Thôi Diễn Vạn Pháp: Từ Nhân Lực Xa Phu Luyện Thành Đại Đạo Quân

Chương 211: Thực lực lại tăng, xuất phát trước chuẩn bị

Chương 211: Thực lực tăng tiến, chuẩn bị trước khi xuất phát
"Chúa công, vừa rồi Thái Điền đại nhân có gửi tin tới, nói rằng ngài ấy đã đi rồi, bảo ngài không cần tiễn."
Cung Thành Lương Thụ đối với việc này không hề cảm thấy bất ngờ.
Vừa rồi lời hắn nói quả thật có chút nặng nề, nhưng bây giờ không phải lúc để xoắn xuýt những chuyện này, cho nên hắn chỉ khẽ gật đầu.
"Biết rồi, ngươi đi gọi những lãng nhân võ sĩ còn có thể cử động được đến đây, ta có lời muốn hỏi bọn họ."
"Rõ!"
Gia thần rời đi, Cung Thành Lương Thụ khẽ thở dài một tiếng, trong lòng thầm nghĩ.
Thái Điền Quân, ta biết rõ ngươi không hiểu ta, vậy nên đợi sau khi về nước ta sẽ tạ lỗi với ngươi.
Lúc vị Thái Điền xương Chi này vội vàng rời đi, cũng là lúc Cung Thành Lương Thụ toàn diện tiếp quản công việc của Định Hải Vệ, Vũ Lương Thần cũng đã sớm biết được tin tức này.
Dù sao hôm nay vào ban ngày, rất nhiều người đã tận mắt nhìn thấy Cung Thành Lương Thụ kia.
"Lại tới một kẻ, hơn nữa nhìn bộ dáng thì thân phận người này không hề thấp." Vũ Lương Thần xem qua tư liệu, sau đó liền nói.
"Còn có một việc, chính là sau khi người này đến, Thái Điền xương Chi kia đã lên thuyền rời đi." Bàng Hào nói.
Vũ Lương Thần cười, "Thái Điền xương Chi này ngược lại là kẻ thông minh, biết rõ chuyện không thể làm nên đã lập tức rời đi."
"Vũ gia, vậy người này phải làm sao bây giờ, có muốn..." Bàng Hào lộ ra một tia sát ý.
"Không cần các ngươi động thủ, đêm nay ta không có việc gì, vừa vặn sẽ đến thăm hỏi hắn, nếu là kẻ thức thời, thì sẽ để cho hắn một mạng, nếu không phải..." Vũ Lương Thần mỉm cười hiền lành, nhưng giữa lông mày sát ý lại nghiêm nghị như đao kiếm.
Bàng Hào chấn động trong lòng, lập tức cúi đầu thật sâu.
Đối với Vũ Lương Thần, hắn vừa kính trọng lại vừa sợ hãi.
Nhất là càng tiếp xúc lâu, loại cảm giác này lại càng thêm mãnh liệt.
"Đúng rồi, Từ Khải kia thế nào?"
"Theo như ngài phân phó, chúng ta đã đổi cho hắn một nơi khác, hiện tại hắn ăn ngon ngủ ngon, thậm chí còn tăng cân không ít." Bàng Hào lập tức nói.
Vũ Lương Thần gật đầu, "Ngươi nói cho hắn, để hắn chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời có thể rời đi."
"Vũ gia, ngài muốn đi rồi sao?"
"Ừm, chuyện ở chỗ này, ta ở lại cũng không có ý nghĩa gì, hiện tại cách Tết còn có mấy tháng, vừa vặn thừa dịp trong khoảng thời gian này đến Đế đô xem náo nhiệt một chút."
Bàng Hào mặt mày lộ rõ vẻ không nỡ.
Mặc dù tuổi tác lớn hơn Vũ Lương Thần rất nhiều, nhưng bất tri bất giác, hắn đã coi Vũ Lương Thần như là chủ chốt của mình, không chỉ riêng mình hắn, bao gồm những võ giả trong thành cũng đều như thế.
Cho nên vừa nghe Vũ Lương Thần muốn rời đi, Bàng Hào trong lòng có chút hụt hẫng.
Vũ Lương Thần tự nhiên là biết rõ những chuyện này, nhưng hắn chỉ mỉm cười, cũng không nói thêm.
Dù sao hắn đã dốc hết lòng hết dạ, hiện giờ Định Hải Vệ cũng đã khôi phục lại sức sống.
Đã đến lúc hắn đi làm một vài chuyện riêng của mình.
Màn đêm buông xuống, không gió cũng không trăng, toàn bộ thành thị yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng chó sủa mơ hồ.
Một con mèo Ly Hoa cuộn mình trong góc tường, đang hết sức chăm chú tìm kiếm động tĩnh xung quanh để bắt mồi.
Đột nhiên, nó chợt có cảm giác, bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.
Ngay sau đó, đôi mắt màu vàng óng kia phản chiếu một thân ảnh đang lao vút qua với tốc độ cực nhanh.
"Meo ô ~" Ly Hoa Miêu có chút sợ hãi kêu lên một tiếng, lập tức liền nhảy vào trong bóng tối.
Vũ Lương Thần vô cùng hưởng thụ cảm giác chạy nhanh trong màn đêm.
Mỗi lần nhẹ nhàng giẫm lên mái hiên, hắn lại lướt đi một khoảng rất xa giống như đang trượt.
Cùng với bóng đêm đen kịt xung quanh, khiến cho hắn có cảm giác chính mình đang biến thành một con cá, bơi lội trong biển cả.
Đây là một cảm giác vô cùng kỳ diệu, đồng thời Vũ Lương Thần khuếch tán cảm giác ra, đem những chi tiết mà mình thấy ven đường thu hết vào trong tâm trí.
Tỷ như, dưới mái hiên nơi hắn vừa giẫm qua, có hai con chuột đang đánh nhau, trong cửa hàng bên cạnh, một đôi vợ chồng trung niên đang ôn chuyện cũ.
Thậm chí cả người phu canh đang ngồi xổm trong phòng canh ở phía bên kia đường uống rượu, hắn cũng đều có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Vũ Lương Thần biết rõ, mình đã mạnh lên.
Theo đà tăng trưởng, sự biến hóa này cũng vô cùng rõ rệt.
Thậm chí, nếu lúc này gặp lại Tư Đồ Hạo kia, Vũ Lương Thần tự tin trong vòng mười chiêu có thể đánh gục hắn.
Sau đó hắn nên đi xem xem đám võ giả đứng đầu Đại Yên kia rốt cuộc có phẩm chất như thế nào!
Vũ Lương Thần thoáng nghĩ, liền tới trước hẻm Tiễn Đao.
Đối với nơi này, Vũ Lương Thần đã quen thuộc, không cần sử dụng bất kỳ động tác dư thừa nào, tự nhiên né tránh rất nhiều nhân viên tuần tra, đi vào bên trong.
Vẫn là tòa nhà lầu nhỏ kia, điểm khác biệt chính là giờ phút này, người bên trong đã thay đổi.
Vũ Lương Thần thậm chí không cần phải đi tới trên lầu mà vẫn có thể nghe rõ ràng tiếng nói chuyện truyền đến từ bên trong.
"Chúa công, đêm đã khuya, ngài vẫn nên mau nghỉ ngơi đi."
"Ừm, ngươi đi ngủ trước đi, ta xem xong đoạn này rồi sẽ đi ngủ."
Vị Danh gia kia không dám khuyên nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Cung Thành Lương Thụ ngồi trước bàn, cẩn thận lật xem tư liệu trong tay.
Đây là tư liệu mà Thái Điền xương Chi sai người đưa cho hắn trước khi đi.
Đừng thấy vẻ bề ngoài Thái Điền xương Chi chỉ biết ăn uống, trên thực tế hắn cũng đã làm một vài việc.
Chẳng hạn, những tư liệu liên quan đến Vũ Lương Thần này đều là do Thái Điền xương Chi thu thập và chỉnh lý trong mấy ngày nay.
Phía trên ghi chép tỉ mỉ tất cả trải nghiệm của Vũ Lương Thần từ một phu khuân vác cho đến nay, đặc biệt, miêu tả vô cùng rõ ràng các mối quan hệ của hắn tại Định Hải Vệ.
Cung Thành Lương Thụ xem như nhặt được vật quý, nghiên cứu nhiều lần, đồng thời tiến hành đánh dấu, trích lục những điểm quan trọng.
Tỉ như, giờ phút này hắn đang xem đến đoạn có liên quan đến Lưu Đông Xuyên.
Càng nghiên cứu, Cung Thành Lương Thụ càng cảm thấy Vũ Lương Thần này đáng sợ.
Bởi vì hắn thật sự không nghĩ ra được, Vũ Lương Thần kia rốt cuộc đã dựa vào cái gì, từ một phu khuân vác tầng lớp thấp kém, không có gì cả, lại trưởng thành đến trình độ như bây giờ.
Chẳng lẽ chỉ dựa vào việc hắn là người trọng tình trọng nghĩa?
Tuy nhiên đây là điểm có thể lợi dụng, đặc biệt là Lưu gia, càng đáng để chú ý.
Cung Thành Lương Thụ ghi lại câu nói này vào trong vở, sau đó vươn vai, đang định nghỉ ngơi, đúng lúc này, ngọn nến trước mặt đột nhiên bùng lên.
Cung Thành Lương Thụ trong nháy mắt cảm thấy tóc gáy dựng đứng, đồng thời trong đầu lóe lên một ý nghĩ, không kìm được thốt lên.
"Vũ gia đã đến, vậy sao không vào nhà mà ngồi?"
Vũ Lương Thần ở phía bên ngoài nghe vậy không khỏi có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới gia hỏa này lại có thể cảm nhận được sự tồn tại của mình, ngược lại có chút tài năng.
Vũ Lương Thần thoáng coi trọng hắn, lập tức lặng yên không một tiếng động đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ đi vào.
Vốn dĩ, Cung Thành Lương Thụ chỉ suy đoán có khả năng này nên mới thuận miệng kêu lên như thế, vậy mà giờ hắn lại thấy hoa mắt, sau đó trong phòng liền xuất hiện thêm một nam tử dáng người thẳng tắp.
Không cần nghĩ nhiều, Cung Thành Lương Thụ lập tức xác định, nam tử này tuyệt đối chính là Vũ Lương Thần kia.
Chỉ trong thoáng chốc, Cung Thành Lương Thụ cảm thấy da đầu mình tê dại, dù cố gắng khống chế, nhưng vẫn bị nỗi sợ hãi to lớn bao phủ.
Lúc này, Vũ Lương Thần thong thả đi tới trước bàn, cúi đầu nhìn thoáng qua những tài liệu kia, sau đó mỉm cười với hắn.
"Cung Thành Lương Thụ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận