Theo Hầu Phủ Con Rơi Đến Vạn Pháp Tinh Luyện Sư

Chương 15: Long quyết chưa khải trước phải cảnh

Chương 15: Trước khi đọc Long quyết phải cảnh giác
Tiệc chiêu đãi kéo dài khoảng một canh giờ.
Sau khi kết thúc, Ngô Sơn Long còn được Lục lão phu nhân mời ở lại Hầu phủ uống chút trà.
Tiết Thơ Vi cũng nhận được lời mời của Lục lão phu nhân.
Chẳng qua nàng đã khéo léo từ chối, rồi cùng Lục Phù rời đi.
Lục Tiêu đương nhiên cũng không dừng lại, sau khi tiệc chiêu đãi kết thúc liền rời khỏi Mai Hương viên, trở về phòng nhỏ của mình.
Bữa tiệc chiêu đãi hôm nay, điều Lục Tiêu cảm thấy đáng giá nhất chính là mình đã ăn được khá nhiều.
Những món ăn ngày thường không chỉ không ngon mà còn chẳng đủ no lâu.
Đã rất lâu rồi hắn không được no bụng như hôm nay.
Còn một nguyên nhân nữa, có lẽ cũng vì cường độ thể phách của bản thân đã tăng lên nên khẩu vị quả thực lớn hơn rất nhiều.
Gần đây trời hay mưa vào ban đêm, con đường xung quanh phòng nhỏ đầy bùn lầy.
Lục Tiêu đi kiếm chút đá vụn rải lên đường, ít nhất cũng không đến nỗi đi qua là làm bẩn hết giày.
Thời tiết cuối thu đã không còn ẩm ướt lắm.
Nhưng căn phòng này có vài chỗ không che được mưa, dễ bị thấm dột.
Dẫn đến cả căn phòng đều có chút ẩm ướt vào mùa thu.
Lục Tiêu suy nghĩ một chút, đứng dậy đi kiểm tra mái nhà phòng nhỏ của mình.
Đối với những tấm ván gỗ có vấn đề, hắn trực tiếp ngưng thần tinh luyện.
Những tấm ván gỗ trước mắt hiện lên màu chữ, đều là chữ nhỏ màu xám.
Vừa nhìn là biết chất lượng của chúng chỉ thuộc loại thường.
Sau khi được tinh luyện, chỉ tăng lên một bậc mà chất lượng của tấm ván gỗ trên mái nhà đã hoàn toàn thay đổi.
Thậm chí còn nổi lên vẻ sáng bóng, có chút công hiệu chống nước.
Mặc dù tiêu hao không ít tinh lực, nhưng lại đỡ được rất nhiều việc.
Ở thoải mái hơn một chút cũng giúp ích rất nhiều cho việc phục hồi thể lực và tinh lực.
Xử lý xong, Lục Tiêu chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, định bụng xem kỹ bản công pháp mà Ngô Sơn Long đưa cho mình.
Giờ phút này, cách đó không xa có một bóng người nhẹ nhàng đi về phía hắn.
Tiết Thơ Vi, Lục Tiêu vừa biết tên vị tiên tử này trong bữa tiệc.
Lục Tiêu tưởng rằng nàng đi nhầm đường, thấy nàng đến gần, bèn chủ động tiến lên.
"Sân nhỏ của Lục Vân ở phía Tây Nam Hầu phủ, Tiết nhị tiểu thư ngài đi lối này không qua được, đường đến đây đã bị cụt rồi."
Nói xong, Lục Tiêu chuẩn bị tiến lên giúp Tiết Thơ Vi dẫn đường.
"Thật ra, ta đến tìm ngươi.
Lục Vân có việc đến chỗ Lục lão phu nhân rồi, ta suy nghĩ một chút, có vài lời muốn nói với ngươi."
Lục Tiêu có chút bất ngờ.
Cháu gái cưng của Tiết Quốc công, đến Lục lão phu nhân gặp nàng cũng phải khách sáo đôi phần.
Nàng chủ động tìm mình ư?
Trong lòng Lục Tiêu không có những mơ mộng không thực tế đó.
Tiết Thơ Vi tìm mình, chắc chắn là có chuyện muốn nói.
"Tiết nhị tiểu thư nếu đã đến đây, vậy mời đến trước phòng ta ngồi xuống."
Lục Tiêu mời Tiết Thơ Vi ngồi xuống chỗ bàn đá trước nhà mình.
Sau đó bưng lên một chén nước trong để tiếp khách.
Bây giờ trong túi rỗng tuếch, ta cũng không mua nổi trà.
"Trong phòng chưa chuẩn bị trà, mong Tiết nhị tiểu thư thứ lỗi."
Lục Tiêu nhẹ giọng xin lỗi, Tiết Thơ Vi lại chẳng hề để ý, xua tay cười cười.
Nhìn qua ghế đá, tuy chất lượng không tốt lắm, nhưng ít nhất cũng sạch sẽ.
Hai người ngồi xuống nói chuyện, sau vài câu khách sáo, Tiết Thơ Vi bắt đầu nói vào chuyện chính.
"Tứ công tử có biết bản 《 Long Huyết Dục Thân Quyết 》 hôm nay có huyền diệu gì bên trong không?"
Nghe được lời này của Tiết Thơ Vi, Lục Tiêu hơi nhíu mày.
Huyền diệu của công pháp thì Lục Tiêu không rõ lắm, nhưng Lục Tiêu có thể xác định công pháp này chưa chắc đã có ích cho mình.
Thậm chí những người khác trong Lục gia, rất có thể cầm pháp môn này cũng không có ích lợi gì.
Nếu không phải như vậy, Đại phu nhân và Nhị phu nhân hẳn là đã tìm cách đoạt nó đi rồi.
Sao lại rơi vào tay mình được.
Thấy Lục Tiêu không trả lời, Tiết Thơ Vi tiếp tục nói.
"Như không long thân, không đọc Long quyết.
Công pháp của Long Vương sơn, không phải ai cũng có thể tu hành."
Nghe đến đây, Lục Tiêu mới hiểu được thiện ý của Tiết Thơ Vi.
Vị tiên tử này là đến nhắc nhở mình.
"Ý của Tiết nhị tiểu thư là, bộ 《 Long Huyết Dục Thân Quyết 》 này đối với ta có hại vô ích?"
Tiết Thơ Vi do dự một chút, rồi nhẹ gật đầu.
"Công pháp của Long Vương sơn yêu cầu thể chất cực cao.
Nếu không trải qua tu hành đặc thù của Long Vương sơn, công pháp của bọn họ, người thường cứ thế rèn luyện theo thì khó thu được lợi ích.
Cưỡng ép tu hành, ban đầu có thể hiệu quả rất rõ rệt, nhưng chưa đến hai năm, căn cơ thân thể sẽ trực tiếp bị hủy hoại.
Đến lúc đó, dù có Linh Tính cốt hay không, Tứ công tử ngươi cũng không thể tu hành được nữa. . ."
Nhìn Tiết Thơ Vi trước mắt, Lục Tiêu có chút bất ngờ.
Bản thân mình và vị Tiết nhị tiểu thư này chẳng có giao tình gì, mà Lục Vân - người giao hảo với nàng - lại càng chẳng thân thiết gì với mình.
Chần chờ một lát, Lục Tiêu chắp tay cảm ơn Tiết nhị tiểu thư.
"Đa tạ Tiết nhị tiểu thư nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận phân rõ."
Cẩn thận nghĩ lại, hiện giờ trên người mình cũng chẳng có thứ gì đáng để người khác mưu đồ.
Những lời nhắc nhở này của Tiết Thơ Vi, ngoài thiện ý thuần túy ra, cũng không nghĩ ra được lý do nào khác.
"Yêu cầu của Võ Tông học phủ tuy nói không cao, nhưng với tuổi tác hiện tại của Tứ công tử, ít nhất cũng phải đạt tới Khiêng Đá cảnh viên mãn mới được.
Rất nhiều người thậm chí đã đạt Khiêng Đá cảnh viên mãn cũng khó mà thông qua sát hạch của Võ Tông học phủ.
Tứ công tử quả thực không nên đặt cược với Lục lão phu nhân như vậy. . ."
Nghe lời này của Tiết Thơ Vi, Lục Tiêu cười có chút bất đắc dĩ.
Ngoại trừ huynh trưởng Lục Chinh, Tiết Thơ Vi xem như người thứ hai có thiện ý nhắc nhở mình.
"Nếu như không đáp ứng vụ cá cược của lão phu nhân, thì vẫn sẽ có vụ cá cược của Đại phu nhân, vụ cá cược của Nhị phu nhân.
Những kẻ muốn hái Linh Tính cốt của ta, làm sao lại chỉ có một thủ đoạn chứ."
Tiết Thơ Vi nhất thời nghẹn lời.
Tình huống hiện tại của Lục Tiêu, làm gì có tư cách mà cò kè mặc cả.
Có thể định ra một vụ cá cược, giành lấy một phần hy vọng đã là rất tốt rồi.
"Lục Hầu gia hiện đang gặp chút phiền phức trong quân, rất cần sự tương trợ của Mạnh Quốc công.
Cho nên cả Lục gia đều hy vọng Tứ công tử ngươi có thể hiến dâng chính mình."
Tiết Thơ Vi nhẹ giọng nói, tình huống này trong lòng Lục Tiêu cũng rõ ràng.
Hiện tại ở Hầu phủ Lục gia, ngoại trừ huynh trưởng Lục Chinh, tất cả mọi người đều có suy nghĩ này.
"Ngoài ra, đệ đệ và muội muội của ngươi. . .
Mạnh Tân Thần và Mạnh Tân Tuyết, hai người bọn họ quả thực thiên phú tuyệt đỉnh.
Mạnh Tân Thần đã là Linh Thai cảnh, năm ngoái đại diện Đại Hạ tham gia thi đấu mười hai nước, biểu hiện cực kỳ xuất sắc.
Thiên kiêu Tần Nhất Quân của Lương quốc cũng không thể thắng được hắn.
Tin tức truyền về, Thánh thượng còn cố ý hạ chiếu thư khen ngợi.
Mạnh Tân Tuyết nhỏ hơn hai tuổi, nhưng cũng đã đạt Hóa Hải cảnh viên mãn.
Hai người bọn họ, vô cùng ưu tú. . ."
Chưa cần nói đến Mạnh Tân Thần, Mạnh Tân Tuyết mới mười lăm tuổi mà thực lực võ đạo đã mạnh hơn cả Nhị công tử Lục Trì của Lục gia.
"Thảo nào những người trong Hầu phủ lại nói Linh Tính cốt này ở trên người ta không có giá trị bằng việc hái nó xuống.
Chỉ là nó có giá trị hay không, bọn họ chưa bao giờ đứng ở vị trí của ta mà suy nghĩ."
Lục Tiêu cũng không hề uể oải.
Ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Thơ Vi, hắn chắp tay cảm ơn lần nữa.
"Đa tạ Tiết nhị tiểu thư nhắc nhở, tại hạ sẽ cẩn thận lựa chọn."
Tiết Thơ Vi nhẹ gật đầu, nàng suy nghĩ một chút, lại nói ra chút nghi hoặc trong lòng mình.
"Tình cảnh hiện nay của Tứ công tử, thật ra chỉ có rời khỏi Hầu phủ mới có khả năng thoát khỏi khốn cảnh."
Lời của Tiết Thơ Vi đến đây thì dừng lại.
Ám chỉ đến đây, nàng biết Lục Tiêu nghe hiểu rõ ràng.
Cuộc nói chuyện tuy không sâu, nhưng Tiết Thơ Vi có thể cảm nhận được, Lục Tiêu không phải loại người ngu dốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận