Toàn Dân Dưỡng Thành: Sớm Khắc Kim 100 Ức Trói Chặt Nữ Đế

Chương 161: Chiếm đoạt Huyết Thiền quật, người nào có dị nghị? Song hướng lao tới

**Chương 161: Chiếm đoạt Huyết Thiền Quật, kẻ nào dám dị nghị? Song hướng lao tới**
Phù phù.
T·h·i thể không đầu ngã xuống đất.
Điều này khiến cho vị trưởng lão còn sống sót là Mã Trạch hai chân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch q·u·ỳ r·ạp trên mặt đất cuống cuồng d·ậ·p đầu:
"Tiền bối tha m·ạ·n·g! Tiền bối tha m·ạ·n·g a!"
Ở sau lưng hắn còn có sáu môn đồ, cũng q·u·ỳ xuống đất dập đầu như giã tỏi.
Bọn hắn đều là những kẻ đã chứng kiến Chu Tú Nương bị Mã Trạch đ·á·n·h, trước đó còn làm ra vẻ không biết, hiện tại nguyên một đám r·u·n rẩy cầm cập, đến thở mạnh cũng không dám.
Không ai ngờ tới, Cổ Hà cung thế mà lại có Thánh Nhân cấp lão tổ!
Mà lại vừa ra tay căn bản không hề nương tay, đ·ánh c·hết tại chỗ quật chủ của bọn hắn cùng một đám trưởng lão.
"Tự vả miệng đến khi nào Chu trưởng lão hài lòng mới thôi."
Lời nói đạm mạc, nhưng đối với Mã Trạch bọn người mà nói, lại chẳng khác nào thánh chỉ.
Không ai dám do dự, tất cả đều p·h·át h·u·n·g· ·á·c tự mình tát vào mặt.
Ba ba ba! ! !
Âm thanh n·ổ vang thanh thúy truyền ra trong điện.
Bên ngoài đại điện, đám tu sĩ Huyết Thiền Quật chạy tới thấy bọn hắn nguyên một đám mặt mày sưng vù như đầu h·e·o, tất cả đều đứng ngoài cửa câm như hến, căn bản không dám hé răng nửa lời.
Đây chính là Thánh Nhân! !
Loại cường giả mà tu sĩ tầm thường cả đời cũng khó có thể gặp được.
Nếu như chọc giận vị đại thần này, bọn hắn sẽ có kết cục giống như quật chủ, nằm im lìm tr·ê·n mặt đất c·hết một cách an tường!
Mãi đến khi Trầm Vân quay người, Đệ Ngũ Y Dung cùng Chu Tú Nương bọn người, lúc này mới k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g khom mình hành lễ:
"Tham kiến lão tổ! ! !"
Âm thanh đinh tai nhức óc, thậm chí còn át cả tiếng t·á·t bạt tai trong điện.
Bởi vì Cổ Hà cung chưa bao giờ được vẻ vang như hôm nay! !
Mang danh "thánh địa đã từng", Cổ Hà cung suốt chặng đường đã qua đều gặp phải vô vàn trắc trở.
Có kẻ ngấp nghé truyền thừa của bọn hắn.
Có kẻ lo sợ bọn họ sẽ quật khởi trở lại, dùng đủ loại t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n ngầm để chèn ép.
Nếu không phải Cổ Hà cung còn có chút quan hệ, bản thân lại không có được truyền thừa cấp thánh địa, làm sao có thể tồn tại đến bây giờ.
Nhưng bây giờ, khi có Trầm Vân lão tổ tọa trấn, bọn hắn rốt cục không cần phải nơm nớp lo sợ nữa.
【 Đinh! Tại chỗ Cổ Hà cung môn nhân đối người chơi lòng mang sùng kính, toàn viên tr·u·ng thành giá trị đề thăng đến 100 điểm! 】
【 Nhắc nhở ấm áp: Không phải t·r·ó·i c·h·ặ·t nhân vật không cách nào thu hoạch được phản hồi đạo cụ. Người chơi có thể để thế lực phụ trợ "Vân Dưỡng" nhân vật trưởng thành. 】
"Phụ trợ 'Vân Dưỡng' nhân vật trưởng thành? " Trầm Vân cảm thấy chỉ có Đồ Diệu Linh là cần đến.
Hai người còn lại đều sắp bị hắn nuôi dưỡng thành tiểu quái vật.
Còn việc thế lực không cách nào phản hồi đạo cụ, hắn cũng không quan tâm. Cổ Hà cung còn chưa đủ mạnh, coi như có thể phản hồi đạo cụ cũng không thu thập được bảo vật phẩm chất cao.
Cho dù một ngày nào đó bọn hắn có được danh vọng của thánh địa, thì khi đó e rằng hắn đã sớm phi thăng.
Trước mắt, thế lực này đối với hắn có tác dụng lớn nhất, chính là làm nơi nạp tiền tiêu phí điểm, đề thăng hạn mức tiêu phí của hắn.
"Chu trưởng lão, có thể giải được mối oan khuất trong lòng ngươi không?" Trầm Vân nhìn về phía Chu Tú Nương.
Chu Tú Nương liên tục gật đầu, trong giọng nói tràn đầy cảm kích:
"Làm phiền lão tổ, Tú Nương không còn gì vướng bận!"
Nàng còn có nỗi oan khuất gì nữa, quả thực quá hả giận!
【 Đinh! Tông môn trưởng lão Chu Tú Nương khúc mắc đã giải, đạo tâm vững chắc, tông môn khí vận sẽ không hạ giảm. 】
"Vậy thì tốt."
Lời vừa dứt, bảy người Mã Trạch đang q·u·ỳ tr·ê·n mặt đất bỗng cảm giác bốn phía uy áp đổ xuống như núi nghiêng.
Phốc! !
Bảy người đến cơ hội c·ầ·u· ·x·i·n t·h·a· ·t·h·ứ cũng không có, tất cả đều n·ổ thành huyết vụ tan biến không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Làm xong hết thảy những điều này, Trầm Vân quay người nhìn về phía đám tu sĩ Huyết Thiền Quật đang r·u·n lẩy bẩy ngoài cửa:
"Từ hôm nay trở đi, Huyết Thiền Quật nhập vào Cổ Hà cung, kẻ nào có dị nghị?"
Lúc này ai còn dám có dị nghị?
"Chúng ta cẩn tuân p·h·áp lệnh của tiền bối." Mọi người ngoài cửa trong lòng run sợ đồng thanh đáp.
Trầm Vân không tiếp tục để ý tới đám người này, phân phó Đệ Ngũ Y Dung:
"Kẻ nào dám to gan làm trái, trực tiếp ghi lại danh sách, nếu có thế lực bên ngoài can t·h·iệp cũng làm như vậy, bản tổ sẽ đích thân xử lý."
"Vâng!" Đệ Ngũ Y Dung cúi người hành lễ.
Mãi cho đến khi Trầm Vân biến m·ấ·t khỏi đại điện, nàng mới thầm cảm khái:
"t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n của lão tổ quả thật sắc bén. . ."
Vừa mở miệng liền đem Huyết Thiền Quật sáp nhập.
Điều này cũng khiến nàng nhận ra sự cường thế của lão tổ: "Xem ra từ nay về sau, phong cách hành sự của Cổ Hà cung ta cần phải điều chỉnh cho phù hợp."
Không quá một ngày, tin tức Cổ Hà cung có Thánh Nhân trấn giữ sẽ lan truyền.
Nếu như vẫn cẩn t·h·ậ·n c·h·ặ·t chẽ như trước kia, chẳng khác nào làm lão tổ m·ấ·t thể diện!
"Thật may mắn khi lão tổ có thể xuất hiện. . . " Thu thập xong tâm tình, Đệ Ngũ Y Dung bước ra đại điện, bắt đầu trấn an đám tu sĩ Huyết Thiền Quật đang hoảng loạn. . .
. . .
"Vân ca, có việc gì gấp sao?" Trầm Vân vừa hiện thân, chỉ thấy Bạch Tiên Nhi ánh mắt ân cần nhảy vào trong n·g·ự·c hắn:
"Vừa nãy nhìn sắc mặt của huynh không được tốt."
"Không có việc gì, đừng lo lắng." Thấy nàng rất hiếu kỳ, Trầm Vân cười xoa đầu nàng:
"Chỉ là đi xử lý chút chuyện vặt."
"Tốt a ~" X·á·c nh·ậ·n hắn không sao, Bạch Tiên Nhi lúc này mới an tâm, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống.
"Xem Hồng Hề đang làm gì. . . " Trầm Vân c·ắ·t tới hình ảnh của Lạc Hồng Hề.
Trên bản đồ Q bản, cô nương này mới rời khỏi Lạc gia, đang ngồi phi chu màu hồng phấn, nơi cần đến là sơn hỏa Thành t·h·i·ê·n được tiêu cục, trực chỉ t·h·i·ê·n La hoàng triều.
Chuyến đi này hẳn là không có cơ hội nạp tiền tiêu phí, đơn thuần là để Lạc Hồng Hề làm quen với những người bạn của kiếp trước.
Thấy trong túi nàng có ba viên đan dược, Trầm Vân mở ra xem xét nhất thời mỉm cười:
"Thất giai luyện đan sư! Không tệ a! "
Cô nương này quả thực rất nỗ lực, có hai viên phản hồi đan dược đạt đến thất giai!
Mà lại hai viên này còn là đan dược cực phẩm, một viên là p·h·á cảnh đan dùng cho tu sĩ p·h·áp tướng đột p·h·á, một viên là phi t·h·i·ê·n đan ẩn chứa linh khí to lớn, còn đan dược lục giai là để bổ khí huyết.
Thấy nàng đang luyện k·i·ế·m trên phi chu, Trầm Vân không quấy rầy.
Thu đan dược xong, hắn đang định hoán đổi nhân vật, đột nhiên nhìn Bạch Tiên Nhi đang ghé vào tr·ê·n đùi, lấy ra x·u·y·ê·n việt lệnh:
"Tiên Nhi, trước đó không phải muội nói có thể sử dụng x·u·y·ê·n việt lệnh sao, có muốn đến Huyền T·h·i·ê·n đại lục chơi đùa không?"
Nói đến, cô nương này ngoại trừ tu luyện thì cũng chỉ có bồi hắn, rất ít khi ra ngoài.
Đi Tu Tiên giới có thể mở mang tầm mắt, ít nhiều có thể giúp Tiên Nhi bớt nhàm chán.
Bạch Tiên Nhi có chút ngây người, nhưng rất nhanh liền đẩy lệnh bài ra:
"Tiên Nhi chỉ muốn ở bên cạnh chủ nhân, không đi đâu cả."
Nói xong nàng dùng đầu thân m·ậ·t cọ xát bàn tay Trầm Vân:
"Chủ nhân không cần phải để ý đến Tiên Nhi, ta không tẻ nhạt nha ~ "
Nói thật lòng, Bạch Tiên Nhi rất ngạc nhiên về nhân vật "Vân Dưỡng" của Trầm Vân.
Nhưng mỗi người đều có bí m·ậ·t của riêng mình, giống như Vân ca của nàng vậy.
Ví dụ như ngự thú không gian!
Chỉ cần tra trên mạng một chút liền biết, trên toàn cầu người có thể sở hữu không gian hoàng cung như Trầm Vân, chỉ có duy nhất mình hắn!
Bất quá sự kiện này Bạch Tiên Nhi vẫn luôn không hỏi, nàng biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
Giống như tiến vào trò chơi và giao lưu với nhân vật, biết những chuyện không nên biết sẽ không tốt.
Bạch Tiên Nhi không muốn bởi vì sự hiếu kỳ của mình, mà khiến Trầm Vân có khúc mắc trong lòng.
Cho dù nàng có lòng tr·u·ng thành vĩnh viễn không bao giờ giảm, không có khả năng p·h·ả·n· ·b·ộ·i Trầm Vân.
Cho dù Trầm Vân vô cùng tín nhiệm nàng, không ngại nàng tiếp xúc với nhân vật "Vân Dưỡng". Có thể làm một con hồ ly thông minh, cần phải hiểu được lẩn tránh mạo hiểm.
Dù cho mạo hiểm này là không tồn tại.
Bạch Tiên Nhi biết, Trầm Vân sợ nàng nhàm chán mới đưa ra x·u·y·ê·n việt lệnh, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng cho việc nhân vật "Vân Dưỡng" bị lộ. Sự tín nhiệm tuyệt đối này khiến nàng rất cảm động.
Nhưng tương tự, Bạch Tiên Nhi cũng sẽ thông cảm cho Trầm Vân.
Đây mới là tình cảm song hướng, không thể để đối phương phải nỗ lực một mình.
"Ừm?" Trầm Vân cười gãi gãi bụng nàng:
"Trước đó ta thấy muội hô x·u·y·ê·n việt có vẻ rất hứng thú mà?"
"Còn không phải do muốn bị k·h·i· ·d·ễ sao, ta đó là nói lảng sang chuyện khác a. . . " Bạch Tiên Nhi ngại ngùng nhắc lại chuyện cũ, cười híp mắt dùng móng vuốt nhỏ gãi gãi tay Trầm Vân:
"Làm gì có, Tiên Nhi chỉ là kinh ngạc á! Hì hì, Vân ca đừng cào nữa, ngứa quá ~ "
"Vậy được, nếu muội muốn đi chơi thì cứ nói một tiếng." Trầm Vân thu lệnh bài, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống tiếp tục chơi trò chơi.
'Hừ hừ, ta quan tâm như thế, nhất định có thể lưu lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Vân ca! " Bạch Tiên Nhi khóe miệng hơi vểnh lên, híp mắt, rất là hưởng thụ sự vuốt ve của Trầm Vân.
Mọi người đều nói nhân vật "Vân Dưỡng" khác p·h·ái là linh hồn bạn lữ của người chơi.
Nhưng nàng cảm thấy, sự chân thành tuyệt đối và đồng hành lâu dài, mới là tổ hợp tất s·á·t kỹ mạnh nhất!
Nàng lập chí muốn làm người bạn lữ phù hợp nhất đời này của Vân ca.
Bất kể là linh hồn hay thân thể.
"Còn về nhân vật 'Vân Dưỡng' kia, một ngày nào đó sẽ gặp, không vội không vội. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận