Trả Tiền Mới Có Thể Tu Tiên? Ta Tông Môn Toàn Bộ Miễn Phí
Chương 02: "Tiền lương" ba vạn cất bước
**Chương 02: "Lương" ba vạn khởi điểm**
"Ta dựa, nhiều người thế này?"
Tô Bạch vừa mới bước vào đại quảng trường Bách Tông Hội, liền bị cảnh tượng náo nhiệt trước mắt làm cho giật nảy mình, người đông nghìn nghịt, gần như lấp kín toàn bộ quảng trường.
Dân chúng ở thế giới này cuồng nhiệt tu tiên đến vậy sao?
Mà hắn đếm qua, ước chừng có thể nhìn thấy một trăm linh bảy cái chiêu bài, tương đương với hơn một trăm thế lực tông môn đang chiêu mộ đệ tử tại đây.
Những tấm chiêu bài này, cái nào cái nấy đều hoành tráng, xa hoa, đặc biệt là cái ở giữa, càng toát lên khí phái phi phàm.
Trên bảng hiệu đó khắc ba chữ mạ vàng "Linh Tiêu Tông", phía dưới còn có mấy hàng chữ lớn:
Tiên minh top 500!
Mỗi tháng lương cơ bản: Ba mươi lượng bạc.
Hôm nay thành Vân Thủy danh ngạch: Năm mươi vị
Giờ phút này, xung quanh vị trí của "Linh Tiêu Tông" đã chật kín người, ai cũng muốn tranh thủ một suất.
Tô Bạch nhìn tấm chiêu bài mạ vàng xa hoa kia, lại nhìn tấm ván gỗ rách nát trong tay mình, trong lòng không khỏi cảm khái liên tục.
"Không hổ là top 500, đúng là giàu nứt đố đổ vách, một tháng ba mươi lượng bạc khởi điểm!"
Ở thế giới này, tiền tệ lưu thông chủ yếu là tiền đồng và bạc, trong đó một lượng bạc tương đương một ngàn đồng tiền.
Dựa theo quan sát mấy ngày nay của hắn, một đồng tiền ở thế giới này xấp xỉ một đồng tiền ở thế giới của hắn.
Cũng có nghĩa là, ba mươi lượng bạc, chính là "Lương" ba vạn khởi điểm!
Hai chữ khởi điểm, mang đến vô hạn mơ màng!
Bảo sao nhiều người tranh nhau muốn vào như vậy!
Tô Bạch nhìn xung quanh, trên bảng hiệu của các tông môn kia, "Lương" đều được ghi rõ trong khoảng từ ba lượng đến ba mươi lượng bạc.
Hắn đưa tay sờ vào hai mươi văn tiền còn sót lại trong túi, trong lòng không nhịn được thầm nói.
"Đệ tử lương còn không phát nổi, làm ăn cái nỗi gì!"
Một lát sau, hắn quyết định, viết mấy dòng chữ lên tấm ván gỗ.
Thiên Đạo Tông
Tương lai đệ nhất tông!
Lương cơ bản mỗi tháng: Ba mươi lượng
Danh ngạch: Một vị
"Lão tử đường đường là người sở hữu hệ thống, sao có thể vì ba lượng bạc mà khom lưng!"
"Dù sao lương là hết một tháng mới phát, trước cứ chiêu mộ đệ tử thăng cấp tông môn, sau một tháng còn sợ không có bạc?"
Nghĩ đến đây, Tô Bạch tìm một vị trí, dựng tấm ván gỗ lên phía trước, sau đó ngồi đợi đệ tử tới cửa "Phỏng vấn".
Đến vạn tông người vô số kể, cho dù tất cả mọi người đều muốn đến "Linh Tiêu Tông" nhưng rất nhiều người "Thực lực" có hạn, không chen chân lên được đầu nên đành phải đi xem xét những tông môn khác.
Bởi vậy, trước mỗi chiêu bài đều có rất nhiều người.
"Mọi người lại đây xem, tương lai đệ nhất thiên hạ tông, đi qua đi lại đừng bỏ lỡ!"
Tô Bạch ngồi tại chỗ lớn tiếng rao, trên mặt nở nụ cười, lấy thái độ tươi tắn đối đãi mọi người, đây là lễ nghi cơ bản của một "Phỏng vấn quan" .
"Cái gì? Tương lai đệ nhất thiên hạ tông?"
Mọi người đều ngẩn ra, nhao nhao dừng bước, tò mò nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Đợi bọn hắn bước nhanh tới, tiến lại gần nhìn rõ cái gọi là chiêu bài kia, tất cả mọi người mắt trợn tròn xoe như chuông đồng, miệng há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng gà.
Ngay sau đó, một tràng cười lớn vang lên.
"Cái này chắc chắn là chiêu bài? Hay là đang đùa vậy!" Có người không nhịn được cười ra tiếng, chỉ vào tấm ván gỗ cũ nát không chịu nổi trước mặt Tô Bạch mà nói.
Hơn nữa, tấm ván gỗ này còn lởm chởm không đều, giống như bị chó gặm.
"Nhìn là biết, đây chắc chắn lại là một tông môn lừa đảo, muốn lừa những người ham tu tiên vào tròng!" Lại có một người khác phân tích như thật, trên mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ.
"Gặp phải loại lừa đảo này, ta phải dặn con ta tránh xa một chút, kẻo bị ảnh hưởng!" Một phụ nữ trung niên nắm chặt tay đứa bé bên cạnh, vội vàng rời đi.
"Haizz, đứa nhỏ này trông cũng sáng sủa, sao lại không học điều tốt, lại đi lừa đảo thế này?" Một lão giả lắc đầu thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
"Đậu phộng, các ngươi mau nhìn xem, tên lừa đảo kia viết gì trên chiêu bài kìa, lương cơ bản mỗi tháng, ba mươi lượng!"
"Đúng là ba mươi lượng thật, ta còn tưởng là ba lượng cơ, hóa ra là nhìn thiếu một số 0!"
"Là ta điên hay là thế giới này điên? Nhân gia Linh Tiêu Tông tiên minh top 500, mới ba mươi lượng bạc!"
"Nghĩ tiền đến phát điên rồi à!"
"Vốn tưởng là lừa đảo, hóa ra là một tên ngốc!"
Một đám người cười nhạo, khiến càng ngày càng nhiều người chú ý tới.
Khi thấy một thiếu niên mang theo một tấm ván gỗ rách nát mà chiêu mộ đệ tử, còn ra giá ba mươi lượng bạc, tất cả mọi người đều phì cười.
Trước không nói ngươi có phải lừa đảo hay không, cho dù là thật, chẳng lẽ ngươi không hiểu rõ tình hình?
Ngươi có tư cách gì đòi ba mươi lượng?
Ngươi là tiên minh top 500?
Hay là giống Linh Tiêu Tông có trăm vạn đệ tử, cường giả vô số?
Nghe tiếng bàn tán của đám người xung quanh, Tô Bạch có chút nhíu mày.
Sao càng ngày càng thấy không ổn?
Tông môn ta phúc lợi đãi ngộ tốt, còn bị cười nhạo?
Chẳng lẽ, đệ tử Thiên Đạo Tông ta "Lương" nhất định phải thấp hơn Linh Tiêu Tông?
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ. . . . .
Tô Bạch đã ngồi bốn canh giờ, có tông môn nhận đủ người rời đi, lại có tông môn mới tới.
Người qua đường cũng tấp nập không dứt, dừng lại ở chỗ hắn không ít.
Thế nhưng, mỗi một người dừng lại ở chỗ hắn, thấy được chiêu bài, đều đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười ha hả giễu cợt.
Đặc biệt là khi nghe hoặc nhìn thấy đòi ba mươi lượng bạc, ánh mắt ai nấy đều như nhìn kẻ ngu si.
Không một ai ngoại lệ!
Tô Bạch cũng không tức giận, mà yên tĩnh ngồi tại chỗ chờ đợi.
... . .
Gia Cát Phong bước đi nặng nề, như cái xác không hồn xuống chân núi, bất giác đi tới Bách Tông Hội chiêu mộ đệ tử.
"Còn mười suất cuối cùng!"
"Nhanh, tranh thủ thời gian!"
Mấy vị chấp sự phụ trách chiêu mộ đệ tử của Linh Tiêu Tông lớn tiếng hô, lập tức đám người sôi trào, nhao nhao xông lên phía trước, sợ không giành được danh ngạch.
"Tiên nhân, đây là chút đặc sản địa phương, ngài xem qua?" Một trung niên nam tử chen lấn đi lên, cung kính dâng lên một bao tải xám xịt, đồng thời kéo con trai mình tới.
"Tiên nhân, ngài xem con trai ta thế nào?"
Một vị chấp sự nhận lấy bao tải, đầu tiên là dùng tay ước lượng cân nặng, lại thò tay vào sờ soạng, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười: "Ha ha, tiểu tử này không tệ, nhìn là biết là nguyên liệu tu tiên, chọn ngươi!"
Trung niên nam tử cùng con trai hắn lập tức mừng rỡ vô cùng, quỳ xuống đất cảm động đến rơi nước mắt.
"Cảm ơn tiên nhân! Cảm ơn tiên nhân!"
Chỉ là một thân phận tạp dịch, đã khiến bọn họ vui mừng đến vậy.
Cái gọi là đặc sản địa phương trong bao tải kia, ít nhất là hai mươi lượng bạc!
Đây đã trở thành luật bất thành văn khi tuyển chọn tạp dịch, không có bạc, không chuẩn bị, còn muốn có suất?
Dù sao người muốn trở thành tạp dịch nhiều như vậy, những chấp sự này muốn cho ai thì cho, không có chút lợi lộc, dựa vào cái gì cho ngươi?
Trước mắt trung niên nam tử này y phục còn có miếng vá, gia cảnh khẳng định bình thường, số bạc này, có lẽ phải bớt ăn bớt mặc mấy năm mới để dành được.
Gia Cát Phong ở một bên yên lặng nhìn, lại phảng phất nhìn thấy bản thân nửa năm trước.
Nửa năm trước, hắn bán căn nhà duy nhất, lại vay mượn khắp nơi, mới gom góp đủ hai trăm lượng bạc ròng.
Trong đó hai mươi lượng chuẩn bị đổi một suất tạp dịch, một trăm tám mươi lượng đóng phí nửa năm tạp dịch.
Phô trương nhất chính là, tạp dịch còn không bao ăn ở!
Hắn không có cách nào, thân không một xu dính túi, chỉ có thể mỗi ngày làm xong nhiệm vụ của mình, lại làm thêm cho các sư huynh sư tỷ khác, mới miễn cưỡng kiếm chút tiền phụ cấp ăn mặc.
Vất vả nửa năm, không ngờ lại có kết quả này!
Tông môn quy định, muốn vào tông môn, trở thành đệ tử chính thức tu luyện tiên pháp, cần làm tạp dịch nửa năm trước!
Đệ tử tạp dịch mỗi ngày đều có đủ loại nhiệm vụ, hoặc quét bậc thang, hoặc gánh nước, hoặc trồng trọt linh thảo, nửa năm không nghỉ.
Đồng thời, đệ tử tạp dịch mỗi tháng đều phải nộp ba mươi lượng bạc cho tông môn, mới có thể tiếp tục ở lại, nếu không chỉ có thể cút đi.
Không phải vậy ngươi không có tiền còn chiếm suất, người phía sau còn vào được không?
"Haizz!"
Lại khẽ thở dài một tiếng, Gia Cát Phong không biết đường phía trước ở nơi nào.
Nhà không có, khảo hạch cũng không qua, cũng không có bạc tiếp tục làm tạp dịch nửa năm, thân không một xu. . . .
Nếu như không thể trở thành tiên nhân, làm sao báo thù cho cha mẹ?
Có lẽ, cả đời này, hắn không báo được thù rồi?
Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, trong ánh mắt lại thoáng nhìn thấy một tấm chiêu bài.
Thiên Đạo Tông
Bao ăn bao ở!
Vào tông liền có thể học tập tiên pháp!
Lương cơ bản mỗi tháng: Ba mươi lượng
Danh ngạch: Một vị
Vào tông liền có thể học tập tiên pháp?
Gia Cát Phong không nhịn được dừng bước, ánh mắt không thể rời đi.
Nếu như. . . . Vào tông liền có thể tu tiên. . .
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền như cỏ dại điên cuồng sinh sôi, trong nháy mắt lan tràn trong đầu Gia Cát Phong, khiến hắn không thể khống chế!
Rất lâu sau, Gia Cát Phong mới hít sâu một hơi đè nén xúc động trong lòng, nhấc chân đi về phía chiêu bài kia.
"Ta dựa, nhiều người thế này?"
Tô Bạch vừa mới bước vào đại quảng trường Bách Tông Hội, liền bị cảnh tượng náo nhiệt trước mắt làm cho giật nảy mình, người đông nghìn nghịt, gần như lấp kín toàn bộ quảng trường.
Dân chúng ở thế giới này cuồng nhiệt tu tiên đến vậy sao?
Mà hắn đếm qua, ước chừng có thể nhìn thấy một trăm linh bảy cái chiêu bài, tương đương với hơn một trăm thế lực tông môn đang chiêu mộ đệ tử tại đây.
Những tấm chiêu bài này, cái nào cái nấy đều hoành tráng, xa hoa, đặc biệt là cái ở giữa, càng toát lên khí phái phi phàm.
Trên bảng hiệu đó khắc ba chữ mạ vàng "Linh Tiêu Tông", phía dưới còn có mấy hàng chữ lớn:
Tiên minh top 500!
Mỗi tháng lương cơ bản: Ba mươi lượng bạc.
Hôm nay thành Vân Thủy danh ngạch: Năm mươi vị
Giờ phút này, xung quanh vị trí của "Linh Tiêu Tông" đã chật kín người, ai cũng muốn tranh thủ một suất.
Tô Bạch nhìn tấm chiêu bài mạ vàng xa hoa kia, lại nhìn tấm ván gỗ rách nát trong tay mình, trong lòng không khỏi cảm khái liên tục.
"Không hổ là top 500, đúng là giàu nứt đố đổ vách, một tháng ba mươi lượng bạc khởi điểm!"
Ở thế giới này, tiền tệ lưu thông chủ yếu là tiền đồng và bạc, trong đó một lượng bạc tương đương một ngàn đồng tiền.
Dựa theo quan sát mấy ngày nay của hắn, một đồng tiền ở thế giới này xấp xỉ một đồng tiền ở thế giới của hắn.
Cũng có nghĩa là, ba mươi lượng bạc, chính là "Lương" ba vạn khởi điểm!
Hai chữ khởi điểm, mang đến vô hạn mơ màng!
Bảo sao nhiều người tranh nhau muốn vào như vậy!
Tô Bạch nhìn xung quanh, trên bảng hiệu của các tông môn kia, "Lương" đều được ghi rõ trong khoảng từ ba lượng đến ba mươi lượng bạc.
Hắn đưa tay sờ vào hai mươi văn tiền còn sót lại trong túi, trong lòng không nhịn được thầm nói.
"Đệ tử lương còn không phát nổi, làm ăn cái nỗi gì!"
Một lát sau, hắn quyết định, viết mấy dòng chữ lên tấm ván gỗ.
Thiên Đạo Tông
Tương lai đệ nhất tông!
Lương cơ bản mỗi tháng: Ba mươi lượng
Danh ngạch: Một vị
"Lão tử đường đường là người sở hữu hệ thống, sao có thể vì ba lượng bạc mà khom lưng!"
"Dù sao lương là hết một tháng mới phát, trước cứ chiêu mộ đệ tử thăng cấp tông môn, sau một tháng còn sợ không có bạc?"
Nghĩ đến đây, Tô Bạch tìm một vị trí, dựng tấm ván gỗ lên phía trước, sau đó ngồi đợi đệ tử tới cửa "Phỏng vấn".
Đến vạn tông người vô số kể, cho dù tất cả mọi người đều muốn đến "Linh Tiêu Tông" nhưng rất nhiều người "Thực lực" có hạn, không chen chân lên được đầu nên đành phải đi xem xét những tông môn khác.
Bởi vậy, trước mỗi chiêu bài đều có rất nhiều người.
"Mọi người lại đây xem, tương lai đệ nhất thiên hạ tông, đi qua đi lại đừng bỏ lỡ!"
Tô Bạch ngồi tại chỗ lớn tiếng rao, trên mặt nở nụ cười, lấy thái độ tươi tắn đối đãi mọi người, đây là lễ nghi cơ bản của một "Phỏng vấn quan" .
"Cái gì? Tương lai đệ nhất thiên hạ tông?"
Mọi người đều ngẩn ra, nhao nhao dừng bước, tò mò nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Đợi bọn hắn bước nhanh tới, tiến lại gần nhìn rõ cái gọi là chiêu bài kia, tất cả mọi người mắt trợn tròn xoe như chuông đồng, miệng há to đến mức có thể nhét vừa quả trứng gà.
Ngay sau đó, một tràng cười lớn vang lên.
"Cái này chắc chắn là chiêu bài? Hay là đang đùa vậy!" Có người không nhịn được cười ra tiếng, chỉ vào tấm ván gỗ cũ nát không chịu nổi trước mặt Tô Bạch mà nói.
Hơn nữa, tấm ván gỗ này còn lởm chởm không đều, giống như bị chó gặm.
"Nhìn là biết, đây chắc chắn lại là một tông môn lừa đảo, muốn lừa những người ham tu tiên vào tròng!" Lại có một người khác phân tích như thật, trên mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ.
"Gặp phải loại lừa đảo này, ta phải dặn con ta tránh xa một chút, kẻo bị ảnh hưởng!" Một phụ nữ trung niên nắm chặt tay đứa bé bên cạnh, vội vàng rời đi.
"Haizz, đứa nhỏ này trông cũng sáng sủa, sao lại không học điều tốt, lại đi lừa đảo thế này?" Một lão giả lắc đầu thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
"Đậu phộng, các ngươi mau nhìn xem, tên lừa đảo kia viết gì trên chiêu bài kìa, lương cơ bản mỗi tháng, ba mươi lượng!"
"Đúng là ba mươi lượng thật, ta còn tưởng là ba lượng cơ, hóa ra là nhìn thiếu một số 0!"
"Là ta điên hay là thế giới này điên? Nhân gia Linh Tiêu Tông tiên minh top 500, mới ba mươi lượng bạc!"
"Nghĩ tiền đến phát điên rồi à!"
"Vốn tưởng là lừa đảo, hóa ra là một tên ngốc!"
Một đám người cười nhạo, khiến càng ngày càng nhiều người chú ý tới.
Khi thấy một thiếu niên mang theo một tấm ván gỗ rách nát mà chiêu mộ đệ tử, còn ra giá ba mươi lượng bạc, tất cả mọi người đều phì cười.
Trước không nói ngươi có phải lừa đảo hay không, cho dù là thật, chẳng lẽ ngươi không hiểu rõ tình hình?
Ngươi có tư cách gì đòi ba mươi lượng?
Ngươi là tiên minh top 500?
Hay là giống Linh Tiêu Tông có trăm vạn đệ tử, cường giả vô số?
Nghe tiếng bàn tán của đám người xung quanh, Tô Bạch có chút nhíu mày.
Sao càng ngày càng thấy không ổn?
Tông môn ta phúc lợi đãi ngộ tốt, còn bị cười nhạo?
Chẳng lẽ, đệ tử Thiên Đạo Tông ta "Lương" nhất định phải thấp hơn Linh Tiêu Tông?
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ. . . . .
Tô Bạch đã ngồi bốn canh giờ, có tông môn nhận đủ người rời đi, lại có tông môn mới tới.
Người qua đường cũng tấp nập không dứt, dừng lại ở chỗ hắn không ít.
Thế nhưng, mỗi một người dừng lại ở chỗ hắn, thấy được chiêu bài, đều đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười ha hả giễu cợt.
Đặc biệt là khi nghe hoặc nhìn thấy đòi ba mươi lượng bạc, ánh mắt ai nấy đều như nhìn kẻ ngu si.
Không một ai ngoại lệ!
Tô Bạch cũng không tức giận, mà yên tĩnh ngồi tại chỗ chờ đợi.
... . .
Gia Cát Phong bước đi nặng nề, như cái xác không hồn xuống chân núi, bất giác đi tới Bách Tông Hội chiêu mộ đệ tử.
"Còn mười suất cuối cùng!"
"Nhanh, tranh thủ thời gian!"
Mấy vị chấp sự phụ trách chiêu mộ đệ tử của Linh Tiêu Tông lớn tiếng hô, lập tức đám người sôi trào, nhao nhao xông lên phía trước, sợ không giành được danh ngạch.
"Tiên nhân, đây là chút đặc sản địa phương, ngài xem qua?" Một trung niên nam tử chen lấn đi lên, cung kính dâng lên một bao tải xám xịt, đồng thời kéo con trai mình tới.
"Tiên nhân, ngài xem con trai ta thế nào?"
Một vị chấp sự nhận lấy bao tải, đầu tiên là dùng tay ước lượng cân nặng, lại thò tay vào sờ soạng, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười: "Ha ha, tiểu tử này không tệ, nhìn là biết là nguyên liệu tu tiên, chọn ngươi!"
Trung niên nam tử cùng con trai hắn lập tức mừng rỡ vô cùng, quỳ xuống đất cảm động đến rơi nước mắt.
"Cảm ơn tiên nhân! Cảm ơn tiên nhân!"
Chỉ là một thân phận tạp dịch, đã khiến bọn họ vui mừng đến vậy.
Cái gọi là đặc sản địa phương trong bao tải kia, ít nhất là hai mươi lượng bạc!
Đây đã trở thành luật bất thành văn khi tuyển chọn tạp dịch, không có bạc, không chuẩn bị, còn muốn có suất?
Dù sao người muốn trở thành tạp dịch nhiều như vậy, những chấp sự này muốn cho ai thì cho, không có chút lợi lộc, dựa vào cái gì cho ngươi?
Trước mắt trung niên nam tử này y phục còn có miếng vá, gia cảnh khẳng định bình thường, số bạc này, có lẽ phải bớt ăn bớt mặc mấy năm mới để dành được.
Gia Cát Phong ở một bên yên lặng nhìn, lại phảng phất nhìn thấy bản thân nửa năm trước.
Nửa năm trước, hắn bán căn nhà duy nhất, lại vay mượn khắp nơi, mới gom góp đủ hai trăm lượng bạc ròng.
Trong đó hai mươi lượng chuẩn bị đổi một suất tạp dịch, một trăm tám mươi lượng đóng phí nửa năm tạp dịch.
Phô trương nhất chính là, tạp dịch còn không bao ăn ở!
Hắn không có cách nào, thân không một xu dính túi, chỉ có thể mỗi ngày làm xong nhiệm vụ của mình, lại làm thêm cho các sư huynh sư tỷ khác, mới miễn cưỡng kiếm chút tiền phụ cấp ăn mặc.
Vất vả nửa năm, không ngờ lại có kết quả này!
Tông môn quy định, muốn vào tông môn, trở thành đệ tử chính thức tu luyện tiên pháp, cần làm tạp dịch nửa năm trước!
Đệ tử tạp dịch mỗi ngày đều có đủ loại nhiệm vụ, hoặc quét bậc thang, hoặc gánh nước, hoặc trồng trọt linh thảo, nửa năm không nghỉ.
Đồng thời, đệ tử tạp dịch mỗi tháng đều phải nộp ba mươi lượng bạc cho tông môn, mới có thể tiếp tục ở lại, nếu không chỉ có thể cút đi.
Không phải vậy ngươi không có tiền còn chiếm suất, người phía sau còn vào được không?
"Haizz!"
Lại khẽ thở dài một tiếng, Gia Cát Phong không biết đường phía trước ở nơi nào.
Nhà không có, khảo hạch cũng không qua, cũng không có bạc tiếp tục làm tạp dịch nửa năm, thân không một xu. . . .
Nếu như không thể trở thành tiên nhân, làm sao báo thù cho cha mẹ?
Có lẽ, cả đời này, hắn không báo được thù rồi?
Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, trong ánh mắt lại thoáng nhìn thấy một tấm chiêu bài.
Thiên Đạo Tông
Bao ăn bao ở!
Vào tông liền có thể học tập tiên pháp!
Lương cơ bản mỗi tháng: Ba mươi lượng
Danh ngạch: Một vị
Vào tông liền có thể học tập tiên pháp?
Gia Cát Phong không nhịn được dừng bước, ánh mắt không thể rời đi.
Nếu như. . . . Vào tông liền có thể tu tiên. . .
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền như cỏ dại điên cuồng sinh sôi, trong nháy mắt lan tràn trong đầu Gia Cát Phong, khiến hắn không thể khống chế!
Rất lâu sau, Gia Cát Phong mới hít sâu một hơi đè nén xúc động trong lòng, nhấc chân đi về phía chiêu bài kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận