Thi Muội

Chương 1772

Bởi vậy, tôi nhanh chóng kéo mấy người lão Phong vào trong một nhóm chat nhỏ, rồi gọi video call cho cả nhóm để thông báo.
Âm thanh “Tút tút tút” vang lên, Dương Tuyết là người đầu tiên nhận điện.
Trong video, Dương Tuyết đang quấn khăn tắm, để lộ ra làn da trắng nõn.
Cô ấy hơi nghiêng đầu, dùng khăn lau tóc.
Tuy rằng cô ấy chỉ là một người bình thường, nhưng giá trị nhan sắc của cô nàng này còn cao hơn rất nhiều nữ minh tinh hiện tại.
Tôi và Dương Tuyết là chỗ quen biết đã lâu.
Nhưng lúc này nhìn thấy “cảnh xuân phơi phới” như vậy, máu trong người tôi không khỏi nóng lên, ngây người ra một lúc.
Dương Tuyết lại mỉm cười đến là bình tĩnh:
“Làm sao thế Đinh Phàm? Còn gọi video cho cả nhóm nữa.”
Tôi lập tức hoàn hồn lại:
“À, à.
Có chuyện này khá là quan trọng!”
Tôi vừa dứt lời, lão Phong cũng online.
Cậu ấy vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, lúc này chắc cậu ấy đang ngồi trong phòng khám ở Bách Thảo Đường.
Cậu ấy liếc mắt nhìn hai người chúng tôi một cái, sắc mặt chẳng hề thay đổi.
Trong miệng cậu ấy cũng chỉ nhả ra được hai chữ:
“Gì thế?”
Cách nói chuyện này rất phù hợp với tính cách của lão Phong, cùng lúc đó, Từ Lâm Tĩnh cũng đã nhận cuộc gọi.
Tuy nhiên, khi cô nàng vừa mới bắt máy, tôi đã nghe thấy tiếng gào hét:
“Chú Đinh, chú làm cái gì thế?
Chú có biết tôi đang thăng cấp hay không hả?
Mới vừa rồi, nếu không phải chú gọi video làm phiền, Lỗ Ban của tôi sao có thể bị giết chứ?”
Nhìn Từ Lâm Tĩnh không ngừng gào hét trước màn hình, tôi không khỏi bật cười.
Cô ấy đúng là hủ nữ, hơn nữa còn là một hủ nữ xinh đẹp, mỗi tội hơi gà.
Đã yếu rồi còn hay thích ra gió.
Nhưng lúc này, tôi chẳng có tâm trạng nào mà trêu đùa cùng họ nữa, nói thẳng vào vấn đề:
“Mọi người cứ bình tĩnh trước đã, nghe tôi nói.”
“Hừ! Nếu mà anh không nói ra được nguyên cớ nào thuyết phục, thì anh phải dẫn tôi leo cấp, nhất định phải thế…”
Từ Lâm Tĩnh tức giận.
Tôi tạm dừng một chút, sau đó nói:
“Vừa rồi, tôi gặp được một người xa lạ.
Mà người lạ này, lại nói cho tôi biết một tin tức vô cùng quan trọng…”
Sau đó, tôi kể lại cho ba người ấy nghe hết thảy quá trình mình gặp và nói chuyện với Đinh Vô Cực.
Hai người còn lại vừa nghe thấy thế, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Bởi vì, Đinh Vô Cực trong lời kể của tôi cứ như là một người đã tận mắt chứng kiến được tất cả, biết được rất nhiều chuyện của chúng tôi.
Thậm chí, đến cả chuyện chúng tôi giết chết Nhật Nguyệt Thánh Tôn tại Thạch Lĩnh, anh ta cũng biết được.
Điều này làm cho chúng tôi đều rất kinh ngạc, nhưng càng kinh ngạc, trong lòng chúng tôi lại càng suy đoán mức độ tin cậy từ lời của người nọ.
Từ Lâm Tĩnh cũng không kêu gào bắt tôi dẫn cô ấy kéo lên cấp nữa, lão Phong thì trầm mặt xuống, Dương Tuyết thậm chí còn không để ý tới mái tóc ướt dầm dề của mình nữa.
Không khí chìm vào im lặng một lúc lâu, lão Phong mới mở miệng:
“Trước không nói tới thân phận của người tên Đinh Vô Cực này, chỉ tính riêng lời người này nói cũng có độ tin cậy rất cao.”
“Vì sao?”
Từ Lâm Tĩnh hỏi lại một câu.
Lão Phong tiếp tục nói:
“Mọi người xem, người này biết được tất cả các hành động của chúng ta.
Cũng biết được kế hoạch của đám tà giáo, tôi nghĩ mạng lưới tình báo của người này cũng phải rất lợi hại.
Lão Đinh cũng từng nhắc đến tu vi của người này rồi.
Nếu anh ta thực sự có ác ý với chúng ta, căn bản không cần nói nhiều lời vô nghĩa với lão Đinh như vậy đâu.
Trực tiếp ra tay không phải tốt hơn sao?”
Lão Phong cẩn thận, tỉ mỉ phân tích.
Dương Tuyết nghe xong, cũng tỏ vẻ đồng ý:
“Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy đấy.
Cho nên, tôi cảm thấy chuyện này hẳn có thể tin tưởng được. Thà cứ tin là có, còn hơn là không tin.
Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, bảo vệ an toàn cho bản thân!
Chờ cho phong ba bão táp qua đi, sẽ lại nhìn tình hình mà tính bước tiếp theo.”
Lời của mọi người cũng chính là suy nghĩ của tôi.
Bởi vậy, tôi không hề phản đối dù chỉ một câu.
Trực tiếp gật đầu đồng ý:
“Ý kiến này được đấy, bây giờ tôi sẽ thu dọn hành lý ngay, rồi ngồi xe đêm rời khỏi nơi này…”
“Vậy chúng ta định ngồi xe đêm đến đâu? Hay chúng ta thử đến Cửu Tiêu Quan xem sao?”
Từ Lâm Tĩnh mở miệng.
Tôi và những người còn lại liếc nhìn nhau một cái, rồi đều khẽ gật đầu một cái.
Hiện tại, ngoại trừ tới Cửu Tiêu tránh nạn trước, dường như chúng tôi chẳng còn nơi nào khác để đi nữa rồi.
Sau khi lên kế hoạch xong, tôi và ba người còn lại cùng hẹn thời gian gặp nhau, rồi kết thúc cuộc gọi.
Lúc này đã là 6 giờ chiều, vì chúng tôi sẽ phải đi suốt đêm, vì thế nên mọi người quyết định đến ga tàu hoả và ngồi tàu hỏa đường dài để rời khỏi thành phố này.
Kế hoạch xong xuôi, tôi đi sắp xếp hành lý.
Thấy Hồ Mỹ còn đang ngủ, tôi cũng chẳng có thời gian để ý tới cô ấy nữa, lập tức đi vào trong phòng mình.
Với tình huống của chúng tôi hiện tại, không thể mang theo quá nhiều đồ được, cho nên tôi chỉ mang theo một, hai bộ để tiện thay đổi là được.
Nhưng mấy món pháp bảo của tôi lại không hề ít.
Túi bách bảo, kiếm Kỳ Lân, Linh Đao, viên đá màu xanh lục, Hồ lệnh, vảy Kỳ Lân, … mà tôi lại chẳng thể bỏ lại thứ nào được.
Cũng may là mấy món pháp bảo này cũng không quá lớn, chỉ có một hộp kiếm và vài loại hộp linh tinh thôi, nhét hết tất cả thì chỉ vừa đầy ba chiếc túi và một chiếc ba lô mà thôi.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tôi đi tới trước mấy tấm bài vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận