Tận Thế Phiêu Lưu Đảo Phòng Sinh Tồn

Tận Thế Phiêu Lưu Đảo Phòng Sinh Tồn - Chương 15: Lũ lụt: Mưa to màu đỏ dự cảnh (4) (length: 7424)

Toàn thành nhiều nơi sự kiện nguy hiểm liên tiếp phát sinh, rất nhiều người đang giãy dụa trên ranh giới sinh tử, lại làm sao có người tới để ý đến loại ma sát trong xóm này.
Chuyện này chỉ sợ phải đợi đến khi người của đội cứu viện hôm nay tới mới có thể xử lý, nhưng mà cừu oán giữa hai nhà này thì khẳng định đã kết rồi.
Ngoại trừ những tin tức liên quan đến chuyện này, còn lại đều là một vài tin tức xin giúp đỡ từ các hộ gia đình ở tầng thấp, lầu một của chung cư đã hoàn toàn bị ngập nước. Nếu là mùa hè thì không sao, nhưng thời tiết lạnh như vậy, người bình thường căn bản không có cách nào sinh hoạt dưới nước, thế là họ cầu xin các hộ gia đình quen biết trong cùng tòa nhà tạm thời thu lưu.
Nhưng mà với những tin tức xin giúp đỡ như thế này, người hưởng ứng đích xác rất ít.
Mọi người nguyện ý ở trong nhóm tán gẫu, bát quái cùng hàng xóm là một chuyện, nhưng thực sự bảo họ mở cửa, tiếp nhận hàng xóm vào ở lại là một chuyện khác.
Thư Phức nhìn thấy Lư Chính dẫn đầu hưởng ứng, tiếp nhận một gia đình cùng tòa nhà, nhà kia có hai đứa bé, tuổi đều tương đối nhỏ.
Về sau, người của trạm phục vụ khu dân cư gửi tin tức, cho biết đội cứu viện có lẽ sẽ đến Bình An chung cư sau giữa trưa để tiến hành sơ tán. Ngoài việc sơ tán các gia đình ở tầng thấp, đội cũng sẽ phát vật tư cho các gia đình ở tầng cao, chủ yếu là áo cứu sinh cùng đồ ăn nước uống. Nếu có một số người ở tầng cao nhưng gia đình có tình huống đặc thù, ví dụ như có người già hoặc bệnh nhân cần giúp đỡ, cũng có thể được sơ tán cùng đợt.
Có lẽ bởi vì thời gian cần thu lưu hàng xóm không quá lâu, cuối cùng vẫn có người lần lượt lên tiếng, đồng ý tiếp nhận hàng xóm cùng tòa nhà.
Hai gia đình đánh nhau lúc rạng sáng ở tòa nhà của Thư Phức đều không có mặt trong nhóm này, nên cũng không biết tình hình sau đó của họ ra sao.
Gần đến trưa, chung cư có điện trở lại, Thư Phức nghe thấy bên ngoài vọng vào từng tràng tiếng hô kinh hỉ. Nàng lập tức lấy hai cái sạc dự phòng đã hết pin cùng 3 cái máy tính bảng và 2 cái điện thoại chưa đầy 100% pin ra cắm sạc. Sau đó, nàng mở máy xay và pha cà phê, tự làm cho mình một ly latte cà phê cốt dừa – tức là cà phê espresso kiểu Ý pha với sữa dừa.
Mặc dù trong không gian có rất nhiều loại cà phê thành phẩm với các khẩu vị khác nhau mua từ cửa hàng bên ngoài, nhưng chúng đều được đựng trong ly dùng một lần có ống hút, rất tiện lợi khi lấy dùng, nhưng đồng thời uống hết một ly là vơi đi một ly. Khi có điều kiện, nàng vẫn thích tự mình pha cà phê uống hơn.
Nàng vừa uống cà phê, vừa xem chương trình giải trí phát trên máy tính bảng, tay vẫn không ngừng làm việc. Nàng lấy củ cải trắng đã thái lát chần qua nước sôi, rồi cho vào nồi canh dê thơm nồng đã nấu kỹ. Tiếp đó, nàng gọt vỏ rửa sạch hai củ khoai mài củ sắt, thái khúc rồi cũng cho vào nồi, vặn lửa vừa hầm thêm mười mấy phút. Cuối cùng rắc lên lá tỏi cùng bột tiêu đen, thế là một nồi lớn canh dê hầm củ cải khoai mài vừa tươi ngon đậm đà lại bổ dưỡng đã hoàn thành.
Nàng múc ra phần canh thịt dê cho bữa trưa, đem cả nồi lớn còn lại cất vào Không gian. Sau đó nhìn lại những món đã nấu xong trước đó trong Không gian: một nồi lớn cà ri khoai tây thịt bò, một nồi lớn canh gà nấm trúc, một nồi lớn canh củ cải hầm xương đuôi trâu, một nồi lớn canh đầu cá mè nấu bánh phở, nàng đột nhiên phát hiện ra một vấn đề mới: Nồi của nàng, hình như hơi ít...
Đồng thời, khi các loại canh súp, đồ ăn chín được đựng trong đủ loại nồi niêu xoong chảo, tô chén trong không gian ngày càng nhiều lên, nàng dần cảm thấy bên trong trở nên lộn xộn. Mặc dù thời gian đình trệ khiến đồ vật để tùy tiện cũng không bị đổ nhào, nhưng lúc lấy ra mà không cẩn thận thì vẫn có thể bị!
Nàng suy nghĩ, nên lắp ráp mấy cái tủ đựng đồ đơn giản đã mua online trước đó, rồi cất vào không gian, dùng để phân loại, sắp xếp các loại thực phẩm chín, đồ ăn đặt ngoài và đồ uống vốn dễ bị đổ nhào khi lấy ra.
Sau giữa trưa, mấy chiếc xuồng máy của đội cứu viện dầm mưa lớn tiến vào chung cư, lại một lần nữa khiến các chủ hộ vui mừng reo hò.
Trên xuồng máy, người thì ít mà vật tư thì nhiều. Họ lái thẳng đến cạnh hành lang lầu một, trèo qua lan can từ bên ngoài vào. Một nhóm người hỗ trợ sơ tán, một nhóm khác bắt đầu dỡ vật tư từ xuồng xuống, đồng thời tiến hành phân phát và ghi chép.
Vật tư được phân phát theo đầu người của từng nhà. Ngoài một chiếc áo cứu sinh hoặc phao cứu sinh chưa thổi phồng cho mỗi người, còn có một phần đồ ăn nước uống, bên trong toàn là đồ ăn nhanh: mì ăn liền dạng ly/thùng, cơm tự sôi, nước suối đóng chai, xúc xích... đại loại như vậy.
Nền hành lang tầng một đã bị nước nhấn chìm hoàn toàn, cho nên việc phân phát vật tư được tiến hành tại khu vực cầu thang bộ gần hành lang ở tầng hai. Một số gia đình ở tầng cao sau khi nhận vật tư lại không muốn đi, cứ níu lấy các thành viên đội cứu viện để hỏi thăm tình hình bên ngoài.
Ví dụ như: Những người được sơ tán đợt này sẽ đi đâu? Tại sao chỉ sơ tán các tầng thấp, người ở tầng cao không được sơ tán sao?
Lại ví dụ như: Tuy thành vừa mới ban bố cảnh báo mưa lớn màu đỏ, vậy trận mưa này rốt cuộc sẽ còn kéo dài bao lâu nữa? Khi nào mọi người mới có thể khôi phục sinh hoạt bình thường?
Đủ các loại câu hỏi, quả thực coi các thành viên đội cứu viện như cọng cỏ cứu mạng. Thế nhưng những vấn đề này, ngoài việc người sơ tán sẽ đi đâu ra, đối phương căn bản không thể trả lời được.
Có người trong bọn họ đã một, hai đêm không ngủ. Trong đó, không ít người thậm chí vừa mới được tuyển ra từ nhóm dân chúng đã sơ tán trước đó, bởi vì bơi lội giỏi, trẻ khỏe, cường tráng, nên bị tạm thời điều động vào đội cứu viện.
Bọn họ chỉ làm công tác hỗ trợ cứu viện thôi đã mệt nhoài, lại lấy đâu ra thời gian đi tìm hiểu để trả lời những câu hỏi này của các hộ dân. Hết lần này đến lần khác, mỗi khi tới một khu chung cư, lại có người hỏi đi hỏi lại những vấn đề giống hệt.
Ban đầu, họ còn trả lời vài câu, giải thích nguyên nhân. Nhưng cứ lặp đi lặp lại nhiều lần, cộng thêm sự mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, nên khi nghe hỏi, họ chỉ trả lời qua loa về địa điểm tạm trú sau sơ tán, thông báo rằng hiện tại chỉ sơ tán các hộ gia đình ở tầng thấp cùng những nhà có nhu cầu đặc thù, còn lại thì đều bảo không biết. Khi bị hỏi dồn nữa, họ liền yêu cầu đối phương nhận đồ vật rồi về nhà chờ tin tức, đừng đứng chặn ở hành lang làm ảnh hưởng người khác lĩnh vật tư.
Có những gia đình thấy hỏi không được gì, trong lòng dù bất mãn nhưng nhận được vật tư vẫn rất vui mừng, dù sao cũng là đồ được phát miễn phí, lại còn có một chiếc áo cứu sinh.
Có người nhận đồ về nhà, vì đã có áo cứu sinh và phao cứu sinh, liền bàn với người nhà xem có nên tự di chuyển đến khách sạn hoặc siêu thị gần đó hay không. Hai nơi này chính là địa điểm tạm trú cho các cư dân ở tầng thấp bị ngập của chung cư Bình An.
Khách sạn và siêu thị, một cái nằm ở giao lộ trên con đường lớn ngay đầu khu chung cư, cái còn lại thì ở chỗ rẽ cách giao lộ đó khoảng một, hai trăm mét. Hiện tại, khu vực này nước đã ngập qua cả nhà để xe lên tới tầng một, mực nước cao hơn sàn tầng một khoảng hơn hai mươi centimet, tổng độ sâu của nước vào khoảng từ hai mét đến hai mét rưỡi.
Nhưng tòa nhà khách sạn cao hơn mười tầng, bên trong toàn là phòng ốc, điều kiện ở lại không kém trong nhà là bao nhiêu.
Về phần siêu thị, địa thế ở đó vốn đã cao hơn khu chung cư này một chút. Siêu thị dù chỉ nằm ở tầng một và tầng hai, nhưng bên trên còn có bốn tầng trung tâm mua sắm, phía sau còn có một tòa nhà văn phòng lớn nối liền, cũng cao đến mười mấy tầng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận