Thập Niên 60 Chị Cả Như Mẹ Kế

Chương 105 Có qua có lại

Chương 105 Có qua có lạiChương 105 Có qua có lại
Nhà của bà Cát đã hơi cũ, tổng cổng có ba gian phòng cạnh nhau. Chính giữa là phòng ngủ, có cửa sổ hướng ra cửa, bên trái là phòng bếp, phòng bếp rất lớn, rộng khoảng chừng ba mét, dài hai mét, hình chữ nhật. Cửa phòng ngủ hướng đến phòng bếp, nói cách khác, nếu muốn đi phòng ngủ phải từ phòng bếp đi vào.
Bên phải phòng ngủ là nhà chính, có cùng diện tích với phòng bếp, có hai cánh cửa cạnh nhau.
Hai cánh cửa hơi rộng, có lẽ vì căn nhà đã cũ rồi. Mà sở dĩ thiết kế nhà chính thành hai cánh cửa còn có một nguyên nhân nữa. Trước đây sau khi người đã chết, deu phải đặt ở linh đường, linh đường chính là phòng chính, nếu như phòng chính không thiết kế rộng chút, quan tài sẽ không thể đi ra được. Thậm chí còn có quan tài sớm làm xong, cũng được đặt ở góc linh đường.
Tần Hương Cúc: "Thím Cát có ở nhà không? Cháu là vợ của Tiêu Đại Cường... Thím Cát có đó không... 2"
Qua một lúc, cửa sổ ở giữa căn nhà dịch chuyển, cửa sổ trong thôn đều được làm bằng được làm bằng gõ, chưa có kính. Sau khi cửa sổ mở ra, một cái đầu nhăn nheo từ bên trong ngó ra: "Là vợ của Đại Cường sao?”
Tần Hương Cúc dắt Lâm Y Y và bọn anh em nhà họ Lâm vào sân, sân cũng không có cửa. bọn họ đi đến bên cửa sổ, Tân Hương Cúc nói chuyện kia lại một lần: "Thím à, thím xem chuyện này được không?”
Bà Cát sao không chịu chứ? Đương nhiên là đồng ý rồi. Những ngày này, bà sợ nhất là chết ở trong nhà mà không ai biết, cho nên bà cũng không do dự, nói thẳng: "Sao lại không được, được chứ. Ba cậu nhóc này ở nơi đây của thím, mỗi ngày kiếm đủ củi, lấy đủ nước là được rồi." Tiên nhà và lương thức không cần nghĩ đến. Những ngày này, lương thực nhà cũng đều căng thẳng, đến cả tiền nhà cũng không đòi, vì vậy anh em nhà họ Lâm rất muốn sống ở đây, nếu như phải trả tiền thuê nhà, bọn họ chắc chắn sẽ không dọn đến đây.
Mà bà Cát đã nói rồi, có người đến giúp bà nhặt củi gánh nước là được rồi, ngày nào đó bà ấy chết đi, cũng có người sẽ có người đi báo tin. Đối với anh em nhà họ Lâm mà nói, nhặt củi gánh nước là chuyện nhỏ, ba chàng trai trẻ như bọn họ còn nhặt không bằng một bà cụ sao? Còn không gánh nước đủ dùng bằng một bà cụ sao?
Vì vậy, đôi bên đều bằng lòng.
Sau khi bàn bạc xong, bà Cát mở cánh cửa bên phải nhà chính ra, bên trong trống rỗng, ngoại trừ giường thì không gì cả. Một cái giường mười mấy hai mươi năm rồi, là chiếc giường hồi đó con cái bà ngủ, bây giờ vẫn còn rất chắc chắn.
Tần Hương Cúc: "Hai cái giường này thật sự vừa vặn, sau này Đại Quân các cháu ở đây, khi nào muốn dọn đến đây, gọi anh rể của các cháu đến giúp." Đại Quân vui vẻ nói: "Vâng, cảm on thim. Cậu ta thật sự vui vẻ, nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu ta là biết, Lâm Tứ Quân nhếch môi cười có hơi ngốc nghếch, Lâm Tâm Quân cười khá khó hiểu, miệng không nhúc nhích, nhưng trong mắt có ý cười.
Sau khi bàn bạc xong, buổi chiều đã dọn nhà đến, Tiêu Vũ kéo một chiếc xe đến cùng Lâm Y Y dọn dẹp, gửi nhờ Lâm Ngũ Đệ cho Tần Hương Cúc, Tân Hương Cúc bảo con trai của Te Cần Thái là Tiêu Thụy chơi cùng Lâm Ngũ Đệ, một đứa hai tuổi, một đứa ba tuổi, hai đứa trẻ tuổi tác gần ngang nhau, có thể chơi cùng nhau.
Nhà họ Lâm.
Lúc nhà họ Lâm sắp xếp lại đồ đạc, Dương Quế Lan đi tới: "Đại Quân... Có đó không?”
Lâm Đại Quân từ nhà chạy ra: "Thim a.
Lâm Y Y cũng đi ra: "Thím đến ạ, mời thím vào nhà uống ngụm trà."
Dương Quế Lan nhìn Lâm Y Y có hơi bất ngờ: "Đại Nha, hôm nay con về nhà à?" Không phải hết ba ngày mới về sao, Dương Quế Lan rất tò mò. Bà vừa hỏi, vừa đặt bao tải xuống,'Đại Quân, năm cân tôm khô con đổi lấy tổng cộng đổi được mười tám cân lương thực, có sáu cân gạo, khoai lang, khoai tây có mười hai cân, gạo là một cân tôm khô đổi được ba cân gạo, khoai lang khoai tây là bốn cân khoai lang khoai đổi được một cân gạo." Ở thời kỳ này, giá gạo và khoai lang, khoai tây là bằng nhau.
Lâm Y Y nói: "Cảm ơn thím, thím chờ một chút." Nói xong, cô vào nhà lấy ra một chén nhỏ thịt tôm khô,"Thím, cái này thím mang về ăn."
Dương Quế Lan từ chối: "Đại Nha, không cần khách sáo như vậy."
Lâm Y Y không thuận theo, đưa cho bà, Dương Quế Lan không còn cách nào, chỉ có thể nhận lấy. Bà vốn dĩ giúp đổi lương thực cũng là vì nhìn thấy mấy đứa nhỏ nhà họ Lâm thật đáng thương, nhưng gánh mười tám cân lương thực trở về cũng rất mệt. Bà thông cảm cho người khác là một chuyện, người ta ghi nhớ trong lòng lại là chuyện khác. Bây giờ Lâm Y Y khách sao như vậy, bà cảm thấy giúp đỡ cũng đáng giá, nếu như nhà họ Lâm tỏ vẻ cái gì cũng không có thì cảm tình của Dương Quế Lan cũng sẽ từ từ cạn kiệt hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận