Trọng Sinh Độn Hóa: Nắm Bệnh Kiều Lão Đại Tung Hoành Mạt Thế

Trọng Sinh Độn Hóa: Nắm Bệnh Kiều Lão Đại Tung Hoành Mạt Thế - Chương 73: Ngươi muốn nhìn liền xem tốt (length: 8226)

Bác sĩ Phùng đang chọn cá trên mặt băng, nhìn thấy đồng nghiệp mang theo bếp trưởng đi về phía này, vẫy tay với mọi người.
"Ở đây!"
Bếp trưởng nghe tiếng, dẫn người đi qua.
Nhìn đám cá dày đặc trên mặt băng, hỏi:
"Sao lại nhiều cá như vậy?"
"Đây là Lâm tiên sinh và Ninh tiểu thư bắt được, để cải thiện bữa ăn cho nhà ăn căn cứ!"
"Vậy thì tốt!"
Bếp trưởng nhìn những người phụ bếp bắt đầu nhặt cá vào trong rương, vui mừng ra mặt.
"Đến lúc đó, ta sẽ làm thêm vài món nhắm rượu ngon, đưa đến biệt thự cho bọn họ, cảm tạ bọn họ."
Hai người, ngươi một lời, ta một tiếng, vui vẻ bàn luận. Cách đó không xa, còn có không ít người tụ tập nói chuyện phiếm, vô cùng náo nhiệt.
Mặt trời lặn phía tây, Ninh Nhiễm mang theo Lâm Viêm trở về, Bùi Thời Úc và hai người kia cũng định bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Bùi Thời Úc lấy khăn ra cho Ninh Nhiễm lau tay.
Hắn nhìn về phía Lâm Viêm, khẽ liếc qua một cái, rồi dời ánh mắt đi.
Lâm Viêm không hiểu sao, luôn có cảm giác chột dạ, giống như làm chuyện xấu bị phát hiện, rất kích động.
Tuy rằng Lão đại không theo, nhưng Lâm Viêm luôn cảm giác, chuyện mình làm, gây họa, lão đại đều biết.
...
Bùi Thời Úc, Ninh Nhiễm, Đoàn Trạch, Lâm Viêm trở về biệt thự không lâu.
Bếp trưởng nhà ăn căn cứ, liền tự mình gói ghém một ít đồ ăn mang đến.
Đoàn Trạch và Lâm Viêm ra mở cửa.
Bếp trưởng cười tươi rói, tay mang theo một hộp đồ ăn cao gần bằng nửa người.
"Hôm nay đa tạ Ninh tiểu thư và Lâm tiên sinh đã tặng cá, hai ngày nay thức ăn ở căng tin có thể có thêm chút đồ mặn."
Bếp trưởng vừa nói, vừa đưa hộp đồ ăn trong tay qua.
"Đa tạ."
Đoàn Trạch liếc nhìn Lâm Viêm đang lơ đễnh, tiếp nhận hộp đồ ăn, nói lời cảm tạ.
Sau khi bếp trưởng rời đi, Đoàn Trạch đóng lại cánh cửa sắt lớn chạm rỗng bên ngoài biệt thự.
Lâm Viêm huýt sáo, sờ mũi, trước khi Đoàn Trạch kịp hỏi, nhanh chóng xoay người bỏ trốn.
Sau khi sự việc quạ đen biến dị xảy ra, phòng thí nghiệm căn cứ đã tiến hành nghiên cứu về động vật biến dị.
Trước đó, kế hoạch xây dựng tám máy đuổi chim bằng sóng siêu âm cỡ lớn, hiện giờ đã hoàn thành toàn bộ.
Bởi vì lần này ra ngoài, Bùi Thời Úc và những người khác lại gặp phải chuột biến dị ở sở nghiên cứu Nam Giao.
Tần Chính Sơ sau khi biết được, nhanh chóng sắp xếp người rà soát căn cứ, đồng thời cho người gia cố các ngóc ngách trong căn cứ, đề phòng những con chuột biến dị này có thể thừa cơ hội, trà trộn vào trong căn cứ sinh sôi nảy nở.
Số lượng chuột biến dị xuất hiện ở sở nghiên cứu Nam Giao của căn cứ, có thể thấy được tốc độ sinh sôi nảy nở của đàn chuột rất nhanh.
Vạn nhất có những con chuột biến dị khác tiến vào căn cứ, sinh sôi nảy nở ở căn cứ, hậu quả khó mà lường được. Hơn nữa, căn cứ số một nằm ở Bắc Giao B thị, mặc dù cách sở nghiên cứu Nam Giao một khoảng cách, nhưng đều thuộc phạm trù B thị.
...
Gần đây, khu chợ giao dịch nhỏ bên cạnh nhà ăn đang được xây dựng thêm.
Chủng loại vật phẩm giao dịch, so với trước đây đã nhiều hơn không ít, lượng người qua lại cũng tăng lên gấp mấy lần.
Để đảm bảo trật tự trị an, đội tuần tra chính thức trên khu chợ, đã mở rộng thêm không ít người.
Hơn nữa, việc tuần tra càng thêm dày đặc, thường xuyên.
Ninh Nhiễm sáng sớm rửa mặt xong, từ trong phòng đi ra ăn sáng.
Vừa đi tới cửa cầu thang, liền nghe thấy tiếng trò chuyện ở cửa ra vào.
Bùi Thời Úc lúc này đang ở cùng Đoàn Trạch trong thư phòng tầng hai.
Lâm Viêm đang nói chuyện với Thẩm Quân, người đến cửa từ sáng sớm.
Ninh Nhiễm đi về phía cửa ra vào, nàng ngáp một cái, giọng nói có vẻ uể oải, mang theo chút lười biếng vừa mới tỉnh ngủ.
"Sao không vào?"
Nghe thanh âm sau lưng, Lâm Viêm và Thẩm Quân quay đầu nhìn về nơi phát ra thanh âm.
Thẩm Quân lễ phép gật đầu, giải thích.
"Không được, ta còn có công vụ, nói xong việc liền đi."
Ninh Nhiễm đứng ở bên cạnh Lâm Viêm, nghe Thẩm Quân nói.
"Chợ giao dịch xây dựng thêm cũng sắp xong, bên trong có thêm không ít đồ.
Tối nay sẽ tổ chức một buổi bắn pháo hoa ở chợ giao dịch, căn cứ trưởng muốn mời bốn vị đi tham gia.
Phu nhân căn cứ trưởng nghe nói Ninh tiểu thư thích tay nghề của bếp trưởng, còn đặt phòng ở tầng hai nhà ăn, tiện thể dùng bữa tối."
"Được, chúng ta biết."
Ninh Nhiễm nghĩ, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền đồng ý.
Lâm Viêm nghe có bữa tối miễn phí, trên mặt tuy tỏ vẻ kiêu kỳ, nhưng thực tế trong lòng rất cao hứng.
Thẩm Quân truyền xong lời, liền rời khỏi biệt thự.
Ninh Nhiễm và Lâm Viêm vừa đóng cửa lại, Bùi Thời Úc và Đoàn Trạch liền từ trên lầu xuống.
Bữa sáng đã sớm chuẩn bị xong, giữ ấm trong nồi.
Lấy ra thì nhiệt độ vừa phải, không lạnh không nóng.
Ninh Nhiễm và Lâm Viêm đem chuyện Thẩm Quân đến nói cho Bùi Thời Úc và Đoàn Trạch.
Bùi Thời Úc không tỏ vẻ gì, gật đầu, giúp Ninh Nhiễm lau vết sữa không cẩn thận dính ở khóe miệng.
Đoàn Trạch ăn no xong, buông bát đũa.
"Ta đi chuẩn bị đồ trước."
"Được."
Bùi Thời Úc gật đầu, ánh mắt lại vẫn nhìn Ninh Nhiễm của hắn.
Ninh Nhiễm bị hắn nhìn có chút xấu hổ, cầm ly sữa trong tay đặt xuống.
"Ngươi không cần nhìn ta mãi."
Bùi Thời Úc bị che khuất đôi mắt, khóe miệng vẫn mang theo ý cười nhẹ.
Đoàn Trạch đứng lên, tiện thể kéo Lâm Viêm đang ợ no đi.
"Vì sao?"
Bùi Thời Úc nắm lấy tay Ninh Nhiễm, đặt lên bên miệng khẽ hôn.
Nhìn về phía Ninh Nhiễm, ánh mắt trở nên vô tội và ủy khuất.
"Vì sao không thể nhìn Nhiễm Nhiễm..."
Ninh Nhiễm nhìn Bùi Thời Úc, lại lần nữa bị khuôn mặt 'vô tội' của Bùi Thời Úc mê hoặc.
Mặt nàng đỏ lên, không tự giác dời ánh mắt, không nói nguyên tắc.
" . . . . . Cũng không phải không thể."
Ninh Nhiễm trong lòng khinh bỉ chính mình, vậy mà lại là một kẻ mê trai, do dự một hồi, làm bộ dáng hung dữ, nói.
"Thế nhưng không thể nhìn mãi!"
". . . Vậy được rồi."
Giọng Bùi Thời Úc trầm thấp, mang theo một tia không tình nguyện.
"Nếu Nhiễm Nhiễm không cho ta xem, tuy rằng ta sẽ rất đau lòng, thế nhưng ta sẽ nghe Nhiễm Nhiễm."
Ninh Nhiễm nhìn Bùi Thời Úc ra vẻ đáng thương, nhưng lại không hiểu sao làm rung động trái tim nhỏ bé của nàng, khiến nàng cảm thấy 'đáng yêu', cuối cùng lựa chọn cam chịu.
"Thôi được rồi! Ngươi muốn nhìn thì cứ nhìn đi."
Dù sao nàng cũng không thiếu miếng thịt nào, cứ để hắn vui vẻ là được.
...
Gần chạng vạng, Tần Chính Sơ an bài xe, đúng giờ dừng ở cửa biệt thự.
Sau khi bốn người lên xe, tài xế lái thẳng đến nhà ăn căn cứ gần chợ giao dịch.
Đến nhà ăn căn cứ thì Tần Chính Sơ đang đứng cùng một người phụ nữ ở bên ngoài chờ bọn họ.
Người phụ nữ kia nhìn qua xấp xỉ tuổi Tần Chính Sơ.
Nàng có dáng người yểu điệu, khuôn mặt xinh đẹp, mái tóc đen dài thẳng mượt được vén gọn ra sau đầu, nhìn qua là một người rất dịu dàng.
Bùi Thời Úc, Ninh Nhiễm, bốn người vừa xuống xe, người phụ nữ liền cùng Tần Chính Sơ tiến lên đón.
Tần Chính Sơ nhìn về phía Bùi Thời Úc bốn người, giới thiệu với bọn họ.
"Các ngươi hẳn là chưa từng gặp qua, đây là phu nhân của ta, Kỷ Uyển."
Kỷ Uyển gật đầu với Bùi Thời Úc bốn người.
"Chào mọi người. Đường đột mời mọi người đến đây, xin bỏ qua cho.
Ta nghe nói các ngươi đã giúp Chính Sơ không ít việc, cho nên muốn cảm ơn các ngươi."
Nàng đưa tay nắm lấy cổ tay Ninh Nhiễm, thân mật như một người chị, dẫn Ninh Nhiễm đi lên tầng hai nhà ăn.
"Ta đã bảo bếp trưởng chuẩn bị không ít món, ngươi xem thích ăn gì.
Ta còn cố ý mang theo một ít thịt khô, bảo bếp trưởng làm cho ngươi ăn, cũng không biết có hợp khẩu vị của ngươi không, lát nữa cùng nhau nếm thử."
Ninh Nhiễm gật đầu, theo Kỷ Uyển lên lầu.
Bùi Thời Úc ma sát lòng bàn tay trống rỗng, sắc mặt lạnh hơn vài phần.
Tần Chính Sơ nhìn ra điều gì, cười ha ha vài tiếng, mang theo Bùi Thời Úc đang ghen, còn có Đoàn Trạch, Lâm Viêm, đi theo sau lưng Kỷ Uyển và Ninh Nhiễm, đi lên lầu...
Bạn cần đăng nhập để bình luận