Trường Sinh Từ Luyện Đan Tông Sư Bắt Đầu

Chương 588: Nguyên Anh đại chiến, một đường hướng bắc

**Chương 588: Nguyên Anh đại chiến, một đường hướng Bắc**
Một đạo độn quang, từ Nam hướng Bắc, nhanh chóng đuổi theo.
Kỳ thế mãnh liệt, những nơi đi qua, gió sấm ầm ầm, mây tạnh nước lặng.
Không kiêng nể gì mà phi hành như thế, cơ hồ không hề chuyển hướng, dọc đường, một số nơi có quy củ cấm bay thuộc phạm vi thế lực, cũng không hề dừng lại.
Một thế lực Kim Đan truyền ra cảnh báo, một vị Kim Đan lão tổ giận tím mặt, xông lên mây xanh định lý luận.
Nhưng, khi nhìn thấy cảnh tượng chân thật của độn quang kia, không khỏi hít sâu một hơi, hoảng hốt rời đi.
Nhìn kỹ lại, đó không phải độn quang của tu sĩ gì!
Rõ ràng là một phi cầm Yêu Vương tam giai, bị vạn quỷ gặm nuốt, thê lương liều mạng chạy trốn!
"Đây là ma đạo cự phách phương nào, thi triển thủ đoạn truy sát yêu thú?"
"Không đúng!"
Mơ hồ, tu sĩ Kim Đan phát hiện, trên lưng Yêu Vương kia, lại có một thân ảnh nhân loại đang ngồi xếp bằng.
Nuốt ngụm nước bọt, tu sĩ Kim Đan lặng yên về núi, như thể trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.
. . .
Trên lưng Thiên Toàn.
La Trần cảm nhận trạng thái hiện giờ của Thiên Toàn, mặt lộ vẻ không đành lòng.
"Tiền bối, có cần phải làm đến mức này không?"
Lời Hàn Chiêm, yếu ớt truyền đến: "Hạ Nguyên kia vốn đã bất phàm, lại bị Huyết Yểm Ma La phụ thân, nếu là đuổi theo, ngươi và ta đều không có kết quả tốt. Huống chi, những kẻ ngấp nghé địch nhân của ngươi, há chỉ có một mình Huyết Yểm Ma La? Với trạng thái trước mắt của ngươi, căn bản không chạy được bao xa. Chỉ có lão phu thi triển vạn hồn gặm nuốt chi pháp, kích phát tiềm lực của Thiên Toàn, phối hợp với 'chín vạn dặm' mà ngươi truyền thụ, mới có thể khiến tốc độ bay đạt tới mức tu sĩ Kim Đan không theo kịp, cho chúng ta một tia cơ hội chạy thoát!"
La Trần có chút trầm mặc.
Nhìn Thiên Toàn dưới thân, bộ dáng đối phương có chút thê thảm.
Từng đạo u hồn, từ Vạn Hồn Phiên chui ra, bám trên người nàng, không ngừng gặm nuốt, lại không ngừng bổ sung hắc khí cho nàng.
Dưới loại kích thích này, Thiên Toàn vốn là người nổi bật trong đám phi hành yêu thú, thi triển 'chín vạn dặm', tốc độ đạt đến mức nhanh nhất từ trước tới nay!
Thậm chí, so với 'chín vạn dặm' khi La Trần ở Thiên Bằng chân thân, còn cao hơn rất nhiều.
Theo La Trần ước chừng, loại tốc độ phi độn này, trong đám tu sĩ Kim Đan tuyệt đối không có kẻ nào sánh bằng, so với Nguyên Anh chân nhân chỉ sợ cũng chỉ kém một chút mà thôi.
Chỉ là!
Đợi hiệu quả pháp thuật kết thúc, Thiên Toàn tất nhiên sẽ lâm vào trạng thái uể oải tột độ.
Thậm chí, đối với việc tu hành tương lai của nàng, cũng sẽ tạo thành tai họa ngầm cực lớn.
"Chủ nhân, ta không sao."
Thanh âm chật vật, từ trong miệng Thiên Toàn phát ra.
Tiếng gió rít gào, mơ hồ mang theo mấy phần đau đớn.
"Nếu ngươi yêu thương nàng, sau này cho thêm điểm cực phẩm Thông U Đan cùng Đế Lưu Tương đền bù là được." Hàn Chiêm nói.
La Trần miễn cưỡng cười một tiếng, tay vuốt ve lông vũ trên lưng Thiên Toàn.
Cuối cùng, không nói gì thêm.
Hắn chỉ quay đầu nhìn về phía Lãnh Quang đảo, trong mắt có mấy phần lạnh lẽo.
"Tiền gia, Bách Tạo sơn, Luyện Phong hào. . . Huyết Yểm Ma La, mối thù này, ta La Trần nhớ kỹ."
Không có bất kỳ lời hung ác nào, chỉ là một câu nói thì thào.
Nhưng sự lạnh lẽo trong lời nói, lại thấu tận xương tủy!
. . .
Lãnh Quang đảo, trong Phỉ Lãnh thành.
Một mật thất tối tăm không ánh sáng, ba đạo nhân ảnh ngồi vây quanh.
Chợt một nam tử huyết bào, kêu lên một tiếng đau đớn.
Nữ tử đối diện hắn mở mắt, cau mày nói: "Sao vậy, Huyết Yểm?"
Huyết Yểm mở mắt, bình tĩnh nói: "Không có gì, chỉ là Huyết Thần tử mà ta vừa luyện chế xảy ra chút sai lầm, suýt chút nữa thoát khỏi khống chế của ta."
Nghe thấy ba chữ 'Huyết Thần tử' này, vị lão giả tiên phong đạo cốt trong ba người, cũng không khỏi mở mắt.
Một vòng kiêng kị, trong mắt hắn chợt lóe lên.
Nguyên Ma Tông từng là đệ nhất thánh địa Bắc Hải, trong đó có nhiều công pháp phổ thông truyền ra ngoài.
Nhất là pháp môn huyết hải có tính ứng dụng cực cao, và cách chế tạo luyện hồn pháp khí vân vân.
Nhưng những công pháp lưu truyền này, trên thực tế là Nguyên Ma Tông cố ý thả ra, mục đích là từ trong mai một chúng sinh, chọn lựa ra những kẻ có thiên tư thích hợp với Nguyên Ma Tông.
Bí thuật hạch tâm chân chính, Nguyên Ma Tông chưa hề công khai.
Mà phương pháp luyện chế Huyết Thần tử, chính là tồn tại trọng yếu nhất của huyết hải nhất mạch!
Nghe đồn, vị Huyết Hải lão tổ của Nguyên Ma Tông, đem Huyết Thần Kinh tu luyện đến cảnh giới đại thành, dưới trướng có tổng cộng ba ngàn sáu trăm cỗ Huyết Thần tử.
Danh xưng huyết hải không dứt, huyết thần bất diệt!
Đây cũng là chỗ dựa để Huyết Hải lão tổ, dám bước vào sâu trong Trầm Luân Hải.
Không ngờ, Huyết Yểm Ma La chỉ mới ở cảnh giới Nguyên Anh, đã dám luyện chế Huyết Thần tử!
Phỉ Lãnh tiên tử lại biết rõ nội tình hơn, nói thẳng: "Với cảnh giới Nguyên Anh của ngươi mà luyện chế Huyết Thần tử, điều khiển bất ổn gặp phản phệ, là chuyện đương nhiên. Hơn nữa còn vừa luyện chế xong đã phái đi làm việc, không trực tiếp thoát ly khỏi khống chế của ngươi, đã tính là ngươi may mắn."
Huyết Yểm hừ lạnh một tiếng, "Ta tu hành thế nào, không liên quan đến ngươi, vẫn là bàn chuyện kế tiếp đi! Con cá, đã mắc câu rồi!"
Phỉ Lãnh tiên tử thản nhiên nói: "Mồi câu như trảm Thần kiếm, tự nhiên có người cắn câu. Bất quá, làm sao đem con cá lớn câu lên, còn phải xem ngươi và ta có thực lực đó hay không."
"Ba người liên thủ, là đủ!" Huyết Yểm tính trước kỹ càng.
Lão giả tiên phong đạo cốt, như có ý hỏi: "Chỗ dựa của ngươi hẳn là Huyết Thần tử đi, vừa rồi xảy ra sai sót, sẽ không trong việc tiếp theo lại xảy ra vấn đề chứ?"
Huyết Yểm liếc hắn, không hề tức giận.
"Tịch Duyên lão đạo, đừng đem Nguyên Ma thần công của ta, so sánh với Bồng Lai tiểu thuật của ngươi."
Tịch Duyên chân nhân xuất thân Bồng Lai Tiên Tông nhíu mày, nhưng không tranh luận gì.
Cái gọi là Ma Tông, chẳng qua chỉ là đóa hoa sắp tàn.
Cùng một thứ đã mất, có gì đáng tranh giành.
Khi ba người đang nói chuyện, Phỉ Lãnh chân nhân chợt rùng mình.
Nàng hai mắt u quang lóe lên, bấm niệm pháp quyết tính toán.
"Mộ Lan Cao Hùng trúng chiêu, ba người chúng ta cũng nên ra tay rồi!"
Huyết Yểm Ma La nghe vậy, mặt lộ vẻ dữ tợn.
Đứng thẳng người, huyết bào tung bay.
"Nếu như thế, vậy chúng ta liền chủ động kéo xuống tấm màn che kia, vén lên trận chiến chính ma chân chính đi!"
Tịch Duyên lão đạo đồng thời đứng dậy, phất trần hất ra sau, cất cao giọng nói: "Bồng Lai Tiên Tông ta, cũng nên chính thức tuyên bố trở về Bắc Hải!"
Gần như cùng lúc đó.
Trong Phỉ Lãnh thành, một động phủ, chợt huyết quang bùng cháy mạnh.
Một đạo kiếm quang sắc bén, đâm rách trận pháp phòng ngự, xông thẳng lên trời.
Huyết quang nồng đậm, phạm vi ngàn dặm có thể thấy rõ.
Trong động phủ, Mộ Lan Cao Hùng, Nguyên Anh chân nhân của Thương Hải Minh, hai mắt hoảng sợ, giữa mi tâm có một vết dọc, phảng phất như con mắt thứ ba.
Nhìn kỹ lại, đó đâu phải con mắt thứ ba, rõ ràng là vết thương do kiếm khí gây ra.
Tí tách!
Máu, không khống chế được nhỏ xuống.
Huyết kiếm trong tay hắn, giờ phút này đang rung lên ong ong, một ý niệm tà ác, điên cuồng xung kích Tử Phủ Nguyên Anh của hắn.
"Kỹ nữ hại ta!"
Mộ Lan Cao Hùng thốt lên, sau đó không lo được gì nữa, xông thẳng ra khỏi động phủ, bay về phía một cung điện trong chủ thành.
Hắn phải lập tức ngồi truyền tống trận rời khỏi Phỉ Lãnh thành, đến thánh địa Thương Hải Minh cầu kiến lệ đại năng!
Chỉ có Hóa Thần đại năng, mới có thể giải quyết vấn đề trên người mình.
"Khởi động truyền tống trận!"
Tu sĩ Phỉ Lãnh thành phụ trách trông coi truyền tống trận, mặt lộ vẻ khó xử.
"Bẩm báo chân nhân, truyền tống trận Phỉ Lãnh thành xảy ra vấn đề, tạm thời không dùng được."
Mộ Lan Cao Hùng sửng sốt, lộ vẻ không tin.
Hắn xâm nhập đại điện, kiểm tra một phen, phát hiện truyền tống trận thật sự không dùng được.
Hơn nữa, không phải vấn đề trận pháp gì, rõ ràng là bị người ác ý phá hủy!
Phải biết, Phỉ Lãnh thành này thực hiện chính sách trung lập, truyền tống trận không chỉ do tu sĩ Phỉ Lãnh thành phụ trách quản lý, mà còn có người của thế lực khác định kỳ kiểm tra.
Rõ ràng trước đấu giá hội, truyền tống trận khoảng cách ngắn này vẫn còn vận chuyển được.
Sao lại đúng lúc hắn cần dùng, thì bị người phá hủy?
Một dự cảm xấu, hiện lên trong lòng.
Không nghĩ ngợi, hắn xông thẳng lên trời.
Ngay cả những tu sĩ Thương Hải Minh đi cùng hắn, cũng không để ý.
Nhưng mà!
Vừa bay lên không trung, còn chưa rời khỏi Lãnh Quang đảo, liền nghe thấy sau lưng, có âm thanh truyền đến.
"Đạo hữu, xin dừng bước!"
Mộ Lan Cao Hùng quay đầu lại, chỉ thấy một vị lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt, hạc phát đồng nhan, cầm phất trần, đang mỉm cười nhìn hắn.
"Tịch Duyên lão đạo, Bồng Lai Tiên Tông các ngươi khi nào dám giở trò với Thương Hải Minh ta?" Mộ Lan Cao Hùng hung ác nói.
"Vậy còn ta?"
Giọng nữ lạnh lùng, từ bên cạnh hắn truyền đến.
"Phỉ Lãnh thẹn là chủ nhân của Lãnh Quang, Mộ Lan đạo hữu đi không từ giã, không phải là thiếp thân nơi nào tiếp đãi không chu đáo?"
"Tiện nhân, bản tọa chưa tìm ngươi tính sổ, ngươi lại chủ động tới đây, quả thật không biết sống chết!"
Mộ Lan Cao Hùng nhìn Phỉ Lãnh tiên tử, mặt giận dữ.
Phỉ Lãnh tiên tử khẽ gật đầu, "Xem ra, ngươi quả nhiên phát hiện chỗ không ổn trên huyết kiếm. Nghĩ đến, Nguyên Anh của ngươi bây giờ đã bị tổn hại, mười thành thực lực không phát huy ra được bảy thành đi!"
"Bảy thành thực lực thì sao?" Mộ Lan Cao Hùng nhìn quanh hai người, một luồng ba động cường đại khuếch tán, linh khí thiên địa xung quanh lập tức tách ra, chỉ còn lại thuộc tính duy nhất.
Nguyên Anh lĩnh vực!
Lĩnh vực triển khai, giải trừ trói buộc của hai người đối với hắn.
"Ta muốn đi, chỉ bằng hai người các ngươi, không cản được ta!"
Mộ Lan Cao Hùng hừ lạnh một tiếng, định quay người rời đi.
Sau một khắc.
Một đạo huyết quang nồng đậm, diễn hóa vô tận huyết hải, từ hướng hắn định rời đi, mãnh liệt mà đến.
Âm thanh điên cuồng của Huyết Yểm Ma La, vang vọng đất trời.
"Ngươi vẫn là ở lại đi!"
"Trận chiến chính ma này, cần một vật tế cờ, Mộ Lan Cao Hùng Nguyên Anh trung kỳ, rất thích hợp!"
Trong nháy mắt, lĩnh vực của bốn đại Nguyên Anh cường giả ầm vang va chạm.
Linh khí giữa thiên địa, đột nhiên phân rõ, giằng co ngang nhau.
Một trận đại chiến, trong tiếng quát mắng, thoáng chốc khai màn.
Phỉ Lãnh thành sừng sững ngàn năm, thành lớn nhất Đông Nam, gần như ngay lập tức, bị dư ba chiến đấu, san thành phế tích.
Toàn bộ Lãnh Quang đảo, đều bị bao phủ dưới mây đen đại chiến Nguyên Anh.
Vô số tu sĩ, hoảng hốt bỏ chạy.
. . .
Hồng Triều cảng.
Là một điểm trung chuyển đường biển vô danh ở Bắc Hải Tu Tiên Giới, diện tích lục địa của Hồng Triều cảng không lớn.
Chỉ chiếm diện tích hơn mười dặm.
Hoàn cảnh này, căn bản không dung được thế lực lớn nào.
Tuy nhiên, nếu cho rằng Hồng Triều cảng không có bóng dáng người thì đã lầm.
Trong đó, có hơn vạn phàm nhân ở lại, và hơn mười vị tu sĩ cấp thấp, bình thường xử lý việc cung cấp thức ăn nước uống, vận chuyển hàng hóa, tàng trữ tư nguyên cho thuyền buôn qua lại.
Đồng thời, vì là một đầu mối then chốt giao thương, tin tức ở Hồng Triều cảng cũng không lạc hậu.
Giờ phút này, trong một tửu lâu ở trấn nhỏ Hồng Triều cảng, mấy vị tu sĩ Luyện Khí đang cao đàm khoát luận.
"Các ngươi không biết, trận chiến ở Lãnh Quang đánh lớn đến mức nào. Khiếp thật, lúc đó bốn đại Nguyên Anh chân nhân toàn lực ra tay, Phỉ Lãnh thành bị đánh thành phế tích đầu tiên. Bốn người không ngừng chuyển dời chiến trường, hơn mười tòa trọng thành trên Lãnh Quang đảo đều bị hủy trong nháy mắt, không biết bao nhiêu linh mạch bị lật úp trong trận chiến đó."
"Trải qua trận này, chỉ sợ thế lực Lãnh Quang đảo phải một lần nữa tẩy bài!"
"A, việc này liên quan gì đến chúng ta? Lãnh Quang đảo cách nơi đây, chừng hai mươi vạn dặm xa, 'thành môn thất hỏa', cũng không tai họa đến chúng ta."
("Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư" ý nói tai họa bất ngờ ập đến.) "Lời này sai hoàn toàn! Ngươi hẳn là không biết, bốn người kia đại biểu cho ai chăng? Đó là Ma La Lưu, Bồng Lai Tiên Tông và Thương Hải Chính Đạo Minh!"
"Theo như lời ngươi, Huyết Yểm chân nhân và Tịch Duyên chân nhân liên thủ, nghĩa là Ma La Lưu và Bồng Lai Tiên Tông kết minh, liên thủ đối phó Thương Hải Minh sao?"
"Xem ra ngươi cũng không ngốc! Trên thực tế, hiện tại ngoại giới đã sớm nháo loạn cả lên."
"Cái này ta ngược lại có biết, Mộ Lan chân nhân kia, là một trong những người có chiến lực mạnh nhất của Thương Hải Minh khi Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ không ra, phụ trách trấn giữ cửa ngõ Đông Nam. Hắn vẫn lạc trên Lãnh Quang đảo, khiến Đông Nam trống rỗng. Tam đại lưu chủ của Ma La Lưu cùng xuất hiện, dẫn đầu thế lực dưới trướng, trong nửa tháng ngắn ngủi, liên tục công thành chiếm đất."
"Thương Hải Minh chẳng lẽ không phản ứng sao?"
"Có thể có phản ứng gì, Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ bế quan muốn tấn thăng Hóa Thần kỳ, còn có Bồng Lai Tiên Tông vượt biển mà đến, đánh lén sau lưng Thương Hải Minh. Giờ phút này Thương Hải Minh 'ốc còn không mang nổi mình ốc', cũng chỉ có thể co cụm lại phạm vi thế lực."
("Ốc còn không mang nổi mình ốc" có nghĩa là lo thân còn chưa xong.) "Không, ta hỏi là vị Hóa Thần đại năng kia!"
"Cái này ta cũng không biết. Trên thực tế, đừng nói Hóa Thần đại năng, cho dù là chuyện của Nguyên Anh chân nhân, Kim Đan thượng nhân, chúng ta đều là nghe đồn mà thôi. Cụ thể thế nào, ai mà rõ được?"
"Nói đến, trước đại chiến Nguyên Anh, trên Lãnh Quang đảo có một trận Kim Đan đại chiến khác, cũng có chút truyền kỳ. Chuyện này không nhiều người biết, vẫn là một vị hảo hữu của ta đang làm việc tại Hàn Lệ tông, tự mình nói cho ta khi uống rượu."
"A, nói nghe xem?"
So với những tồn tại Nguyên Anh Hóa Thần, Kim Đan kỳ dù sao vẫn gần gũi với những tu sĩ Luyện Khí này hơn một chút.
Người được hỏi, mặt mày hớn hở, không biết là do uống nhiều rượu, hay là hưng phấn vì được mọi người mong đợi.
Hắn uống một ngụm rượu, đắc ý nói: "Trận chiến này, còn phải kể từ một vị ma đạo cao thủ tên là Thanh Dương Ma Quân. . ."
. . .
Dưới tửu lâu, là một tiệm thuốc.
Tên là Lang Gia.
Dược liệu trong đó chất lượng bình thường, nhưng chủng loại lại có chút đầy đủ.
Thuyền buôn Bắc Hải trước mắt, không phải đều là tu tiên giả, trong đó sẽ chiêu mộ lượng lớn phàm nhân võ giả.
Những phàm nhân võ giả này, theo thuyền buôn vào Nam ra Bắc, tuy thân thể cường tráng, nhưng trong hoàn cảnh phức tạp của hải vực, ít nhiều sẽ có bệnh tật.
Tu sĩ đại nhân cao cao tại thượng, sẽ không lãng phí pháp lực vì họ chữa bệnh.
Cùng lắm là khi dừng thuyền cập bến, để họ ra ngoài mua thuốc trị liệu.
Cũng chính vì thế, phàm là tiệm dược liệu mở ở bến cảng trọng địa, chủng loại nhất định phải đầy đủ.
Từ tu tiên giả đến phàm nhân, cần gì có nấy.
Giờ phút này, một nam tử sắc mặt vàng như nến, lưng còng, đứng ở cổng, thần sắc đờ đẫn.
Sau lưng, truyền đến tiếng bước chân.
"Khách nhân, đây là dược liệu ngài muốn, đều đã đủ."
Nam tử nhận mấy bao lớn, cho vào túi trữ vật.
Hắn ho khan một tiếng.
"Cảm ơn chưởng quỹ."
Ông chủ thở dài, "Không có gì đáng tạ. Gần đây chính ma đại chiến càng ngày càng nghiêm trọng, đường nhập hàng của chúng ta cũng đứt mất không ít, ngài muốn một số dược liệu trân quý, bình thường là có, gần đây cũng không bổ sung được hàng."
Nam tử nhíu mày, dò hỏi: "Ông chủ, tựa hồ biết nhiều hơn một chút?"
"Tiểu lão nhi vẫn luôn ở trấn nhỏ này, làm sao biết được nhiều chuyện hơn. . . Khụ khụ, ngược lại là cũng biết một chút!"
Thứ khiến thái độ ông chủ thay đổi rõ ràng chính là một khối trung phẩm linh thạch mà nam tử đưa.
Hắn đón nam tử vào hậu viện tiệm thuốc, nói chuyện một phen.
Đợi đến khi trời sắp tối, nam tử sắc mặt vàng như nến mới đi ra.
Nam tử chậm rãi đi, ra khỏi đường cái trấn nhỏ, men theo đường ven biển chậm rãi tản bộ.
Tiếng sóng biển ào ào.
Từng đợt thủy triều màu đỏ, cuốn tới, lại ào ào rút về.
Trên bãi cát, lưu lại một lớp mỏng rong biển màu đỏ.
Hồng Triều cảng được đặt tên theo loại hải triều do rong biển màu đỏ này tạo thành.
"Huyết Yểm Ma La, Tịch Duyên lão đạo, Phỉ Lãnh tiên tử, ba đại Nguyên Anh sơ kỳ chân nhân ra tay đối phó Nguyên Anh trung kỳ Mộ Lan Cao Hùng, vậy mà thắng!"
"Không chỉ thắng, thậm chí Nguyên Anh của đối phương cũng không chạy thoát."
"Chỉ có một đạo kiếm quang, thoát ly khống chế của ba người, bay về hướng cực Bắc."
"Hẳn là, kiếm quang kia chính là thanh Ngụy linh bảo trảm Thần kiếm?"
"Thông tin mà ông chủ tiệm thuốc này có được ngược lại có chút tỉ mỉ, Lang Gia tiệm thuốc, không phải sản nghiệp dưới trướng Lang Gia chân nhân sao? Tính toán khoảng cách, Hồng Triều cảng hoàn toàn chính xác cách Lang Gia sơn không xa."
"Nhớ kỹ trong Phỉ Lãnh đấu giá hội, Lang Gia chân nhân đã từng được mời, xác thực có cơ hội chứng kiến trận chiến kia. Người này giống Phỉ Lãnh tiên tử của Lãnh Quang đảo trước đây, thực hiện thái độ công bằng trung lập. Nhưng hiện nay chính ma đại chiến càng ngày càng nghiêm trọng, chỉ sợ hắn cũng không thể 'lo thân mình'."
("Lo thân mình" ý chỉ chỉ lo cho bản thân.) "Ngay cả ông chủ một tiệm thuốc dưới trướng hắn đều biết những tin tức nội tình này, không chừng là Lang Gia chân nhân cố ý thả ra, để thăm dò phản ứng các bên, cũng để hắn quyết định về phe nào."
Đột nhiên.
Nam tử dừng bước, thủy triều màu đỏ vẫn vỗ vào ống quần hắn.
"Nói như vậy, Hồng Triều cảng nhỏ bé này sau này sợ là cũng không bình yên."
Ánh mắt hắn lộ vẻ bất đắc dĩ.
Trong lòng không ngừng suy tư, nam tử chậm rãi tăng tốc, cuối cùng dừng lại ở một động phủ vách đá bên bờ biển.
Phất tay xua tan sương mù trận pháp, nam tử đi vào.
Chưa vào trong, liền thấy một nữ tử đang khoanh chân ngồi trên giường đá, chật vật điều tức.
Linh khí bốn phía, hội tụ về phía nàng, nhưng hơn phân nửa không được hấp thu, ngược lại quay trở lại.
Phát giác ánh mắt nhìn chăm chú của nam tử, nữ tử mở mắt.
"Chủ nhân, Thiên Toàn chỉ sợ. . ."
"Đừng nghĩ nhiều, thương thế của ngươi tuy nghiêm trọng, nhưng đã tạm thời bị ta áp chế. Chỉ cần sau này có đủ dược liệu, ta có thể giúp ngươi khôi phục."
Nói chuyện, chính là một trong những nhân vật chính mà đám tu sĩ Luyện Khí trong tửu lâu thảo luận —— La Trần.
Hắn lấy một nhóm dược liệu từ túi trữ vật ra, vừa cởi bao bì kiểm kê, vừa nhíu mày tự hỏi.
Thiên Toàn ngồi trên giường, yên tĩnh nhìn kỹ một màn này.
Lần đào vong này, nàng ra trận không nhiều, còn không bằng Hắc Vương chỉ xuất hiện ngắn ngủi, lại lập công lớn vào thời khắc cuối cùng.
Dưới tình huống hành động dốc toàn lực, nàng đã thi triển 'chín vạn dặm', môn pháp thuật cực kỳ phù hợp với nàng, đến cực hạn.
Trong vòng một ngày một đêm, đi nhanh chín vạn dặm!
Sau đó, không để ý tất cả, lại đi nhanh một ngày một đêm, đến tận đây mới hoàn toàn thoát khỏi truy sát của sơn chủ Bách Tạo sơn.
Mà cái giá phải trả, chính là căn cơ nàng bị hao tổn, đạo hạnh giảm sút nghiêm trọng.
Cảnh giới hiển lộ bây giờ, chỉ có bậc hai hậu kỳ!
Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng nản lòng thoái chí trước đó.
Tuy nhiên, có La Trần đảm bảo, trong lòng Thiên Toàn vẫn còn một tia hy vọng.
Thấy La Trần nhíu mày không nói, không khí trở nên ngưng trọng, nàng có chút không giữ được bình tĩnh, nhịn không được mở miệng: "Chủ nhân, hẳn là lại có truy binh đến rồi sao?"
"Không có."
La Trần lắc đầu, đánh giá trạng thái của Thiên Toàn.
"Sơn chủ Bách Tạo sơn kia đã không đuổi kịp chúng ta, ngươi không cần lo lắng."
"Nhưng ngươi. . ."
"Ta nghĩ đến một chuyện khác."
Động tác trên tay La Trần dừng lại.
Cuối cùng hạ quyết tâm.
"Chúng ta phải rời khỏi đây."
"Đi đâu?"
La Trần chân thành nói: "Một đường hướng Bắc, đi Vạn Tiên hội!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận