Từ Nuôi Chó Bắt Đầu Trường Sinh Bất Tử

Từ Nuôi Chó Bắt Đầu Trường Sinh Bất Tử - Chương 01: Thiếu niên cùng lão cẩu (length: 8773)

Mây đen như mực, che khuất bầu trời.
Đình trấn.
Rải rác trong thị trấn tràn ngập hơi thở sinh hoạt, trên mặt đường những người đi đường thần sắc vội vã, thỉnh thoảng có gia súc lớn đi qua, lưu lại từng đống phân và nước tiểu hôi thối, rất nhanh liền bị xe ngựa phía sau giẫm nát, cùng vũng bùn mặt đất hình thành từng vệt màu nâu đen quái dị sền sệt.
Theo một tiếng vang thật lớn, tiếng sấm kinh thiên động địa từ trong đám mây đen ấp ủ lâu truyền đến, bầu trời u ám mây đen dày đặc như màn.
Giọt mưa lớn như hạt đậu hợp thành một màn.
"Truy! Bắt lấy tiểu tử kia!"
"Mụ nội nó, không nộp phí đường phố liền dám ở địa bàn của ta bán hàng rong, giết chết hắn!"
Nơi xa, một đám người mặc vải bông ngắn màu đen đang điên cuồng đuổi theo.
Giọt mưa rơi trên người hắn, hắn dừng bước, mang theo năm sáu người đứng dưới mái hiên tránh mưa, hướng xuống đất nhổ một bãi, "Thảo! Cái lão thiên cẩu nương dưỡng này lúc nào cũng mưa, tính tiểu tử kia chạy nhanh!"
Ngay khi hắn đang tránh mưa, hoàn toàn không nhìn thấy một con chó đen đang nằm sấp trong góc tối âm u.
Chó đen ước chừng to bằng chó đồng ruộng, nhưng dáng vẻ cổ quái, toàn thân đầy cơ bắp, giống như chó ác bá, càng cổ quái hơn là da lông nó tróc ra bảy tám phần, xấu vô cùng, nhất là chỗ đỉnh đầu trụi lủi, rõ ràng là một con chó bị hói.
Trong lúc tên cầm đầu dừng lại chuẩn bị chờ mưa tạnh, con chó đen bỗng nhiên lao ra, cắn vào mắt cá chân tên cầm đầu, gần như trong nháy mắt bắt đầu lắc đầu dữ dội.
"A!"
Tên kia đau đớn, bản năng rút côn bên hông ra, liền muốn nện vào đầu chó đen.
Nhưng chó đen cực kỳ linh mẫn, trong nháy mắt vọt ra ngoài.
...
Nơi xa, một thân ảnh gầy yếu trốn trong một góc cửa, cẩn thận thò đầu ra nhìn bóng lưng đám người kia đi xa, trên mặt lo lắng.
Xác định bọn chúng không đuổi theo nữa, Địch Ngang thở phào một hơi dài, đưa tay vỗ lên đầu Hắc Tử, "Ngươi mẹ nó làm sao cứ âm hiểm thế, nếu bị bọn chúng bắt được, không lột da của ngươi không được!"
Hắc Tử, chính là con chó đen cắn người kia.
Địch Ngang mắng xong, lại có chút đau lòng đưa tay sờ lên chỗ đầu trụi của Hắc Tử, Hắc Tử là chó hắn nuôi, hắn tự nhiên biết Hắc Tử vì sao đi cắn người, bọn người kia đuổi hắn, Hắc Tử hộ chủ.
"Lát nữa mưa tạnh ta chuẩn bị cho ngươi ít lòng xuống nước, cũng không biết ba đồng tiền có mua được bao nhiêu."
Hắc Tử ngẩng đầu, hưởng thụ tiểu chủ nhân vuốt ve, giống như hiểu được lời Địch Ngang nói, miệng chó hơi nhếch lên, giống như đang mỉm cười, chỉ là bộ dạng nó, thêm cả ánh mắt hung ác nham hiểm kia, trông rất là âm hiểm.
Tâm trạng Địch Ngang cũng không tốt như vậy, hôm nay đánh cuộc với bọn Ngưu ca, bán hai con gà rừng, ước chừng kiếm được chín văn tiền.
Thực ra nếu không lo Ngưu ca bọn họ chạy tới, hắn có thể ra giá cao hơn, kiếm nhiều hơn.
Mưa dần tạnh.
Địch Ngang không đi đường phố phồn hoa, mà đến một tiệm lương thực ở đầu kia thị trấn mua hai lít bột mì đen, lại đến hàng thịt, tìm tiểu nhị, dùng một văn tiền đổi chừng ba lượng lòng dê xuống nước.
Ngoại trừ phải đưa tám mươi văn tiền tiền hàng cho biểu thúc, tiền của hắn là hết sạch.
Mưa vừa xuống rất gấp, nhưng vừa mới tạnh, vì mưu sinh mà dân chúng đã mang đồ ra bắt đầu rao hàng.
Xa xa có thể thấy Ngưu ca khập khiễng dẫn một đám người đi thu phí đường phố khắp nơi.
Địch Ngang có chút cạn lời nhìn vũng bùn, khắp nơi đều là hố nước, đây là sạch sẽ và vệ sinh sao?
Cũng không biết đám người kia có cái mặt gì mà đi thu phí dọn dẹp đường phố.
Đã hai ngày thức tỉnh túc tuệ, tam quan bị ảnh hưởng từ kiếp trước, khiến hắn không hòa hợp với thế giới này.
Nếu như ở kiếp trước, hắn chẳng phải sẽ vỗ bàn đập bàn chửi trên mạng.
Nhưng bây giờ… Địch Ngang cười khổ một tiếng, mang theo Hắc Tử nhanh chóng rời khỏi Đình trấn.
Đi qua con đường nhỏ nông thôn, đi hơn nửa canh giờ, mới thấy một thôn nhỏ.
Ở cuối thôn, Địch Ngang dừng lại, đây là nhà của hắn ở thế giới này.
Tường đất rách nát không đều, trên đầu tường chất đầy các loại tạp vật rác rưởi, trong sân có một mảnh vườn rau nhỏ.
Địch Ngang mở cửa lớn ra, dịch chiếc gậy gỗ đặt sau cửa, "Hắc Tử, vào!"
Nụ cười âm hiểm của Hắc Tử cũng thu lại, giống như một con chó ngốc không lo không nghĩ, cả người đề phòng như vừa biến mất vậy.
Trong sân có hai gian nhà, là mẫu thân để lại cho hắn.
Địch Ngang thuần thục đi vào trong phòng chuẩn bị nấu cơm, đời này đã thành quen với cuộc sống như vậy.
Mở nắp vại nước, nhìn khuôn mặt phản chiếu trên mặt nước. Khoảng mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt non nớt, nhưng lại gầy đến mức lộ cả xương gò má, tóc hơi khô, điểm sáng duy nhất là đôi mắt sáng ngời, tràn đầy kiên nghị.
Nhìn khuôn mặt mình, Địch Ngang thở dài một tiếng, tướng mạo không tệ, trách sao mẫu thân lại để ý đến cái lão cha súc sinh kia của mình.
Thực ra cuộc sống của Địch Ngang ở kiếp này đáng lẽ không tệ, ông ngoại hắn là thợ săn già nổi tiếng vùng Đình trấn, giỏi nhất bố trí bẫy và huấn luyện chó, mẫu thân lại là con một, tuy không nói là có thịt ăn thường xuyên, nhưng chắc chắn là có thể no bụng.
Nhưng đáng tiếc thay, mẫu thân lại để ý đến một người ngoài, cuối cùng ông ngoại cũng không lay chuyển được, phải mời người đó làm con rể về nhà, sau đó mới có Địch Ngang.
Mấy năm trước, ông ngoại trong núi gặp phải yêu quái, một nhóm mười bảy mười tám thợ săn bị yêu quái nuốt chửng, cái lão cha súc sinh kia lại bị người ta gièm pha, bán hết cả sân và cửa hàng ở trấn, rồi ôm tiền chuồn mất!
Một mình Địch mẫu nuôi Địch Ngang khôn lớn, tháng trước vừa qua đời.
Rất nhanh, cơm đã nấu xong, không có chút mỡ nào.
Là một bát cơm trộn các loại ngũ cốc, bột mì đen, gạo lứt và rau dại.
Bột mì đen, chính là các vụn cám và phần phôi của lúa mì.
Màu sắc đủ loại, nhìn thôi cũng đã khiến người ta hơi khó thích ứng.
Ở gần, vẫn có thể ngửi thấy mùi đất tanh.
Điều này rất bình thường, nhà Địch Ngang không có nồi, cơm nấu trong vại đất.
Ở kiếp trước, loại cơm này đáng gọi là cơm nhớ khổ nghĩ đến ngọt.
Nhưng đây là cơm ăn thường ngày của Địch Ngang, không có cách nào khác, thế giới này năng suất thấp, cao nhất cũng chỉ tầm giai đoạn đầu nhà Minh, một mẫu sinh hai trăm cân lương thực đã là năng suất cao, cơm ăn no, là mong ước và khát vọng xa vời của mỗi thường dân.
Hắn không phải không nghĩ dùng trí nhớ kiếp trước để kiếm tiền, như mấy thứ công nghệ cao như thủy tinh thì hắn không biết, nhưng hắn chắc chắn làm được, tùy tiện làm tiên sinh kế toán cho cửa hàng, Địch Ngang từng nghĩ muốn thử.
Nhưng nghĩ đến vài chuyện trong trí nhớ, hắn liền nhịn xuống.
Thế giới này vốn tồn tại yêu tinh quỷ quái, lão cha súc sinh cuỗm tiền chạy mất, hắn một thằng nhóc cô nhi làm sao chắc chắn? Nếu bị người tố cáo, nhất định sẽ phải đi tù.
Muốn trỗi dậy, thì phải tuân theo quy tắc của thế giới này!
Trước cứ chậm rãi tích lũy tiền, nghĩ cách tìm con đường luyện võ.
Ở thời buổi này, chỉ có quân nhân mới có thể được coi là người thực sự.
Lại lấy cơm cho Hắc Tử, hắn đã hứa với Hắc Tử, hôm nay sẽ cho nó ăn thịt, số lòng xuống nước này là mua cho nó.
"Ăn đi, Hắc Tử!"
Địch Ngang nói xong, ngẩng lên nhìn, Hắc Tử đã ăn ngấu nghiến.
Hắn cười cười, không nói gì.
Hắc Tử là một con chó già, từ hồi ông ngoại còn lên núi thì đã bảy tám tuổi, vốn đã đến tuổi dưỡng lão, Địch Ngang luôn cảm thấy Hắc Tử không sống được bao lâu, nhưng nó cứ sống vậy, đã được bảy tám năm.
"Quỷ đói đầu thai, cũng vậy thôi, ăn được bữa nào hay bữa đấy."
Nghĩ đến đây, Địch Ngang đưa tay sờ đầu Hắc Tử.
Hắn không có nhiều hơi ấm ở thế giới này, người đối xử tốt với hắn càng ít ỏi, mẫu thân qua đời, nếu cả Hắc Tử cũng ra đi, hắn sẽ thật sự là kẻ cô đơn.
Ai… Ngay lúc này, Địch Ngang đột ngột sững lại, bàn tay vuốt ve Hắc Tử đột ngột dừng.
Chỉ thấy trước mắt hắn, đột ngột xuất hiện mấy dòng chữ nhỏ.
【 Chủ nhân: Địch Ngang 】【 Đẳng cấp: Sơ cấp Ngự Thú sư 】【 Ngự thú (3): Không 】【 Quyền rút thăm thiên phú ngự thú: Trắng *3 】
Bạn cần đăng nhập để bình luận