Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần

Chương 69

Cái này không có khoa học a!
Cô đã làm nũng nói một đống câu ngọt ngào rồi, sao anh ấy vẫn dửng dưng chứ?!
“Anh Kiêu, anh không để ý em sao? Em và Đường Hựu Thời ở cùng nhau là vì chuyện của anh em…” Cô vẫn còn chưa nói xong, anh dường như không nhẫn nại nghe cô giải thích, quay đầu đi, bộ dáng tàn khốc.
Góc nghiêng trên khuôn mặt anh ấy sắc như dao, sống mũi cao thẳng, bờ môi không dày không mỏng, cằm chẻ tiêu chuẩn của mỹ nam, xuống chút nữa là cái cổ gợi cảm… cô nhịn không được nhìn đến si ngốc…
Mặc dù mặc áo thun nhưng vẫn nhìn ra cơ bắt cuồng cuộn, trong đầu tự nhiên hiện lên hình ảnh anh trần truồng đè cô ở kiếp trước, làm cô không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.
Đúng là ba mươi như hổ bốn mươi như sói mà!
Nhưng cơ thể này của cô chỉ mới có 18 tuổi thôi!
“Anh Kiêu, đừng giận nữa…” Cô gái kiễng chân lên, hai tay vòng qua cổ bạn trai đang ghen tuông, mặt tiến sát lại, môi hồng ép lên làn môi thô của anh, hương thơm thiếu nữ quấn quanh khiến anh âm thầm nắm chắc tay tránh mình kích động.
“Làm sao mới không giận nữa?” Cô cố ý làm vậy, những lời ngọt ngào đã nói hết nhưng anh nghe không vào, nên cô chỉ có thể lấy sắc dụ dỗ mà thôi.
Thực ra cô biết là anh đang cố ý mà thôi.
Anh Kiêu nhà cô còn rất kiêu ngạo nhé.
Anh vẫn không nói gì, nhưng hơi thở rõ ràng đã trở nên nặng nề hơn, các cơ bắp siết chặt lại…
“Làm sao thế?” Cô dụ dỗ hỏi, sau đó dùng môi mình tiếp tục hôn anh.
Nha đầu!
Thật sự quá ngọt ngào rồi!
Cái anh chờ nãy giờ chính là cái này!
Không cần cô giải thích, bởi vì anh tin cô, nhưng anh muốn cô vỗ về, muốn thưởng thức vị ngọt đầu môi!
Cầu thang dự phòng bình thường không có người lui tới, lúc này chỉ có hai người, hai người ôm hôn nhau, anh sớm đã biến bị động thành chủ động, xoay người đẩy cô vào tường…
Sau nụ hôn nồng cháy, gương mặt nhỏ trắng nõn ửng đỏ như quả đào chín, trên người còn lấm tấm mồ hôi.
“Anh không giận nữa?” Cô cười hỏi.
Anh vẫn nghiêm nghị, tay thô siết chặt hơn, cô hơi cau mày lại.
“Tên tiểu bạch kiểm đó muốn theo đuổi em?” ngữ khí chắc chắn, sắc mặt âm u dọa người.
“Anh Kiêu, đừng giận nữa, người này chắc sau này cũng không gặp lại nữa đâu!” Cô tiếp tục vuốt ve an ủi anh, mà cô nói cũng là sự thật, cô không tin người anh trai thiếu tâm nhãn của cô sau khi nghe đoạn ghi âm đó còn không chịu rời khỏi thành phố N theo cô về quê.
Cô đã nghĩ qua nên bảo anh đến thành phố J phát triển, anh cô học chuyên ngành lập trình máy tính, hiện tại tuy rằng còn ít được chú ý, nhưng hai năm sau thì…
“Dựa vào anh đây thương em, gan cũng to lên rồi…” Xoay người, lại đẩy cô vào tường, tuy rằng trách móc nhưng ngữ khí đầy yêu thương.
“Có đâu? Thật sự là em chỉ muốn kéo anh của em dậy..” Diệp Kiều vội nói, đem chuyện trước sau nói hết với anh. Đường Hựu Thời giúp cô là thật, Ninh Tĩnh so với những gì cô nghĩ còn mặt dày hơn, sau ngày hôm đó còn đi tìm Đường Hựu Thời là do Kiều Thiêm cứ quấn lấy cô, cô cũng là bị ép buộc. Đường Hựu Thời đem những lời Ninh Tĩnh nói ghi âm lại hết, đưa cho cô, lúc nãy ở trong phòng Kiều Thiêm là đưa cho anh ấy nghe lại.
Anh nhìn cô một cách đáng thương, lúc đó còn có Tiểu Đổng và Chu Bồng nữa mà.
Sau khi anh nghiêm túc nghe bạn gái nhỏ thành thật giải thích hết, sắc mặt mới tốt lên được một chút, “ Lão tử chính là nhìn không vừa mắt tên tiểu bạch kiểm đó tán tỉnh em! Anh ta tốt nhất là chết tâm đi!”
Khi anh ta nói điều này, anh ta vẫn có giọng điệu muốn giết người. Bất kể kiếp trước hay kiếp này, thuộc tính trong hũ dấm to của anh trai cô đều không thể thay đổi!
“Nhìn thấy em có người bạn trai vừa đẹp trai vừa phong độ, anh ta làm gì dám đến gần em nữa! Không tự lượng sức mình!” Diệp Kiều ngọt ngào nói, lại hôn anh một cái, “ Rốt cuộc là xin nghỉ phép hay được nghỉ vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận