợp nhất, bước vào Luyện Nhục cảnh, đã không phải người thường. Tu hành võ học sẽ hiện ra những đặc thù rõ ràng trên thân thể.
Nhất là võ giả giống như vượn già kia, hai chân trần trụi như bàn tay, thân cao gần một trượng, nhưng tay lại linh hoạt không tưởng. Mặc cho tráng hán tóc đỏ và hắc y nhân cầm lưỡi đao vây giết, vượn già võ giả được gọi là Hùng Hầu tử kia tứ chi cùng sử dụng, như một con vượn già di chuyển trong núi rừng, nhanh nhẹn đến mức làm người ta tê cả da đầu.
Về phần cung trang nữ tử có dung mạo thanh lệ kia, lúc này cung trang trên người cũng nhăn nhúm mấy phần.
Ngay lúc năm người kịch chiến say sưa, Từ Vân Phàm bỗng nhiên chú ý tới lão tăng dị thường.
Trong Hắc Vụ truyền ra âm thanh túi da bị xé rách, xương sống sau lưng lão tăng nhô lên, cơ bắp dưới lớp tăng y vải xám nhúc nhích như vật sống.
Khi bàn chân cự hán như vượn già kia đối cứng với hai người vây công, sắp chạm đến Lưu Kim giản, một bàn tay xanh đen đột nhiên xuyên thủng Hắc Vụ, nắm lấy Lưu Kim giản.
Chính là lão tăng kia.
Lão tăng bị Hắc Vụ nuốt hết bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ, thân thể gầy còm như ống trúc cấp tốc bành trướng, giữa năm người đang kịch chiến, thân thể còng xuống của lão tăng tăng vọt lên chín thước.
Tăng y rách rưới vỡ thành mảnh vải, lộ ra những Phạn văn đỏ sậm trải rộng toàn thân, những Phạn văn này không ngừng rót vào thân thể. Dưới sương mù màu đen cuồn cuộn, cơ bắp không ngừng phồng lên, phù văn như đang du tẩu dưới da, phảng phất hàng ngàn con rết.
"Muốn chết!"
Vượn già võ giả vừa sợ vừa giận, bàn tay lớn vung vẩy, chỉ thành ưng trảo, xé rách không khí trong nháy mắt, đầu ngón tay mang theo khí lãng trắng đục.
Một trảo này, đủ để điểm kim liệt thạch.
Thế nhưng móng vuốt rơi trên thân lão tăng, ngón tay hãm sâu vào trong cơ bắp, lại không thể tiến thêm chút nào.
Một màn này, khiến con ngươi vượn già võ giả rung mạnh.
Ngay sau đó, lão tăng nâng một chân lên.
Vượn già võ giả như túi vải rách bay ra ngoài, lăn trên mặt đất hơn năm mươi mét, đập mạnh vào tảng đá bên cạnh cây tùng già nơi Từ Vân Phàm ẩn thân.
Lực lượng khổng lồ thậm chí làm nứt cả tảng đá.
Giữa sân, song chưởng tráng hán tóc đỏ đỏ thẫm, hơi nước bốc lên từ cánh tay do nhiệt độ cao của khí huyết hừng hực, đủ để làm nóng chảy cả kim loại. Thế nhưng hai tay lại bị Lưu Kim giản trong tay lão tăng chém ra, toàn bộ hai tay đều gân cốt đứt gãy, máu tươi phun tung tóe.
"A! ! !"
Tráng hán tóc đỏ kêu thảm, thất tha thất thểu hạ lệnh rút quân, hai tay lắc lư, đốt xương gãy không ngừng run rẩy, bộ dạng cực kì đáng sợ.
Lúc này gân xanh trên hai tay lão tăng đã trướng thành màu tím đen, gân lớn bật ra phát ra âm thanh như dây cung, máu tươi trong tay chảy ra, chậm rãi chảy vào trong Lưu Kim giản, ánh sáng trên Lưu Kim giản càng phát ra rực rỡ, quét ngang mang theo cương phong, chấn động cô gái áo bạc gần đó đến mức miệng mũi chảy máu. Cung trang trên người cô ta tức thì bị kình phong này kéo thành bột mịn, lộ ra thân thể trắng nõn.
Trong tay sáo ngọc cũng xuất hiện một vết rạn.
"Sáo ngọc của ta!"
Nữ tử biến sắc, không chút do dự quay người bỏ chạy.
Lúc này, bóng đen thích khách múa lưỡi đao, răng độc cắn về phía cổ họng lão tăng, nhưng bị cơ bắp kẹp lại ở ngoài ba tấc.
Cơ bắp cổ lão tăng đột nhiên giảo động, lưỡi đao tinh cương vỡ thành mảnh vụn, chấn động hắc y nhân đến mức ống tay áo vỡ nát, cả người lảo đảo, đổ ầm vào phế tích phật điện.
Nhìn như nhẹ bẫng, nhưng lại nhấc lên bụi mù đầy trời.
Tường phía tây đột nhiên truyền đến tiếng nổ, đao khách cụt tay vung đao gãy phá không bay đến, như một dải lụa trắng bạc, nhưng lại bị Lưu Kim giản dễ dàng xuyên thủng lồng ngực.
Đến khi người cuối cùng ngã xuống, hơi nước bốc lên quanh thân lão tăng, Phạn văn sau lưng đã hội tụ thành tám tay Bồ Tát tướng, nhưng dường như không chịu nổi lực lượng, chống Lưu Kim giản quỳ một chân trên mặt đất, không nhúc nhích.
Quỷ gì vậy?!
Từ Vân Phàm chấn động tâm thần.
Năm người liên thủ, lại bị lão tăng cầm Lưu Kim giản trong tay đánh cho không còn sức phản kháng.
Ít nhất là lực lượng kinh khủng của Hoán Huyết cảnh, thần binh này thật đáng sợ, tùy ý vung vẩy, đều có thể nhấc lên khí kình hung mãnh, mang theo cương phong xé rách tất cả.
Từ Vân Phàm lập tức bỏ đi ý nghĩ chờ đợi trong lòng, đang định rời đi, vượn già võ giả khóe miệng chảy máu, khí tức suy yếu bỗng dưng mở miệng.
"Hậu sinh, lão tăng kia bất quá chỉ là nhất thời dũng mãnh, hiện tại Tà Thần phụ thân, muốn mượn thể trọng sinh, sinh cơ trong cơ thể hắn đã cạn kiệt, đây chính là thời cơ tốt. Ngươi tiến lên đánh giết lão tăng này, Lưu Hùng ta của Bạch Viên môn, xin nhận phần nhân tình này."
Những người này xem ra là sớm phát hiện ra mình.
Khóe miệng Từ Vân Phàm co giật, không thèm để ý, nhanh chóng rời đi, biến mất không thấy gì nữa trong màn đêm.
Nhìn Từ Vân Phàm không chút do dự rời đi, Lưu Hùng thở dài một tiếng, chống tay xuống đất muốn đứng dậy.
Vừa có hành động, thân thể cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Cước vừa rồi, đã đạp nát xương ngực hắn, tạng phủ lệch vị trí, muốn sống tiếp, chỉ có thể nằm bất động, mặc mặc điều vận huyết khí, nhúc nhích cơ bắp chậm chạp đưa xương cốt vỡ vụn, tạng phủ lệch vị trí trở lại chỗ cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận