Từ Cẩm Chi

Chương 436: Là Kết Thúc, Cũng Là Khởi Đầu (4).


Nàng có đủ dũng khí để đối mặt với những khó khăn, nàng sẽ sống thật tốt.
“Tam muội, ngươi có nghe nói A Diệu rời khỏi kinh thành chưa?”
Sắc mặt Đoạn Vân Linh hơi biến đổi, lắc đầu.
Nàng vẫn còn là tân nương, không tiện ra ngoài, mà người phu gia cũng chẳng nói nhiều với nàng.
Đoạn Vân Lãng chỉ nói đơn giản một chút, tất nhiên, chuyện đồn thổi trong dân gian không phải phiên bản phụ tử đối đầu, mà là Hoàng thượng không nỡ xa ái nữ, tự mình tiễn nàng ra khỏi thành.
“A Diệu để lại cho chúng ta vài thứ ở Thư quán Thanh Tùng, chúng ta phải đi một chuyến.”
Đoạn Vân Linh gật đầu, bảo Đoạn Vân Lãng ngồi tạm, rồi về xin phép bà bà.
“Nhi tức xin được ra ngoài một chuyến.”
“Đã chiều rồi, ra ngoài làm gì?” Hứa thị theo bản năng cho rằng Đoạn Vân Linh muốn về nhà mẹ đẻ. Đối với Đoạn gia đã bị Thiên tử ghét bỏ, Hứa thị dĩ nhiên không muốn nàng dâu thường xuyên về đó.
Đoạn Vân Linh thản nhiên nói: “Tân cô nương đi xa, để lại cho nhi tức vài thứ ở Thư quán Thanh Tùng.”
Danh tiếng của Tân cô nương ở kinh thành có thể nói là người người đều biết, thần sắc bất mãn của Hứa thị lập tức thu lại, dò hỏi: “Ngươi và Tân cô nương quan hệ không tệ?”
Đoạn Vân Linh cúi mắt: “Tân cô nương vẫn luôn xem nhi tức như muội muội ruột mà chăm sóc.”
Nàng cũng sẽ, trên tiền đề không làm hại người khác, tận dụng mọi thứ có thể để tự mình thoát khỏi nghịch cảnh.
Quả nhiên, sắc mặt Hứa thị dịu đi nhiều: “Vậy đi đi, đi sớm về sớm.”
Đoạn Vân Linh cùng Đoạn Vân Lãng đến Thư quán Thanh Tùng, được Lưu Chu trực tiếp dẫn vào phòng khách.
Đoạn Vân Lãng không nhịn được nói: “A Diệu thường uống trà ở đây.”
Hồ chưởng quầy không vòng vo, đưa bản khế ước đã chuẩn bị sẵn cho Đoạn Vân Lãng xem qua.
Đoạn Vân Lãng xem xong, thần sắc mờ mịt đưa khế ước cho Đoạn Vân Linh.
Đọc xong khế ước, Đoạn Vân Linh kinh ngạc đến che miệng, nhìn Hồ chưởng quầy.
“Hai vị nếu đã xem qua, thì hãy ký tên và điểm chỉ lên khế ước. Sau này, mọi việc đều sẽ dựa theo khế ước mà làm.”
Sáu bản khế ước giống nhau, rõ ràng ghi tỷ lệ phần trăm mà mỗi người được hưởng.
“Chưởng quầy, có phải nhầm lẫn gì không? Chúng ta với Thư quán Thanh Tùng vốn không có quan hệ gì.”
Hồ chưởng quầy mỉm cười: “Đây là Đông gia để lại cho Đoạn nhị công tử và Đoạn tam tiểu thư, hai vị nhất định phải nhận, mới không phụ lòng tình cảm của Đông gia.”
Nghe Hồ chưởng quầy nói như vậy, Đoạn Vân Lãng và Đoạn Vân Linh không từ chối nữa.
Hồ chưởng quầy mời Triệu quản sự của nhà in làm chứng, mấy người lần lượt ký tên, điểm chỉ, hoàn tất khế ước. Năm người sở hữu cổ phần của thư quá và Triệu quản sự làm chứng, mỗi người giữ một bản.
Đoạn Vân Linh ngồi xe ngựa trở về, từ lúc bước vào xe đã bắt đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
Đoạn Vân Lãng không hiểu: “Tam muội, ngươi khóc cái gì, A Diệu nghĩ đến chúng ta, chẳng phải nên vui sao?”
Hắn thật sự rất vui, A Diệu nói xem hắn như ca ca, không phải là đang dỗ hắn.
Đoạn Vân Linh ôm mặt, nước mắt tuôn rơi càng dữ dội hơn: "Ta chỉ là vì vui mừng nên mới khóc..."
Nàng và Tân cô nương chung đụng không nhiều, thế nhưng Tân cô nương lại mang đến cho nàng sự mạnh mẽ để đối mặt với giông tố cuộc đời.
Đoạn Vân Lãng trở về tiệm của nhà mình, không đợi phụ thân hỏi, đã chủ động nói lý do đến Thư quán Thanh Tùng.
Đoạn Văn Bách nghe xong, trầm mặc rất lâu, thở dài một hơi, gọi Đoạn Vân Lãng cùng về nhà uống rượu.
Đây không phải là để ăn mừng nhi tử bất ngờ được nhận tài lộc lớn, mà là vì tâm trạng quá phức tạp, chỉ có uống rượu mới có thể giải tỏa.
"Sao vừa về đến đã uống rượu rồi?" Chu thị ngạc nhiên hỏi.
Nghe Đoạn Vân Lãng kể xong, Chu thị cũng im lặng rất lâu, rót một chén rượu, lặng lẽ uống cạn.
Còn về Đoạn Vân Linh, sau khi trở lại nhà chồng đã tiết lộ một phần những gì nhận được. Từ đó, cuộc sống của nàng ngày càng tốt hơn, nhưng đó là câu chuyện về sau.
Chiêu Dương Trưởng Công chúa sau khi đọc thư của Giáng Sương gửi đến, trầm ngâm hồi lâu, rồi vào cung gặp Hưng Nguyên Đế.
Qua mấy ngày, Hưng Nguyên Đế dường như đã phục hồi như thường, chỉ là trên triều nghiêm túc hơn trước, và các quan lại dâng tấu chương cũng ít đi trông thấy.
"Hoàng huynh còn nhớ những người A Diệu mang từ phương Nam về không?"
"Nhớ. Sao vậy?"
"Hoàng huynh chẳng phải từng nói muốn khai mở hải cấm sao? Thần muội nghĩ liệu có thể hỏi xem những người này có ai nguyện ý ra khơi hay không. Không lấy danh nghĩa triều đình, chỉ coi như là thử nghiệm dân gian đi. Những người này đều một lòng hướng về A Diệu, nếu có thể gặp được A Diệu, mà A Diệu cũng sẵn lòng sử dụng bọn họ, bên cạnh nàng có thêm người bảo vệ, chúng ta cũng yên tâm hơn. Hoàng huynh thấy sao?"
"Hoàng muội đề nghị không tệ, những việc này trẫm sẽ sắp xếp."
Vốn dĩ, với việc bãi bỏ hải cấm, Hưng Nguyên Đế định tiến hành từng bước. Năm nay sẽ phái thêm một nhóm sứ thần ra khơi, hai ba năm sau thu thập thêm tin tức về hải ngoại, rồi mới thử nghiệm mở cửa.
Nhưng sự ra đi của Tân Diệu đã làm thay đổi kế hoạch của Hưng Nguyên Đế.
Hân Hân bị những sĩ thân kia hãm hại, chính là vì sợ nàng trở về thuyết phục ông thực thi Tân Chính, khai mở hải cấm.
Hiện tại, Tân Chính đã được thực thi, nhưng hải cấm còn chưa bãi bỏ. A Diệu vừa rời đi, ai biết liệu có kẻ nào sợ nàng quay lại mà sinh lòng gian trá nữa hay không?
Ông đã nói với A Diệu rằng sai lầm tương tự, ông sẽ không mắc phải lần thứ hai. Về chuyện này cũng vậy. Ông quyết định khai mở hải cấm ngay, làm trước việc cần làm, để A Diệu không còn trở thành cái gai trong mắt người khác.
"Không biết giờ này A Diệu đang ở nơi nào." Chiêu Dương Trưởng Công chúa khẽ thở dài.
Tân Diệu cùng Hạ Thanh Tiêu một đường đi về phía Tây, trước tiên đến Tây Vực, thưởng thức vẻ hoang dã "bình sa mênh m.ô.n.g vàng rực trời", vừa ngắm cảnh vừa vui chơi. Đến khi xuống phía Nam thì đã là giữa mùa hè.
"Hạ Thanh Tiêu, còn nhớ đây là đâu không?"
Hạ Thanh Tiêu nhìn nàng với ánh mắt rạng ngời, mỉm cười: "Đương nhiên không quên, đây là huyện Linh Sơn, khi trước chúng ta đến đây cũng vào khoảng thời gian này."
"Nhà đại ca thợ săn ở huyện Linh Sơn, chúng ta đến thăm họ đi."
"Được."
"Chúng ta mang gì đến làm quà?"
...
Hai người vừa bàn bạc vừa trò chuyện, không khác gì cặp phu thê trẻ đi thăm thân nhân.
Đến nhà đại ca thợ săn, chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy tiếng khóc văng vẳng.
Là tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận