Thế Thân Nuôi Heo Đi

CHƯƠNG 60: NGHE NÓI DỊ NĂNG HỆ NƯỚC RẤT VÔ DỤNG - 08


Bởi vì ngỗng lớn đã mang vật tư về nên hai mươi người mới tới tạm thời sẽ không bị đói, mặc dù nơi họ ở rất đơn sơ, nhưng ít ra ban đêm lúc họ ngủ không phải lo lắng về thứ kỳ quái nào đó bỗng nhiên phá cửa sổ xông vào, bởi lẽ tòa nhà xây dở này còn chưa có thời gian lắp cửa sổ.
Vừa đến hoàn cảnh xa lạ như vậy, trong đêm đầu tiên, những người sống sót vô thức tụ tập lại với nhau ở một căn phòng trên tầng ba, may mà lúc này đang độ giữa hè nên không cần lo lắng về vấn đề sưởi ấm, nhiều nhất thì bị đám muỗi làm phiền chút thôi.
"Mọi người thật sự định ở lại đây sao? Tôi thấy nơi này không bình thường lắm." Một người đàn ông mang vẻ bất mãn ra mặt nói.
“Không ở lại thì còn có thể đi đâu?”
"Nhưng nhìn nơi chúng ta được cấp để ở đi, đến một cái cửa sổ cũng không có, nếu là mùa đông chẳng phải sẽ lạnh chết sao?" Người đàn ông tiếp tục nói: "Chúng ta có tay có chân, nếu đi ra ngoài hà cớ gì lại không tìm nổi một chỗ để ở. Hơn nữa tôi cũng có dị năng đặc biệt, tuy không phải hệ băng nhưng có thể điều khiển kim loại."
"Thật ạ? Anh Lân, em đi theo anh được không? Em không muốn ở lại đây." Nghe xong, một anh chàng tóc xoăn bên cạnh lập tức thay đổi thái độ, đứng về phía bên đó.
"Tôi muốn ở lại, tôi mang theo vợ và con, tôi không muốn phải lăn lộn ngoài kia nữa." Một người đàn ông bế đứa trẻ đang ngủ cất tiếng.
Thoắt cái, hai mươi người tụ tập lại với nhau vì tận thế bắt đầu ngầm đứng vào phe nào đó, có người chọn ở lại, có người chọn rời đi. Nhóm rời đi hầu hết đều là thanh niên trai tráng tự tin, trong khi những người ở lại hoặc dìu già dắt trẻ, hoặc đã già yếu, bệnh tật, đi lại bất tiện.
Sáng sớm hôm sau, những người sống sót ngủ một giấc dậy, kinh ngạc phát hiện trong phòng đã có sẵn bữa sáng. Mọi người hoảng sợ, cửa không mở, bữa sáng được mang vào bằng cách nào?
Dù nghi hoặc không thôi nhưng vì đã hai ngày không được ăn no nên mọi người vẫn bưng đĩa, bữa sáng gồm một bát cơm và một bát cháo, mỗi người được một quả trứng và một quả táo, còn có hai phần dưa chua nhỏ. Bọn trẻ thì được thêm một ly sữa.
Nhìn bữa sáng như vậy, những người quyết định ở lại đều cảm thấy yên tâm, người đặc biệt ưu tiên trẻ em thì ít nhất cũng sẽ không quá tệ nhỉ? Hơn nữa, bữa sáng như vậy trong hoàn cảnh hiện giờ đã được coi là rất phong phú.
Nhưng anh Lân quyết định rời đi lại rất không hài lòng: “Hôm qua chúng ta hỗ trợ chuyển nhiều đồ như vậy, bữa sáng chỉ có thế thôi sao?”
Quyển Mao nghe thế thì phụ hoạ: “Em nhớ là em đã chuyển ba thùng táo, hai thùng sữa, còn có chuối nữa. Những thứ này nếu không ăn sẽ mau hỏng lắm, sao không cho chúng ta thêm chút.”
Anh Lân nghe xong liền dừng ăn, lập tức ném đĩa thức ăn đi: "Mẹ nó chứ! Nó có coi chúng ta như con người đâu! Không ăn nữa, đoạt lại vật tư thuộc về chúng ta, sau đó rời khỏi cái chỗ quỷ quái này!"
“Nhưng hôm qua những thứ đó đều do chú băng kia tìm được mà, chú ấy còn đánh đuổi lũ quái vật… ưm ưm ưm…” Một đứa trẻ bảy tám tuổi bị tiếng đĩa đập xuống đất làm hoảng sợ, nhưng cậu bé vẫn lấy hết can đảm nói ra, kết quả bố cậu bé ở bên cạnh nhanh tay bịt miệng cậu bé lại.
"Con nít không hiểu chuyện, không hiểu chuyện, ngài đừng để ý." Người đàn ông hạ mình, anh Lân cũng không so đo với một đứa trẻ con, chỉ u ám nói: "Vậy ông nên hiểu chuyện vào nhé, lũ quái vật bên ngoài thích ăn thịt trẻ con lắm đấy."
Người đàn ông bế đứa trẻ dù rất tức giận nhưng cũng chỉ có thể liên tục gật đầu.
Một đêm trôi qua, trong số những người quyết định rời đi, lại có thêm hai người thức tỉnh dị năng đặc biệt, vì vậy người được gọi là anh Lân này mới có đủ tự tin để ném đĩa đồ ăn, rõ ràng đang tính toán cướp sạch đồ.
Cái gọi là không hài lòng với bữa sáng chỉ là cái cớ thôi, nhưng điều ngoài ý muốn là người đàn ông này không lập tức đi xuống lầu để gây chuyện mà nhìn ra bên ngoài, cho đến khi nhìn thấy Âu Lương dẫn đàn ngỗng rời khỏi khu chung cư, hắn ta đợi thêm hơn mười phút nữa, lúc này mới hùng hổ đi xuống lầu.
Trước khi rời đi, hắn ta còn không quên cảnh báo: “Tôi biết vừa nãy có người muốn chạy ra báo tin, tôi không so đo chuyện ấy. Mấy người cứ ngoan ngoãn ở lại đây, chúng tôi sẽ để lại cho mấy người một miếng ăn. Nhưng nếu vẫn còn không biết điều, thì đừng trách tôi tàn nhẫn độc ác."
Những người rúc trong góc im như thóc, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu chỉ là chênh lệch về thực lực thì họ sẽ chiến đấu hết mình vì sống còn sau này, tuy nhiên, khi một số người muốn lẻn ra ngoài báo tin lại gặp phải quỷ đả tường, dù có làm cách nào cũng không thể rời khỏi tòa nhà, loại năng lực này đã vượt quá nhận thức của bọn họ, làm cho bọn họ muốn phản kháng nhưng cũng không biết phải phản kháng như thế nào.
Cuối cùng, anh Lân và đoàn tùy tùng hung hãn đi xuống tầng dưới, vừa ra ngoài đã đụng phải một con heo đột biến to như con voi, heo đột biến đang dũi đất, làm đất xốp hơn, thích hợp cho việc canh tác.
Quyển Mao nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Anh Lân? Chúng ta vẫn tiếp tục chứ?"
"Sao phải xoắn thế? Đồ vô dụng này, dị năng của cậu đâu? Nhốt con heo này vào trong không gian, tôi đã quan sát rồi, trong bốn người đó hình như còn có một dị năng giả hệ nước, không khó đối phó lắm!" Anh Lân tát bay Quyển Mao, nhìn về phía đám người cách đó không xa.
Quyển  Mao nghe xong liền lặng lẽ sử dụng dị năng của mình để nhốt con heo đột biến vào không gian, bởi vì dị năng không gian này không phát ra tiếng động và vô hình nên heo đột biến đang tập trung dũi đất cũng không hề bị kinh động.
Anh Lân thấy vậy lập tức dẫn người đi về phía bốn người đằng kia, nhưng mới đi được vài bước thì bị chặn lại, thứ ngăn lại chính là củ cải biến dị tự xưng là quản lí nhân sự ngày hôm qua. Lúc này củ cải biến dị nhìn có vẻ không vui: "Gần chín giờ rồi các ngươi mới dậy à? Tuy một con lười thì không thể cho vào nồi hầm, nhưng vẫn..."
Tiểu Thập còn chưa nói xong đã bị xách lên, Tiểu Thập càng không vui: "Ngươi làm gì vậy? Thả ta xuống, nếu không ta sẽ tức giận đấy."
“Hôm qua tao đã muốn nói rồi, thứ gì mà xấu xí thế này!” Anh Lân nắm lấy lá củ cải quăng hai vòng, sau đó ném củ cải biến dị đi.
Bốn người đang đào ao đối diện lần lượt dừng động tác, hiển nhiên đã thấy tình huống bên này. Anh Lân không che giấu nữa mà nghênh ngang đi về phía Tiểu Thất đang đứng phía trước: “Vật tư mà bọn tao mang về ngày hôm qua đâu? Bọn tao phải mang đi, ông đây không chết dí ở cái nơi tồi tàn này nữa! Thức thời thì giao đồ ra, mang trâu cho tao chở hàng hoá nữa, bọn tao sẽ tha thứ cho cái bữa sáng ít ỏi mà chúng mày mang đến để làm tao nhục mặt.”
Nhưng người trước mặt lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh ném bay củ cải dại rồi kìa.”
"Đừng có giả ngu! Vật tư đâu? Mày để chỗ nào?" Anh Lân gắt gỏng bước tới, túm lấy cổ áo Tiểu Thất. Khúc Giang Châu, Mai Linh và Chu Du ở gần đó thấy thế liền lập tức tiến lên, muốn giải cứu Khúc Thanh Thuỷ.
Nhưng Khúc Thanh Thủy chỉ bình tĩnh cất lời: “Củ cải dại sắp tức giận rồi.”
Trán anh Lân nổi gân xanh, định dạy cho người trước mặt một bài học, cho người này khỏi nói đông nói tây, chỉ là một củ cải biến dị thôi mà, tức giận thì sao.
Nhưng vào lúc này, Quyển Mao bên cạnh đột nhiên run rẩy kéo lấy hắn ta, "Anh... anh Lân... đằng sau... đằng sau!"
Anh Lân bị làm phiền thì nổi cáu quay đầu lại, lập tức ngây cả người, không biết từ khi nào mà củ cải dại kia đã trở lại, này đã là gì, điều đáng sợ chính là phía sau củ cải dại có hàng chục người mang âm khí dày đặc, không! Họ không đứng! Mà... đang bay! ?
"Ngươi dám ném ta! Thi sâm không phát huy sức mạnh, ngươi thực sự coi ta là củ cải à!" Thi sâm không chỉ có thể dưỡng thi dưỡng quỷ mà còn có thể khống thi khống quỷ. Đương nhiên, Tiểu Thập bị ném đi liền lập tức tập hợp quỷ lại.
"Không phải chỉ là đánh nhau thôi sao? Người không đủ thì quỷ tham gia!" Đôi mắt nhỏ như hạt đậu của Tiểu Thập trợn tròn lên, rễ củ cải đột nhiên dài ra mấy mét, lúc này đang bay múa trong không trung như dải lụa.
Anh Lân đang túm chặt Tiểu Thất lập tức buông ra, hắn ta xoay người lại, đối mặt trực diện với củ cải biến dị. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, hắn ta thầm nghĩ những thứ trước mắt này là cái gì vậy, tại sao thoạt nhìn trông chúng giống như lệ quỷ trong phim kinh dị thế?
"Anh... anh Lân, làm gì bây giờ?" Những người còn lại suýt thì bị cảnh tượng âm khí tận trời này dọa cho đái ra quần, hoảng hốt hỏi.
"Sợ cái gì! Bây giờ chúng ta đã không phải là người bình thường nữa rồi!" Đương nhiên anh Lân cũng sợ hãi, nhưng giờ phút này đã không còn bậc thang để nhượng bộ nữa, đành phải đi lên. Vừa dứt lời, hắn ta lập tức điều khiển mảnh kim loại cách đó không xa, bất ngờ tấn công lũ quỷ đó.
Mảnh kim loại đánh trúng mục tiêu như dự đoán, nhưng lại xuyên thẳng qua bóng quỷ rồi không đánh được nữa. Anh Lân lập tức hiểu ra, đòn tấn công của hắn ta không có tác dụng gì với mấy thứ đó, hắn suy nghĩ một hồi, sau đó lập tức quay lại bắt người làm con tin. Nhưng khi vừa quay lại thì phát hiện bốn người vừa đứng đây đã lặng lẽ trốn đi, lúc này đang đứng ở cửa tòa nhà, như thể nếu có động tĩnh gì thì họ sẽ trốn trở lại bên trong.
Anh Lân chỉ có thể từ bỏ ý định bắt con tin, tiếp tục tìm kiếm lối thoát khác, nhưng Tiểu Thập ở đối diện không cho hắn ta thêm thời gian giãy giụa, nó chỉ lá cây, tức giận nói: “Đánh đi, chết cũng đánh tiếp! Đừng để linh hồn của bọn họ trốn thoát!"
Quyển Mao bị dọa đến nỗi suýt thì tiểu ra quần, nghe thấy lời này lại càng suy sụp hơn, nếu trước đây nghe được những lời như vậy, cậu ta sẽ chỉ cho rằng đối phương đang nói lời cay nghiệt mà thôi, nhưng củ cải trước mặt lại thực sự có năng lực để làm điều này! Không ít người rõ ràng có cùng suy nghĩ với Quyển Mao nên trận chiến này chưa đấu đã thua.
Thực hiện: Clitus x T Y T
Đám lệ quỷ vốn là công nhân hoàn mỹ bấy lâu cuối cùng cũng có cơ hội trút giận, tóm lấy mấy người kia rồi thỏa sức tra tấn, đương nhiên chúng nó không giết người, thứ nhất là khi chúng bị bắt, Tiểu Thất đã dứt khoát cấm chúng không được dễ dàng làm tổn thương người khác, còn lý do nữa là vì một khi bọn người này trở thành quỷ, chẳng phải đám người đó sẽ đoạt bát cơm của chúng sao? Không được, không thể nào!
Mặc dù không giết người, nhưng các loại ảo ảnh, áp bức tinh thần, từ từ đe dọa và các thủ đoạn khác nhanh chóng làm đội ngũ này tan rã, thế nhưng Quyển Mao đột nhiên tạo ra một không gian cho bản thân để ngăn chặn quỷ đến gần. Sau cuộc chiến, Quyển Mao ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, hồi lâu mới dám lặng lẽ ngẩng đầu lên, sau đó cậu ta vui mừng phát hiện không có tên quỷ nào tiến vào không gian biệt lập của mình.
Những người đồng đội xung quanh đã sớm phát điên, dường như mỗi người đều rơi vào một ảo cảnh khác nhau, vẻ mặt đều sợ hãi đến cùng cực, rất nhiều người bị dọa đến ngất đi hoặc tiểu ra ngay tại chỗ.
Ngay khi Quyển Mao tưởng mình đã thoát được một kiếp thì trời đột nhiên đổ mưa, cậu ta ghi hoặc nhìn lên, bầu trời không một gợn mây nhưng lại có một quả cầu nước lơ lửng trên đầu. Dưới cái nhìn chăm chú của cậu ta, nước mưa từ quả cầu nước nhanh chóng làm tan chảy kết giới cô lập của cậu ta, cuối cùng cậu ta đã bại lộ giữa tầm nhìn của đông đảo lệ quỷ.
Quyển Mao: "..."
Tiểu Thất ném một quả bóng nước khác sang tòa nhà bên cạnh, hòa tan kết giới phía trước tòa nhà, những người sống sót bị chặn lại liền chạy ra ngoài, họ cẩn thận tụ tập thành một đám, không đến gần đám người anh Lân đang điên điên khùng khùng, cũng không tiếp cận đám người Tiểu Thất, hiển nhiên trận đấu giữa hai bên khiến bọn họ rất sợ hãi.
"Anh ơi, em cũng có thể ngưng tụ bóng nước, tại sao lại không phóng ra được ạ?" Cuối cùng, vẫn là đứa trẻ có đôi mắt sáng lấp lánh đánh vỡ cục diện bế tắc, cậu bé bị bố kéo vào trong lòng, ánh mắt có chút chờ mong nhìn Tiểu Thất.
Tiểu Thất nghe xong thì hai mắt sáng lên, dị năng hệ nước siêu tốt, càng đông càng vui, sau này có cả một vùng đất rộng lớn đang chờ bọn họ tưới nước. Tiểu Thất đi đến trước mặt cậu bé rồi giơ tay sờ sờ đầu cậu bé loài người dưới ánh mắt hơi cảnh giác của bố mẹ cậu nhóc: "Âm thầm thủy hóa mọi thứ, cũng có thể để nước chảy đá mòn, trời long đất lở, đồng thời còn có thể tẩm bổ muôn vàn sinh linh. Nước vô hình vô trạng, rất dễ uốn nắn. Nếu nhóc đủ mạnh, đừng nói đến một cái không gian hay kết giới, dù cho có là toàn bộ thế giới này thì cũng có thể điên đảo trời đất."
Cậu bé loài người hiển nhiên không thể hiểu được, nhưng điều đó cũng không ngăn được ánh mắt ngày càng sùng bái của cậu bé, cậu nhóc nắm chặt tay rồi nói: “Em quyết định rồi, từ giờ trở đi anh Thủy là người mạnh nhất, thậm chí còn mạnh hơn cả chú băng kia!"
____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____
Khúc Giang Châu và Mai Linh ở phía sau nghe vậy thì không khỏi nở nụ cười, cũng không biết Âu Lương tuổi nhỏ cảm thấy thế nào khi biết mình vinh dự đạt được cái danh hiệu ‘chú’ này. Sự xuất hiện của Khúc Giang Châu và Mai Linh đã làm giảm đi rất nhiều sự khủng hoảng và cảnh giác của những người sống sót.
Mặc dù không cảm thấy Tiểu Thất có ác ý gì, nhưng bọn họ vẫn thích giao tiếp với vợ chồng nhà họ Khúc cũng là những người thường hơn. Chẳng bao lâu, Khúc Giang Châu vui vẻ hớn hở và Mai Linh rất giỏi giao tiếp đã thu được sự công nhận của những người sống sót. Không mất nhiều thời gian để một nhóm người tình nguyện đi hỗ trợ đào hồ nước.
Là một phần tử sợ xã hội, Chu Du vẫn luôn cười ngây ngô, hiếm khi nói chuyện, nhưng sau khi khả năng giao tiếp với thực vật của anh bị phát hiện, anh ấy liền rất được hoan nghênh trong đám trẻ con.
Trong khu chung cư, những người vây xem ​​đang chứng kiến ​​một trận chiến khốc liệt, nhóm động thực vật biến dị không có nơi dụng võ tiếp tục ăn không ngồi rồi, những người sống sót nhiệt tình hỗ trợ đào ao, đám người anh Lân bị mắc kẹt trong ảo ảnh đang bò lăn bò lết trên mặt đất, lúc thì la hét, lúc lại khóc lóc thảm thiết, rễ của quản lý nhân sự Tiểu Thập đã ngắn đi không ít, mức độ tức giận rõ ràng đã giảm bớt, nhưng nó vẫn đi đi lại lại trong đám người, nếu có ai phản ứng không đủ mạnh, nó sẽ dùng hai chiếc lá để tát cho phát, một bộ dáng chủ nô hung tàn.
Nhìn khu chung cư hòa thuận như vậy, Tiểu Thất không khỏi mỉm cười vui mừng, nhưng cảm thấy hình như ốc đã quên điều gì đó thì phải, là cái gì nhỉ? Suy nghĩ hồi lâu, ốc vẫn không nhớ ra nên liền vui vẻ đi chăm sóc cải thìa, sáng nay ốc vừa phát hiện một cây cải thìa có dấu hiệu biến dị trên ruộng, ốc phải chăm sóc nó cho thật tốt.
Cho đến khi Tiểu Thất lao vào ruộng cải thìa, heo biến dị đang tập trung dũi đất đột nhiên đụng phải một kết giới vô hình, heo biến dị liền choáng váng, ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng lại không thấy gì, nó đứng dậy tiếp tục bước đi, rồi lại đập mạnh vào kết giới.
Heo biến dị hoảng sợ, nó kêu vài tiếng, nhưng không gian này không chỉ ngăn cản nó, mà còn chặn cả âm thanh, mặc cho nó có làm loạn bên trong như thế nào thì bên ngoài cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Lăn lộn mãi đến trưa, dưới cái nắng thiêu đốt, heo biến dị nằm xụi lơ dưới đất, cảm giác như sắp biến thành miếng thịt ba chỉ giòn giòn mà củ cải dại ngày nào cũng nhắc với nó. Đột nhiên, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống. Khi nó ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là một quả cầu nước, giọt nước hòa tan kết giới, heo biến dị cuối cùng đã thoát khỏi sự trói buộc của không gian, vui vẻ phấn chấn chạy đến bên Tiểu Thất, cúi cái đầu lớn để biểu đạt lời cảm ơn.
Tiểu Thất lời lẽ chính đáng vuốt ve con heo một lúc rồi nói: "Ốc thực sự không quên mày mà, ốc vẫn luôn nghĩ về mày."
Heo đột biến vốn đang làm việc chăm chỉ nghe vậy lập tức cảm động không thôi, kêu rầm rì hai tiếng rồi lại nằm xuống, ưỡn cái bụng mềm mại ra.
Bụng heo sờ rất mềm, khiến Tiểu Thất không khỏi nhớ đến món thịt ba chỉ da heo giòn do anh trai y làm ở đời trước.
 
Bạn cần đăng nhập để bình luận