Tổng Mạn: Ác Ma Cửa Hàng Tiện Lợi, Cho Kisaki Eri Bên Trên Còng Tay

Chương 9: Kisaki Eri: Ta làm sao sẽ rút thăm được thứ này? (Cầu hoa tươi! Cầu đánh giá phiếu vé!)

**Chương 9: Kisaki Eri: Ta sao lại rút được thứ này? (Cầu hoa tươi! Cầu đánh giá!)**
Suzuki Tomoko nhìn chính mình trong gương, Không chỉ làn da trở nên căng mịn và trắng sáng hơn, Mà dung mạo của nàng cũng được cải thiện đáng kể, Những khuyết điểm nhỏ nhặt ban đầu hoàn toàn biến mất, Chỉ còn lại một khuôn mặt xinh đẹp, Dù không trang điểm cũng khiến người cảm thấy toát lên vẻ đẹp t·h·i·ê·n sinh.
Suzuki Sonoko bước vào phòng vệ sinh,.
Tựa đầu lên vai Suzuki Tomoko, cười hì hì hỏi, "Thế nào? Ta không l·ừ·a ngươi chứ!"
Suzuki Tomoko ánh mắt sáng ngời, nhìn về phía Suzuki Sonoko, "Sonoko, Dưỡng Nhan Đan này còn không?"
Đôi mắt nàng lấp lánh, Dưỡng Nhan Đan này có c·ô·ng hiệu thần kỳ như vậy, Tuyệt đối sẽ khiến người ta tranh nhau mua, Chỉ cần đóng gói một chút, Một viên bán hơn trăm triệu chắc chắn không thành vấn đề.
Thậm chí còn có thể cung không đủ cầu!
Suzuki Sonoko lắc đầu, "Ta chỉ rút được một viên."
Suzuki Tomoko suy nghĩ một lát, "Ngươi còn rút được gì ở trong tiệm đó?"
Bây giờ nàng rất hứng thú với cửa hàng Ác Ma này, Lại có thể rút được Dưỡng Nhan Đan loại này, Quả thực quá đ·i·ê·n rồ!
Nàng rất muốn biết chủ nhân phía sau cửa hàng này, rốt cuộc là người như thế nào.
Suzuki Sonoko lại lấy ra chữa b·ệ·n·h phù lục, sinh sôi dược tề, Hyōrōgan, Suzuki Tomoko nghe Suzuki Sonoko giới thiệu, Những vật này nàng đều chưa từng nghe nói qua, Nhất là chữa b·ệ·n·h phù lục, Quả thực là vật báu vô giá!
Có vừa rồi tự mình nghiệm chứng sự thần kỳ của Dưỡng Nhan Đan, Nàng đối với hiệu quả của chữa b·ệ·n·h phù lục tự nhiên tin tưởng không nghi ngờ!
"Sonoko, mau đưa ta đến cửa hàng Ác Ma đó!"
Suzuki Tomoko đã thấy rõ giá trị của những tấm thẻ Ác Ma, Nàng không phải muốn đi rút thẻ, mà là muốn mua lại cả cửa tiệm, Nàng muốn nắm giữ toàn bộ thẻ Ác Ma trong tay mình,
Suzuki Sonoko nhìn sắc trời, "Mẹ ơi, bây giờ đã nửa đêm rồi! Đoán chừng cửa hàng đó đã sớm đóng cửa."
Suzuki Tomoko nhìn ra bên ngoài, quả thật đã muộn, nàng lúc này mới bỏ ý định, "Vậy, sáng mai con xin nghỉ, đưa mẹ đến cửa hàng Ác Ma đó một chuyến."
Suzuki Sonoko lập tức gật đầu, "Vâng ạ."
Nàng biết Suzuki Tomoko đã tin tưởng mình, Suzuki Sonoko đi lên lầu, trở về phòng mình, Nàng nằm ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, ôm một bên gối đầu, đặt giữa hai chân.
Trong đầu không tự chủ được lại nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của Trần Mặc.
"Ai nha! Chủ tiệm này rất tuấn tú nha, sao ta lại không xin phương thức liên lạc,"
"Sáng mai, nhất định phải kết bạn mới được."
Khuôn mặt nàng không khỏi ửng đỏ, "Tối nay ra ngoài thế này thôi,"
"Nên tắt đèn tự thưởng cho mình."
Cửa hàng Ác Ma, Kisaki Eri vịn quầy hàng, Có chút tức giận quay đầu nhìn Trần Mặc, "Ngươi, sao ngươi lại làm vào trong! Muốn có thai không hả?"
"Xin lỗi, không kìm được, không kìm được, lần sau không thể như thế nữa."
Kisaki Eri hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt lạnh lùng, "Ta sẽ không tin ngươi nữa."
Nàng hai tay ch·ố·n·g quầy hàng, Thân thể rút được có chút lợi h·ạ·i, Suýt nữa ngã xuống đất.
"Ta dìu cô đi nghỉ một chút."
Trần Mặc tiến lên vịn cánh tay Kisaki Eri, đưa nàng đến ghế sofa bên cạnh ngồi xuống.
Kisaki Eri thở hắt ra, giật tấm lụa xám tr·ê·n đùi xuống, nh·é·t vào người Trần Mặc.
Vốn đã khôi phục hình dáng học sinh tiểu học, nhưng giờ lại bị.
Hiện tại Trần Mặc có một trăm mười vạn thu nhập, Có thể mua đồ trong Thương Thành, 【Nhỏ khôi phục dược tề】: có thể khôi phục thương thế cho người khác, bổ sung tinh thần (giá cả: 10 vạn)
Trần Mặc vội vàng mua một lọ, Đưa cho Kisaki Eri.
Kisaki Eri cúi đầu nhìn Trần Mặc đưa tới cái chai, Thần sắc trở nên cổ quái, "Ngươi, ngươi làm gì vậy!"
Trần Mặc xem Thương Thành, tiếp tục tìm kiếm xem có thứ gì tốt không, "Đây chính là thứ tốt! Để bồi bổ cho cô một chút! Đảm bảo tinh thần cô sẽ gấp trăm lần."
Kisaki Eri nghiến răng nghiến lợi, "Không cần!"
Trần Mặc lấy lại tinh thần, nhìn về phía Kisaki Eri, Hắn lúc này mới thấy vừa rồi đưa tới nhỏ khôi phục dược tề, đựng trong một chiếc bình trong suốt, Quan trọng là dược tề bên trong, thực sự không khác gì kim diệp, Cũng khó trách Kisaki Eri hiểu lầm.
"Cô hiểu lầm ta rồi!"
"Bên trong không phải thứ đó!"
"Đây là giúp cô khôi phục thương thế!"
"Không tin, cô có thể tự mình thử xem."
Kisaki Eri lúc này mới bán tín bán nghi mà dùng con rắn nhỏ thử một chút, p·h·át hiện quả thật giống như lời Trần Mặc nói, Còn có mùi vị sữa chua.
Nàng trực tiếp một hơi uống hết lọ khôi phục dược tề.
Nàng p·h·át hiện vị trí miệng v·ết t·h·ư·ơ·n·g rách nát của mình, Hiện tại đã được khôi phục.
Nàng p·h·át hiện rất nhanh chỗ đó vậy mà không còn đau đớn một chút nào.
Trần Mặc chú ý tới sự thay đổi biểu cảm của Kisaki Eri, Hắn nở một nụ cười, "Giờ thì tin lời ta nói rồi chứ."
Kisaki Eri liếc hắn một cái, "Trong này của ngươi còn bao nhiêu thẻ Ác Ma?"
"Ta muốn hết."
Trần Mặc không ngờ Kisaki Eri lại sốt sắng như vậy, Muốn quét sạch hàng tồn của hắn, Nhưng không có cách nào, hệ th·ố·n·g đã quy định rõ, Dù có nhiều tiền cũng chỉ có thể rút mười tấm thẻ Ác Ma.
"Xin lỗi, mỗi người mỗi tuần chỉ có thể rút mười tấm thẻ Ác Ma."
Kisaki Eri bĩu môi, "Vậy được, rút hết năm tấm còn lại cho ta!"
Nàng nói xong đi tới trước quầy, Lại chọn năm tấm thẻ Ác Ma, lần lượt đặt trước mặt.
"Lão bản, ta có thể tự mình rút không?"
Trần Mặc mỉm cười, ra hiệu bằng tay, "Đương nhiên có thể, cô chỉ cần gõ hai cái lên thẻ Ác Ma là được."
Kisaki Eri lập tức duỗi ngón tay thon dài, Gõ lên một tấm thẻ, Khặc khặc khặc!
Th·e·o một tiếng cười q·u·á·i· ·d·ị vang lên, Tấm thẻ Ác Ma tr·ê·n bàn lập tức hóa thành một làn khói đen.
Khi khói đen biến m·ấ·t, Đồ vật rút được cũng xuất hiện tr·ê·n mặt bàn, Trần Mặc cúi đầu nhìn, Lập tức nhận được thông tin của nó, Trần Mặc biểu cảm có chút thay đổi, thần sắc có vài phần cổ quái, "Sao lại rút được thứ này chứ?"
(Ps: Sách mới mong mọi người ủng hộ, cầu hoa tươi, cầu đánh giá, cầu nguyệt phiếu, nếu muốn xem nhân vật nào trong truyện có thể bình luận!).
Bạn cần đăng nhập để bình luận