Tiên Quan Có Lệnh

Chương 114: Thật có thể đón về sao?

**Chương 114: Thật có thể đón về sao?**
Sau khi trải qua náo nhiệt tại phủ nha Long Uyên, nơi công bộ vượt dương bàn thạch cáo trạng, Lương Nhạc lại đến cửa Nam dưới tường thành, nơi này cũng đang có một màn náo nhiệt khác.
"Giám môn tướng quân Tần Kiêu, lạm dụng chức quyền, cấu kết tặc nhân, tội không thể tha! Nay phụng mệnh Tề công, trên tường thành chém đầu răn chúng! Về sau chư quân tướng sĩ, cần lấy đây làm răn!"
Theo một tiếng thông báo kéo dài, hai tên đại hán vác Tần Kiêu, kẻ đã bị đánh gãy tay chân, phế bỏ đan điền, lên đầu thành. Ngay trước mặt ngàn vạn bách tính phía dưới cùng tất cả tướng sĩ thủ thành phía sau, một cây đồ đao giơ lên.
"Không thể nào, không thể nào!" Tần Kiêu trong miệng vẫn kêu gào, "Ta theo Định Câu Vương công cán nơi hương quốc, ta là Thần Đô thủ thành hơn mười năm... Bệ hạ không thể nào giết ta, các ngươi dựa vào cái gì... Tề công, ta biết sai rồi, Tề công! Các ngươi chờ đã, chín năm trước ta từng ở Võ An đường nghe Tề công giảng võ, ta cũng là môn hạ của Tề công, ta cũng là học trò Võ An..."
Xùy ——
Một đao rơi xuống, đầu người giữa không trung, máu tươi vẩy ra.
Dân chúng phía dưới nhao nhao vỗ tay khen hay.
Tiếng hoan hô vang lên không dứt.
Khi Tần Kiêu đêm qua bị người của Ẩm Mã giám tìm tới, thật sự là có chút khẩn trương, nhưng sau khi người của Ẩm Mã giám rời đi, ngược lại hắn liền thả lỏng.
Bởi vì người của Ẩm Mã giám đã tiếp nhận sự thật do chính mình tuyên bố, vậy thì đại biểu Tào Vô Cữu sẽ không giết mình, bệ hạ hẳn là cũng sẽ không. Mình tuy rằng phạm sai lầm, nhưng cũng không phải là mưu phản, chỉ cần về sau trung thành tuyệt đối với bệ hạ, hắn là có khả năng không truy cứu.
Dù sao hắn cũng đã lăn lộn trong triều vài chục năm, cũng hiểu một chút quy tắc chốn quan trường. Nếu như muốn truy cứu, vậy thì đêm đó đã có Hắc đao của Ẩm Mã giám áp giải mình đi, nếu như đêm đó không có việc gì, vậy chính là không sao.
Nhưng ai biết chuyện này còn có hậu kình?
Đến chết Tần Kiêu cũng không hiểu, Tề công làm thế nào lại nhớ tới việc giết chính mình.
Hắn không biết, Ẩm Mã giám mặc dù tuân theo quy tắc quan trường, nhưng trong sân lại có những người không nói những quy tắc kia.
Lương Nhạc tới đây không phải để xem náo nhiệt, mà là Tào Nghĩa hẹn hắn ở chỗ này gặp mặt.
Mãi cho đến khi xem xong màn chém đầu, Tào Nghĩa mới dường như có chút hài lòng nở nụ cười, ghìm ngựa trở lại, nói: "Thống khoái."
"Kỳ thật tối hôm qua khi ta muốn vạch trần việc này, còn có chút do dự, liệu lúc này có ảnh hưởng đến sự phát triển của ngươi tại Ẩm Mã giám hay không." Lương Nhạc cũng mỉm cười nói: "Nhưng ta rất nhanh liền suy nghĩ rõ ràng, lời nói kia của ngươi, rõ ràng chính là cố ý nói với ta."
Lúc đó nếu không có Tào Nghĩa cường điệu với hắn, thì vị Tần tướng quân này sẽ không nhận trừng trị, Lương Nhạc có lẽ còn không nghĩ tới tầng này, cũng sẽ không để Trần Tố ra tay.
Nghĩ lại, khi đó Tào Nghĩa chắc hẳn cũng mang theo dụng ý.
Lương Nhạc đem việc này mập mờ nói cho Trần sư thúc, chưa chắc không phải do Tào Nghĩa cho linh cảm.
"A." Tào Nghĩa trả lời: "Trên người ngươi có một thứ ta rất hâm mộ, ngươi biết không?"
"Ta đương nhiên biết." Lương Nhạc không chút do dự nói, "Bất quá loại sự tình này ngươi cũng nên nhìn thoáng chút, thứ này không có liền không có, nhân sinh cũng không phải không có niềm vui khác, thời gian dù sao cũng phải trôi qua."
"... " Tào Nghĩa im lặng một lát, trừng mắt liếc hắn một cái, mới nói: "Vậy thì có hai loại."
"Một loại khác là gì?" Lương Nhạc hỏi.
"Là một cỗ khí, một cỗ chính khí!" Tào Nghĩa nói: "Trên đời người có cỗ chính khí này không nhiều, bởi vì người giữ mình quá chính thường thường mọi việc không thuận, dần dà không nói thông đồng làm bậy, chí ít cũng hòa quang đồng trần. Mà ngươi chính trực không sợ, lại có thể một đường trôi chảy, bản thân việc này chính là làm cho người ta hâm mộ."
"Có thể là vận khí ta tương đối tốt đi." Lương Nhạc cười nhạt một tiếng.
"Nếu như có thể, ta cũng muốn làm người như vậy, đáng tiếc ta không thể." Tào Nghĩa ung dung nói, "Ngươi biết ta vì sao vào cung không?"
Lương Nhạc tự nhiên lắc đầu.
Ẩm Mã giám chắc chắn đã điều tra hắn, nhưng hắn lại không đi điều tra người của Ẩm Mã giám.
"Nhà ta vốn là nông hộ ở Bắc Địa, năm đó có một tên đại quan về hưu trở lại quê hương, coi trọng một mảnh đất của thôn chúng ta. Hắn nhờ thôn trưởng hỗ trợ truyền tin, bảo phụ thân ta cùng hắn ký một bản khế ước chuyển nhượng đất đai, đem điền sản ruộng đất bán cho hắn với giá cực thấp, dưới danh nghĩa của hắn có thể miễn thuế má, vẫn do nhà ta trồng trọt, hắn chỉ rút hai thành từ phần thuế má được miễn, nói là phúc lợi cho các hương thân."
"Có thể sau khi chuyển nhượng điền sản ruộng đất, hắn lại nuốt lời, muốn xây một tòa lâm viên cảnh quan ở trên đó, trực tiếp đuổi mấy hộ nông gia chúng ta ra ngoài." Lúc này Tào Nghĩa nói đến, trong mắt vẫn có hàn quang, nhưng vẻn vẹn chợt lóe lên, ngữ khí liền có vẻ bình thản.
"Nhà ta đến quan phủ kiện cáo, nhưng người ta có khế ước điền sản ruộng đất, phụ thân ta bị vu là điêu dân nhốt vào trong lao, phải giao tiền bạc mới được thả ra. Cả nhà thành lưu dân, ven đường ăn xin đến Long Uyên thành, thực sự sống không nổi nữa, đúng lúc nhìn thấy bố cáo nhận người vào cung ở ngoài thành. Vốn là đại ca ta muốn đi, nhưng hắn đã quá tuổi, đành phải để ta đi, năm đó ta mới 6 tuổi."
"Khi đó ta vốn không muốn, nhưng cha mẹ nói với ta, vào cung rồi thì không cần phải nhịn đói nữa, hơn nữa huyền môn có bí pháp, tương lai ta có xuất đầu lộ diện còn có thể đem thứ bị chém đứt kia đón về." Hắn khẽ cười khổ, "Cứ như vậy, ta mới đồng ý vào cung."
"Thật có thể đón về sao?" Lương Nhạc hỏi.
Tào Nghĩa đáp: "Quá khó."
Hắn nhìn trời xanh, "Hơn nữa khi ấy còn nhỏ như vậy, coi như hiện tại có đón về được, thì có thể làm được gì chứ?"
Lương Nhạc có lòng muốn nói một câu lúc này ngươi cũng đừng chê lớn nhỏ gì nữa, nhưng nghĩ lại thấy không đành lòng, chỉ nói một câu: "Nén bi thương."
"Hơn nữa, trọng điểm cũng không phải cái này!" Tào Nghĩa trừng mắt liếc hắn một cái.
Ta kể khổ về tuổi thơ bi thảm của mình, ngươi lại hỏi ta có thể đón về được không?
Lương Nhạc xin lỗi rụt cổ một cái, cười một tiếng.
Tào Nghĩa lúc này mới tiếp tục nói: "Vào cung rồi ta cũng thường bị người ta khi dễ, ban đầu ta cũng không dám hoàn thủ, về sau có một lần ta thực sự bị thương quá nặng, ta cảm thấy ta mà không phản kháng thì sớm muộn cũng sẽ bị bọn hắn đánh chết, không bằng trước tiên đánh chết bọn hắn. Thế là ta thừa dịp một đêm tối, dùng dao giấu trộm được, đem tất cả những tiểu thái giám từng khi dễ ta giết sạch. Lúc ở nhà ta từng thấy người ta giết gà, đè đầu xoay một vòng cổ, kỳ thật đều không khác mấy. Khoảnh khắc ấy ta mới hiểu, thì ra ngươi sợ ác nhân, ác nhân cũng sợ ngươi, tất cả mọi người đều như nhau."
"Sau đó thì sao?" Lương Nhạc hỏi.
"Ta không ngờ, ta giết bảy tám tên tiểu thái giám, thế mà không bị trị tội, ngược lại được đưa tới Ẩm Mã giám, lần đầu tiên nhìn thấy nghĩa phụ." Tào Nghĩa nói: "Cuộc đời ta là vì nghĩa phụ mà thay đổi, hắn nói ta có thiên phú cũng có tâm cơ, rất thích hợp với Ẩm Mã giám."
"Từ đó về sau ta theo nghĩa phụ tu hành, năm thứ hai hắn liền mang ta trở về quê quán, ta mới biết tên đại quan kia chỉ là một quan lục phẩm. Nghĩa phụ điều tra ra hắn mười mấy tội danh, trực tiếp giết hắn ngay tại nhà, giết quan cấp bậc này đến tấu chương cũng không cần. Nghĩa phụ lại đem phụ mẫu cùng ca ca ta đưa về quê quán sinh sống, khi đó ta liền lập thệ, cái mạng này của ta đều là của nghĩa phụ."
"Cho nên..." Lương Nhạc ý thức được mục đích hắn kể những chuyện này, "Ngươi có một số thời điểm cũng là thân bất do kỷ."
"Ở trong bóng tối lâu ngày, người ta sẽ trở nên không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cho nên ta rất hâm mộ ngươi." Tào Nghĩa chợt cười nói: "Có một số việc ta không làm được, ngươi có thể làm."
Ta thật sự cũng không làm qua, ngươi có thể hâm mộ Trần Cử, hắn làm được nhiều.
Lương Nhạc trong lòng thầm nghĩ.
Ngoài miệng lại nói: "Tào huynh, thuận theo bản tâm là tốt."
Tào Nghĩa lại nói: "Tên ma tu Vô Sinh môn kia đã thẩm vấn xong, hắn nhận ám hoa ở La Sát Quỷ Thị, có người treo thưởng đưa ra thời gian địa điểm, muốn hắn tới giết Quách Sùng Văn."
"Nói cách khác, lộ tuyến bỏ trốn của Quách Sùng Văn, kẻ treo thưởng hoàn toàn biết." Lương Nhạc suy nghĩ nói: "Có lẽ chính là kẻ đã giúp hắn đào tẩu."
"Ta cũng nghĩ vậy." Tào Nghĩa gật đầu nói: "Giết người diệt khẩu."
"Vậy trong pháp khí chứa đồ của Quách Sùng Văn, có tìm ra đồ vật liên quan đến Khê Sơn hội không?" Lương Nhạc lại hỏi.
"Không có." Tào Nghĩa lắc đầu, nói: "Hơn nữa người ở Việt Châu trở về, xác nhận mấy người của Việt Dương hiệu buôn, chính là do Quách Sùng Văn an bài vào."
"Cho nên hắn rất có thể chính là một quân cờ mà Khê Sơn hội cài vào bên cạnh Lư Viễn Vọng, điểm mấu chốt liên thông hai đầu mối trong vụ án Thông Thiên Tháp." Lương Nhạc có chút ảo não, "Chúng ta suýt nữa đã có thể bắt được hắn."
Nếu Quách Sùng Văn thật sự là người của Khê Sơn hội, vậy thì thế lực của bọn hắn quả thật có chút đáng sợ.
Không chỉ có sát thủ Đại Tông Sư cảnh giới tùy thời chờ lệnh, tùy thời thanh trừ uy hiếp, ngay cả nội bộ hoàng thành đều là phạm vi bao phủ của bọn hắn. Mưu đồ, cũng đều là những đại sự có thể xoay chuyển vận mệnh quốc gia.
Kẻ đứng sau đến tột cùng là ai?
Có thể manh mối đến đây lại đứt gãy, ám hoa của La Sát Quỷ Thị, kẻ treo thưởng căn bản không thể nào tra ra được. Nếu quan phủ có thể nhúng tay vào thế giới ngầm đó, vậy thì nó đã không thể gọi là La Sát Quỷ Thị.
Có lẽ sẽ phải đổi tên thành chợ đêm gì đó, bán đồ ăn.
"Ngoài ra, còn có một niềm vui ngoài ý muốn." Tào Nghĩa nói: "Chúng ta không phải còn bắt được một đôi nam nữ bỏ trốn sao? Nữ nhân chính là thần quan của Vấn Thiên lâu, trải qua thẩm vấn, nam nhân kia rất có thể có quan hệ với gián điệp của Cửu Ương."
"Ồ?" Nghe được điều này, Lương Nhạc lập tức hứng thú.
Việc này quả thực có thể xưng là niềm vui ngoài ý muốn.
...
Bắc Địa Thần Tướng phủ.
Bàng Xuân đứng trong diễn võ trường rộng lớn của phủ đệ, trước mặt có ba người.
Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ, giống như một pho tượng thiết tháp, khuôn mặt góc cạnh như đao búa chặt, hai mắt nhắm nghiền, mũi cao như sống núi, làn da vàng úa thô ráp như nham thạch.
Hắn ngồi trên một chiếc ghế lớn, thể trạng so với người đứng bên cạnh còn cao hơn.
Dáng người, ngược lại là giống với Bàng Xuân đối diện, không có gì khác biệt.
Hắn nhìn chằm chằm Bàng Xuân một hồi lâu, chậm rãi nói: "Nhìn qua thể trạng không tệ, chỉ là tướng mạo xấu một chút."
Đứng bên cạnh là một lão giả áo vàng, trông giống như người hầu, thể trạng gầy yếu, đỉnh đầu hơi hói, một chòm râu bạc.
Lão bộc nhìn Bàng Xuân, lại nhìn đại hán đang ngồi, hai khuôn mặt xấp xỉ, chợt nói: "So với dung nhan của tướng quân ngài, đúng là kém mấy phần."
Bàng Xuân đứng ở đó không lên tiếng, có chút khẩn trương.
Bởi vì nam nhân ngồi ở đó, chính là Bắc Địa Thần Tướng lừng danh, Tề Lượng Hải.
Tạ Văn Tây đứng ở một nơi xa hơn một chút, không tham dự vào. Tề Lượng Hải nguyện ý xem xét Bàng Xuân có phù hợp với tiêu chuẩn thu đồ đệ của mình hay không, đã là nể mặt Tru Tà ti, cho dù là Trần Tố cũng không thể can dự vào việc hắn có muốn thu hay không.
Tề Lượng Hải hất cằm lên, "Lão Dương, ngươi đi thử hắn một chút."
"Là muốn ta cùng hắn thử chiêu sao?" Lão bộc hỏi: "Chúng ta chênh lệch cảnh giới quá xa, ta sợ hắn bị thương."
"Ngươi áp chế tu vi xuống ngang bằng cảnh giới của hắn, thử một hai chiêu, không sai biệt lắm là có thể đoán được." Tề Lượng Hải nói: "Nắm chắc phân tấc cho tốt."
"Vâng." Lão bộc lên tiếng.
Tiếp đó hắn đi đến trước mặt Bàng Xuân, vóc dáng chỉ đến ngực Bàng Xuân, Đại Xuân muốn nhìn hắn còn phải cúi đầu.
Lão bộc dường như nhìn ra sự câu nệ của Bàng Xuân, nói: "Tiểu hỏa tử, ngươi trước tiên dốc toàn lực đánh ta một quyền thử xem."
"A?" Bàng Xuân nghe vậy giật mình, "Cái này không được đâu?"
"Không sao." Lão bộc ôn hòa cười nói: "Ta đã áp chế tu vi xuống ngang bằng ngươi, sẽ không chấn thương ngươi."
"Thế nhưng là ta..." Bàng Xuân vẫn còn do dự nói: "Ta khí lực rất lớn."
"Ha ha!" Tề Lượng Hải cười vang nói: "Càng lớn càng tốt, không cần sợ đả thương hắn, gân cốt của hắn khỏe mạnh vô cùng."
Bàng Xuân liếc nhìn Tạ Văn Tây, thấy hắn cũng im lặng gật đầu, đành nói một tiếng: "Được thôi."
Nếu đối phương kiên trì, để thông qua khảo hạch, Bàng Xuân vẫn quyết định làm theo lời bọn họ nói.
Lão giả chắp hai tay sau lưng, ra vẻ cao nhân, Bàng Xuân cắn chặt răng, sau đó vung hữu quyền lên, hung hăng đánh ra.
Tiếng gió rít gào như sấm!
Oanh ——
Một tiếng vang động trời, ngực lão giả đột nhiên dừng lại, quần áo phía sau phồng lên, hai mắt trong nháy mắt lồi ra ngoài.
Bàng Xuân đánh xong, lập tức lùi lại, sợ hãi nói: "Lão nhân gia, ngài không sao chứ?"
"Không sao." Lão bộc nghiến răng, từ kẽ răng thốt ra mấy chữ, "Bây giờ đổi lại ta đánh ngươi, ngươi vận công cho tốt."
Vốn chỉ là thử chiêu, nhưng sau khi chịu một quyền này, lão bộc cả người hô hấp đều dồn dập, thần sắc cũng thay đổi.
Trong mắt hắn dường như có lửa.
Đại Xuân lập tức thủ vững trung bình tấn, toàn lực vận khởi Thiết Miên Áo chờ đợi đối phương đấm.
Chỉ thấy lão giả vận khí một lát, sau đó một quyền nặng nề hung hăng đánh ra.
Bành!
Âm thanh trầm đục chấn động.
Có thể biểu hiện trên mặt Bàng Xuân không thay đổi, vai phải của lão bộc lại run lên.
Hắn thu tay lại, khôi phục vẻ mỉm cười cao nhân, sau đó hướng Tề Lượng Hải đi trở về.
Tề Lượng Hải cũng cười tươi rói trên mặt, hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Không tệ." Lão bộc gật đầu tán thưởng.
Sau đó không quay đầu lại đi qua Tề Lượng Hải, tiếp tục đi ra ngoài.
"Hả?" Tề Lượng Hải quay đầu kêu lên: "Lão Dương, ngươi đi đâu?"
"Ta đi xem tiểu nhị hiệu thuốc, mấy ngày không gặp, rất nhớ hắn." Âm thanh lão giả thăm thẳm vọng lại.
Trong khi nói chuyện, có từng giọt máu từ trước người hắn rơi xuống, phát ra tiếng tí tách, tí tách.
Tề Lượng Hải vội vàng hỏi: "Lão Dương, ngươi có phải đang thổ huyết không?"
"Không có." Lão giả phất phất tay trái, "Trời nóng phát hỏa mà thôi."
"Vậy ngươi cảm thấy có nên giữ tên đồ đệ này lại không?" Tề Lượng Hải lại hỏi.
Lão giả ngữ khí mang theo mấy phần hung ác, "Tuyệt đối không thể để hắn đi!"
Chào buổi sáng.
Ai có phiếu xin bỏ phiếu, cảm ơn cảm ơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận