Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 184. Sắc đẹp hại người 5

Chương 184. Sắc đẹp hại người 5


“Nếu sau này có đến thị trấn, đừng ở nhà khách, cứ đến nơi này của bà mà ở.”

Nguyễn Dao xoa xoa lòng bàn tay bà, mỉm cười gật đầu: “Dạ, vậy sau này cháu sẽ không khách sáo nữa.”

Giáo sư Cố nghe cô nói thế lúc này mới thả lỏng mặt cười rộ lên: “Đúng vậy, sau này không cần phải khách khí với bà.”

Tần Lãng liếc nhìn Nguyễn Dao, cảm thấy bộ dáng cô dụi đầu vào bà ngoại anh rất giống một con mèo nhỏ, ngoan chết được.

Lâu Tuấn Lỗi chú ý tới ánh mắt của anh, lấy khủy tay đụng anh: “Lãng à, anh đang nhìn đồng chí Nguyễn à?”

Tần Lãng thu hồi ánh mắt, trợn mắt nói dối: “Không phải.”

Lâu Tuấn Lỗi: “…”

Anh tưởng tôi mù hả, ánh mắt chỉ hận không thể dính lên người đồng chí Nguyễn kìa.

Giáo sư Cố nấu mì cho mấy người này, sau đó để họ về phòng nghỉ ngơi.

Gần như cả đêm đều phải chạy thoát thân, lúc này Nguyễn Dao cũng thật sự có phần mệt mỏi, cô và Ôn Bảo Châu chỉ rửa mặt đơn giản rồi đến phòng khách nghỉ ngơi.

Không biết có phải vì trải qua một trận vật lộn hay không mà cô ngủ cũng không được ngon giấc.

Cô mơ thấy mình bị người ta đuổi giết, còn cô vẫn chạy về phía trước, con đường đó cứ như không có điểm kết thúc, cô chạy trốn đến mức gần như tắt thở.

Ngay lúc cô nghĩ mình sẽ chạy đến mức chết trên đường, phía trước đột nhiên xuất hiện một ngôi nhà, cô không chút nghĩ ngợi đã đi đến đó.

Điều kỳ lạ là ngôi nhà lại không khóa, cô gọi mấy lần cũng không có người đáp lại, chỉ có tiếng nước từ phòng tắm bên kia truyền đến, vì thế cô đã đi về phía đó.

Ai ngờ cô vừa đến gần thì tiếng nước lại ngừng, cô gọi vài tiếng, bên trong lại không hề có động tĩnh gì, cô do dự một chút rồi thò tay muốn mở cửa.

Đúng lúc này, cửa được mở ra từ bên trong, Tần Lãng ở sau cánh cửa.

Tóc anh ướt sũng, những giọt nước theo mái tóc chảy nhỏ giọt xuống, chảy qua cơ ngực rắn chắc, cơ bụng, và cuối cùng là trượt xuống theo tuyến nhân ngư…

Một hơi thở hormone đầy vẻ nam tính mẽ xông thẳng đến, Nguyễn Dao cảm thấy mình sắp chảy máu mũi, trong thoáng chốc ánh mắt không biết nên nhìn vào đâu.

Ánh mắt Tần Lãng dán chặt vào cô, ung dung thong thả nói: “Cô muốn nhìn lén tôi tắm rửa à?”

“Tôi không có, tôi không phải, đừng có nói bậy.”

Nguyễn Dao phủ nhận ngay lập tức, nhưng ánh mắt lại không kiềm chế được mà nhìn vào cơ bụng của anh.

Tần Lãng nhướn đôi mắt hoa đào, tay đặt trên chiếc khăn tắm: “Đã muốn theo đuổi sự kích thích thì phải làm cho đến cùng.”

Nguyễn Dao: ???

Đang yên lành đọc lời thoại của “Home Temptation” làm gì?

Ngay sau đó, chỉ thấy Tần Lãng nhếch miệng, kéo khăn tắm xuống, lộ ra…

Nguyễn Dao hét lên một tiếng, sau đó mở to mắt tỉnh dậy.

Ôn Bảo Châu mơ mơ màng màng hỏi: “Nguyễn Dao, cô nói cái gì lớn quá?”

Nguyễn Dao: “…”

Nguyễn Dao quyết định giả chết.

Nhưng không biết hôm nay Ôn Bảo Châu bị làm sao, cứ không chịu buông tha: “Nguyễn Dao, vừa rồi cô nói cái gì lớn quá vậy, cô mơ thấy cái gì?”

Nguyễn Dao: “...”

Đừng có nhắc tới nữa, người ta đã mang lên xe lửa chạy suốt đêm để trốn khỏi hành tinh rồi.

Khi Ôn Bảo Châu hỏi lần thứ ba, Nguyễn Dao ho khan một tiếng: “Cô nghe nhầm rồi, tôi nói là nóng quá.”

Ôn Bảo Châu mặt ngái ngủ hồng hồng, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô: “Lúc đó nóng quá thì sao lại cười vui vẻ như vậy?”

Biểu cảm Nguyễn Dao rạn nứt: “...”

Cô thật muốn đào một cái lỗ chôn mình, sao cô lại có thể mơ như vậy?

Trước khi gặp Tần Lãng, cô là một cô gái trong sáng biết bao, từ ngày hôm nay, suy nghĩ của cô không thể trong sáng được nữa rồi hu hu.

Cũng may sự chú ý của Ôn Bảo Châu nhanh chóng bị thu hút bởi những thứ khác.

“Nguyễn Dao, cô mau nhìn xem, đây là ảnh chụp khi còn bé của đồng chí Tần à?”

Nguyễn Dao nhìn theo, thấy một khung ảnh đặt trên bàn bên cạnh, bên trong có một cô gái trẻ ôm một cậu bé.

Người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ trên người, tóc uốn thành hình sóng lớn, đôi môi đỏ mọng rực rỡ, giống như đóa hoa hồng đỏ nở rộ, dưới khóe mắt có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, càng làm cho cô ấy quyến rũ động lòng người.

Chỉ cần nhìn vào bức ảnh liền có thể cảm thấy đây là một người phụ nữ quyến rũ từ trong xương. Cậu bé trong lòng của cô ấy trông chỉ khoảng một hai tuổi, mặc một bộ âu phục nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, khi còn nhỏ đã có một đôi mắt đào hoa, trông vừa đáng yêu lại vừa đẹp trai.

Ôn Bảo Châu nói không sai, cậu bé này chắc là Tần Lãng khi còn nhỏ, người phụ nữ ôm anh hẳn là mẹ của anh.

Giáo sư Cố có ngũ quan đoan trang, lúc trước cô đoán hẳn khi bà ấy còn trẻ là một đại mỹ nhân, không ngờ mẹ của Tần Lãng còn xinh đẹp hơn, dáng dấp xinh đẹp như vậy đủ để khiến tất cả phụ nữ đều cong.

Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên: “Các cháu đã dậy chưa?”

Nguyễn Dao vội vàng đi mở cửa: “Giáo sư Cố, bà tới rồi, xin lỗi, chúng cháu ngủ lâu quá.”

Giáo sư Cố nắm lấy tay cô, cười nói: “Ăn được ngủ được mới là tốt, bà còn lo lắng hai cô bé các cháu gặp phải loại chuyện này sẽ gặp ác mộng, bây giờ thấy hai người ngủ ngon như vậy thì bà yên tâm rồi.”

Nguyễn Dao nhớ lại giấc mơ vừa rồi, đỏ mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận