Thần Phong

Chương 18: Dị thú đáng sợ nhất (1)

Ngay khoảnh khắc Liễu Thừa Phong lao vào bia đá, bốn bóng người cũng lóe lên, muốn cùng lao vào cánh cửa.
Bốn bóng người này, ngoài ba con Cự Thú, còn có nữ tử mặc Hoàng Kim Long Giáp.
Đây chính là nữ tử Long Giáp kia, sau khi bị Cự Viên đánh bại, nàng không hề trốn khỏi Tiểu Mông Sơn, mà ẩn nấp chờ đợi thời cơ.
Ngay khi bốn bóng người lao vào cửa, bên trong cánh cửa liền lóe ra một chiếc thuyền nhỏ và một bộ thi hài.
Thi hài đứng trên thuyền nhỏ giơ cây gậy trúc lên, trực tiếp đập về phía bốn bóng người.
Thần uy mênh mông, tựa như một dãy núi đập thẳng tới, sức mạnh dường như xuyên thấu cả trời đất.
Luồng sức mạnh này quá mức cường đại, đánh bay cả bốn bóng người ra ngoài, máu tươi phun tung tóe.
"Mẹ ơi !"
Thần uy mênh mông khiến không biết bao nhiêu dị thú hồn phi phách tán, A Nguyên chẳng nghĩ ngợi gì, quay người bỏ chạy.
Tế tự gì, Thần Mộ gì, Chủ Thượng gì, tất cả đều không liên quan đến nó nữa, giữ mạng mới là quan trọng nhất.
Các dị thú khác cũng hành động tương tự, nhất thời, bầy thú tứ tán bỏ chạy, con nào con nấy đều sợ vỡ mật.
"A !"
Tiếng hét lớn của Liễu Thừa Phong xé tan bóng tối, sau khi lao vào cửa, hắn bước hụt chân, cả người rơi thẳng xuống dưới.
Liễu Thừa Phong sợ hãi hét lớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân rơi xuống như một vì sao băng.
Liễu Thừa Phong rơi xuống rất nhanh, gió rít gào bên tai.
Cũng không biết đã rơi bao lâu, chỉ nghe một tiếng "Phanh", Liễu Thừa Phong đã chạm đất.
Hắn không bị ngã đến tan xương nát thịt, mà rơi vào một đám lông mềm mại.
Thế nhưng, đây chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.
Trong nháy mắt, một luồng thú tức hoang dã chí cao vô thượng ập tới, giống như có Thần Ma phụ thể.
Luồng thú tức tựa Thần Ma này, Liễu Thừa Phong đã từng cảm nhận được, đó là vào lúc thân ảnh vô địch kia đại chiến với dị thú một chân.
Liễu Thừa Phong chính là đã ngã lên thân thể của một con Cự Thú khổng lồ, con Cự Thú này chính là dị thú một chân kia, như thần như ma, kinh khủng tuyệt luân, đủ sức nghiền nát mười phương.
Chỉ có điều, dị thú một chân này đang bị những sợi xích Thần bằng vàng kim được tạo thành từ pháp tắc thô to khoá chặt, không thể động đậy.
Nó cũng không biết đã bị giam cầm ở đây bao lâu rồi, sức mạnh trấn áp đã mài mòn đi huyết khí của nó.
Cho dù từng mạnh mẽ như Thần Ma, giờ đây nó cũng trở nên uể oải, suy sụp.
Dị thú một chân trông như đã khô héo.
Khi Liễu Thừa Phong ngã lên người nó, con mắt độc nhất của nó lập tức mở ra, tựa như con mắt của Thần Ma, kinh khủng vô biên.
Thú tức tựa Thần Ma cuồn cuộn như thuỷ triều, xâm nhập vào cơ thể Liễu Thừa Phong, một luồng chân huyết cũng tức khắc chui vào Huyết Hải Thần tàng của hắn.
"Đoạt xá thoát khốn."
Dị thú một chân gầm thét một tiếng, hồn phách của nó hiện lên trong não hải Liễu Thừa Phong, muốn thôn phệ hồn phách của hắn, tiến hành đoạt xá.
Thiên Thể sáng lên, ngăn cản sự đoạt xá của dị thú một chân.
Dị thú một chân không thể xâm nhập vào, ngược lại còn bị Thiên Thể áp chế, không cách nào khống chế được cơ thể của Liễu Thừa Phong.
"Đi chết đi !"
Sinh tử chỉ trong gang tấc, Liễu Thừa Phong không chút do dự, Hoàng Kim Tuyến Hương trong tay mang theo ánh lửa nóng bỏng, hung hăng đâm thẳng vào con mắt độc nhất của nó.
Tay kia đã nắm chặt cây đoản mâu mà Diệp Huệ Kiếm đưa cho, cũng hung hăng đâm vào cơ thể dị thú một chân.
"A Nan !"
Liễu Thừa Phong buột miệng hét lớn, bản thân cũng không hiểu ý nghĩa của tiếng hét này.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp vùng trời đất tối tăm này, máu tươi bắn tung tóe , con mắt độc nhất đã bị đâm thủng.
Da lông trên thân thể của dị thú một chân vốn cứng rắn không thể phá vỡ, vậy mà bây giờ lại bị cây đoản mâu đâm xuyên qua.
Điều này xảy ra là do, ngoài việc dị thú một chân đã bị trấn áp vô số năm tháng, cây đoản mâu lại có thuộc tính không gì không phá, thì điều quan trọng nhất là chân huyết của nó đã rời khỏi cơ thể, hồn phách lại bị Thiên Thể áp chế.
Mất đi chân huyết, hồn phách bị áp chế, thân thể của nó dù mạnh mẽ đến đâu cũng chẳng khác gì đồ bỏ đi.
Chân huyết tiến vào Huyết Hải Thần tàng, cơ thể Liễu Thừa Phong đau đớn như muốn nổ tung.
Huyết hải cuồn cuộn, khiến Liễu Thừa Phong cũng không nhịn được đau đớn hét lớn một tiếng.
Dị thú một chân kêu thảm càng thêm thê lương, nó đoạt xá thất bại, mất đi chân huyết, lại bị Hoàng Kim Tuyến Hương đâm thủng con mắt độc nhất.
Cây đoản mâu đâm vào cơ thể nó, theo tiếng gọi của Liễu Thừa Phong, liền nổ tung ra Thần Quang.
Trăm ngàn đạo Thần Quang giống như những thanh kiếm sắc bén, bắn ra từ bên trong cơ thể nó, tạo thành trăm ngàn lỗ thủng.
Cuối cùng, thân thể khổng lồ của dị thú một chân bị vô số Thần Quang nghiền nát, những sợi xích Thần bằng vàng kim pháp tắc vốn đang quấn trên người nó cũng co rút lại.
Dị thú một chân chết không cam lòng, đến cả Thần cũng không thể áp chế được hồn phách của nó, không ngăn được nó đoạt xá, vậy mà bây giờ lại thất bại trong tay một tiểu nhân vật như Liễu Thừa Phong.
Liễu Thừa Phong lập tức nội thị, điên cuồng vận chuyển "Cuồng Quỳ Tâm Pháp" để ổn định Huyết Hải, bình ổn lại huyết khí đang hỗn loạn.
Sau một chu thiên rồi lại một chu thiên, Liễu Thừa Phong mới dần ổn định được Huyết Hải.
Bên trong Huyết Hải Thần tàng, chỉ thấy luồng chân huyết của dị thú một chân đang bơi lội, nó trông rất yếu ớt, giống như một con giao long đang ốm yếu.
Mặc dù vậy, luồng chân huyết này vẫn cực kỳ thần thánh, tỏa ra Thần Tức.
Huyết Hải Thần tàng Đệ Tứ Giai đại viên mãn, Huyết Hải bên trong Thần tàng lập tức mở rộng ra đến hai mươi dặm.
Giờ phút này, Liễu Thừa Phong cảm thấy huyết khí của mình vô cùng dồi dào, có sức mạnh dùng mãi không hết, dường như có thể một hơi nuốt chín con trâu.
Khó khăn lắm mới đứng dậy được, Liễu Thừa Phong phát hiện nơi dị thú một chân bị nghiền nát thành từng mảnh, dưới lòng đất lại mọc lên một đoạn Liên Ngẫu.
Đoạn Liên Ngẫu này toàn thân màu vàng kim, bên trên còn có những sợi lông tơ mịn màng, giống như được tạo thành từ Hoàng Kim Pháp Tắc.
"Đây là cái gì, chẳng lẽ chính là Thủy Thần Chi Nguyên mà lão đầu tử đã nói?"
Liễu Thừa Phong đào đoạn Hoàng Kim Liên Ngẫu từ dưới đất lên, nhưng chưa kịp để hắn suy nghĩ gì thêm, Hoàng Kim Liên Ngẫu đã lóe lên một cái rồi chui thẳng vào Huyết Hải Thần tàng của hắn.
Hoàng Kim Liên Ngẫu sau khi chui vào Huyết Hải Thần tàng, dường như muốn cắm rễ luôn ở đó, Liễu Thừa Phong cũng không thể làm gì được nó.
Bên ngoài Thần Mộ, khung cảnh vẫn là một mảnh hỗn loạn, tất cả dị thú đều đã bỏ chạy tán loạn.
Chỉ còn lại ba con Cự Thú và nữ tử Long Giáp.
Nữ tử Long Giáp không thể đi được, bởi vì nàng đang bị trấn áp.
Nàng ở quá gần thi hài trên chiếc thuyền nhỏ, Thần Uy tỏa ra từ thi hài đã trực tiếp trấn áp nàng, khiến nàng không thể cử động.
Ba con Cự Thú cũng bị áp chế, nhưng do chúng ở xa thi hài hơn nên không bị trấn áp hoàn toàn, vì vậy chúng vẫn không muốn rời đi.
Ngoài việc muốn nuốt chửng nữ tử Long Giáp, chúng còn có ý đồ với Thần Mộ, không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.
Thi hài trên thuyền nhỏ vẫn nằm đó bất động, Thần Uy tỏa ra từ nó vô cùng đáng sợ.
Lúc này, nữ tử Long Giáp cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Sức mạnh bị trấn áp, dưới núi lại có ba con Cự Thú đang rình rập, nàng có thể bị chúng ăn thịt bất cứ lúc nào.
Ánh sáng trên bia đá lóe lên, Liễu Thừa Phong từ bên trong bước ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn không khỏi bất ngờ.
Khi nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ và thi hài, hắn cũng phần nào hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
"Còn muốn sống không?"
Liễu Thừa Phong giơ Hoàng Kim Tuyến Hương trong tay lên.
Ngửi thấy mùi khói xanh bay ra từ Hoàng Kim Tuyến Hương, ba con Cự Thú lập tức kinh hãi, quay người bỏ chạy.
Bởi vì khí tức từ Hoàng Kim Tuyến Hương đã giết chết dị thú một chân vẫn còn lưu lại, làm sao chúng có thể không sợ chết chứ?
Nữ tử Long Giáp kinh nghi bất định nhìn Liễu Thừa Phong, tất cả những chuyện xảy ra này đều quá bất ngờ đối với nàng.
"Tiểu nương tử, có muốn ta ôm ngươi về không?"
Nhìn nữ tử Long Giáp đang bị trấn áp, Liễu Thừa Phong bắt đầu đánh giá nàng.
Nữ tử Long Giáp trừng mắt nhìn lại, ánh mắt như muốn giết người, toát ra uy áp đế vương.
"Còn hung dữ với ta à? Tin không ta vác ngươi về làm áp trại phu nhân."
Liễu Thừa Phong chẳng hề quan tâm nàng là ai, tiện tay tháo luôn chiếc mũ Phượng Linh của nàng xuống.
Mũ Phượng Linh vừa được tháo xuống, liền khiến người ta phải sáng mắt lên.
Nữ tử trước mắt quả thực là quốc sắc thiên hương, mày liễu mắt phượng, môi son hàm đan, thần thái toát lên vẻ uy nghiêm khiến người khác sợ hãi cùng khí thế cao cao tại thượng.
"Đúng là một tiểu nương tử xinh đẹp."
Nữ tử Long Giáp càng trừng mắt nhìn Liễu Thừa Phong, hắn lại càng muốn trêu chọc nàng, liền đưa tay nhéo má nàng một cái, cảm giác thật mềm mại, như thể thổi phù là vỡ.
Ánh mắt nữ tử Long Giáp như muốn giết người, uy nghiêm không thể xâm phạm, nhưng Liễu Thừa Phong chẳng hề coi ra gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận