Tam Quốc Thiết Kỵ Định Giang Sơn
Chương 56: Công tác tư tưởng
Lưu Bằng cưỡi trên ngựa Truy Vân, mang theo vài tên thị vệ, một đường đưa Giả Hủ ra ngoài thành hơn mười dặm, nói: "Văn Hòa, Kính Chí, ta đưa các ngươi đến đây thôi, ngày nào nếu các ngươi khải hoàn trở về, ta vẫn sẽ ở đây nghênh đón các ngươi.”
Giả Hủ, Kính Chí đồng thanh nói: "Sẽ không phụ kỳ vọng của chủ công.”
Cuối cùng nhìn hai người một lần cuối, quay đầu ngựa, chạy về. Lưu Bằng hiện tại còn có rất nhiều việc phải làm, việc đầu tiên hồi thành là tìm Trần Đáo, ý vị thâm trường nói: "Thúc Chí, biết rằng ngươi đối với một ít thao tác của bổn tướng, nhìn không vừa mắt, tuy vậy bổn tướng có thể nói cho ngươi biết, trước phá sau lập, thiên hạ Hán thất đã mục nát đến xương cốt, chỉ cần không ngừng chinh phạt, sớm thống nhất thiên hạ, thực hiện nhân chính, bài trừ khuyết điểm, thiết lập tân pháp, mới có thể thay đổi cục diện này, nếu không thiên hạ Đại hán sẽ không có cách nào cứu chữa, hơn nữa mười phần dân chúng sống được không đủ một phần.”
Trần Đáo không rõ Lưu Bằng nói thống nhất thiên hạ là có ý gì, vội nói: "Đô úy, thiên hạ hiện giờ đều là của Đại Hán, tại sao phải thống nhất thiên hạ, chẳng lẽ Đô Úy có ý muốn tự lập?" Nghe Trần Đáo nói xong, Lưu Bằng cười lạnh nói: "Thiên hạ hiện tại nói là của Đại Hán, còn không bằng nói thiên hạ này giờ là của hào môn sĩ gia, triều đình hiện giờ ngoại thích thế lớn, Thập Thường Thị càng là họa quốc hại dân, bọn họ chưa từng để người bệ hạ đang ngồi ở ngôi vị hoàng đế kia vào mắt?”
"Hiện tại khói lửa các châu phủ nổi lên bốn phía, Hoàng cân tặc công thành chiếm đất, dân chúng là khổ không thể tả, thân thể bệ hạ một ngày mới không bằng một ngày trước, ngày nào đó bệ hạ về trời, thiên hạ này còn là của Lưu gia ta sao? Hay là của Đại tướng quân Hà tiến? Hoặc là của Viên gia tứ thế tam công kia. ”.
Nhìn Trần Đáo lộ ra biểu tình nghi hoặc, Lưu Bằng dùng bộ dạng từng lừa gạt Giả Hủ nói: "Thúc Chí à, Hoàng đế Quang Vũ có lời từng nói trước đây, phàm là khi gặp phải loạn thế, con cháu họ Lưu ta đều có thể dựa vào bản lĩnh để tranh thiên hạ, huống hồ một mạch Bành Dương Vương của ta nhận mệnh Minh Đế, thủ hộ thiên hạ Đại Hán. Vốn hai cha con ta sẽ hưởng phúc ở Nhạc An quận, cũng là bởi vì lo sợ thiên hạ Đại Hán phải đổi chủ, bệ hạ mới để cho phụ tử hai người chúng ta đảm nhiệm chức vụ ở U Châu. ”.
"Thế nhưng gian thần trong triều lại vu hãm gia phụ ở U Châu chỉ muốn hưởng lạc, không để ý chính vụ, bệ hạ lúc này mới hạ lệnh cho phụ thân ta hồi kinh nghe lệnh, Thúc Chí, ngươi ngẫm lại xem, một hầu gia họ Lưu để cho Hà đồ tể xa lánh không có chỗ dung thân, vậy thiên hạ Đại Hán này rốt cuộc là của ai có còn của họ Lưu ta không?"
Trần Đáo bị Lưu Bằng lừa gạt một trận, lập tức nói: "Mạt tướng lúc trước trách nhầm Đô úy, nếu Đô úy không ngại tại hạ đức yếu tài mọn, Trần Đáo nguyện phụng ngài làm chủ công, cả đời này xin theo ngài." Nói xong liền quỳ xuống, Lưu Bằng giả bộ vẻ mặt kích động, nâng Trần Đáo lên, nghiêm giọng nói: "Thúc Chí có tài của đại tướng, nguyện ý trợ giúp Bằng, Bằng cảm kích vô cùng, làm sao có hai chữ ghét bỏ đâu chứ? ”.
Thấy Lưu Bằng đáp ứng, Trần Đáo vội nói: "Bái kiến chủ công. ”.
Lưu Bằng cười ha ha đỡ Trần Chí lên nói: "Ta có được Thúc Chí, giống như Hán cao tổ có được Hàn Tín, Vũ Đế có Hoắc Khứ Bệnh à." Tiếp theo lại làm công tác tư tưởng cho Trần Đáo, kể về một ít thế gia đại tộc sẽ gây họa loạn triều chính, cùng với Hà Tiến và những tên hoạn quan như vậy, khi dễ Thiên tử vân vân mây mây.
Sau khi để Trần Đáo thấm nhuần mấy thứ này, Lưu Bằng nói: "Thúc Chí, ngày hôm trước ta mơ thấy Minh Đế nói với ta, thiên hạ Đại Hán, sắp đổi chủ, muốn cho ta nhớ kỹ tên của vài người, ngày sau tìm kiếm bọn họ cùng nhau chống đỡ Hán thất, trong đó có Trần Thúc Chí, chính là ngươi, ta chuẩn bị viết xuống tên của những người này, để ngươi phái người mời bọn họ tới, nếu có ai không muốn đến, thời điểm phi thường phải làm việc phi thường, trực tiếp bắt trói bọn họ lại, sau khi về đến trước mặt ta, ta sẽ hướng bọn họ, tự thỉnh tội. ”.
Trần Đáo nghe nói Lưu Bằng mơ thấy Hán Minh Đế, hơn nữa trong danh sách những người chống đỡ Hán thất có hắn, hiện tại hắn đã có chút tin tưởng Lưu Bằng sau này nói không chừng sẽ là vị hoàng đế tiếp theo của Hán thất, vội vàng nói: "Chủ công yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ phái người đưa toàn bộ bọn họ tới, cho dù không muốn tới, cuối cùng sẽ phái người ép bọn họ tới. ”.
Xem ra chỉ cần thấm nhuần tư tưởng, một người trung thành với nhà Hán cũng sẽ trở nên vô tri, Lưu Bằng nói: "Tốt, việc này ta trở về sẽ an bài người đưa danh sách tới cho ngươi, ngày mai ngươi phải bố trí binh sĩ nhiều hơn, phòng ngừa Hoàng cân tặc đến cướp những tên tội phạm tử hình kia, đồng thời cũng phải chuẩn bị tốt, lương thảo cho Văn Hòa, hai vạn đại quân không thể đói. ”.
Sau khi sắp xếp xong chuyện Trần Đáo, Lưu Bằng mới lên ngựa hồi phủ, dọc theo đường đi đều thầm nghĩ: "Cổ nhân đều tin tưởng mê tín dị đoan, có thể mượn cơ hội này, kéo lưới thu một ít mưu sĩ và đại tướng từ thời Hán mạt đến thời Tam quốc, như vậy có thể giải quyết vấn đề thiếu thốn nhân tài.”
Trở lại viện của mình, Lưu Bằng gọi Vương Thành tới, nói: "Thừa Thiên, ngươi phụ trách đốc chế một ngàn chiếc áo choàng màu vàng, sáng mai sẽ đưa cho Điển Vi, bảo hắn thay toàn bộ áo choàng cho Cẩm Y Vệ, tiền tài đến chỗ Vương bá lĩnh. ”.
Ngoại trừ mười hai vạn lượng vàng chi ra để mua ngựa và chế tạo giáp, móng, yên, khí giới… hiện tại trong tay Lưu Bằng còn có năm mươi lăm vạn lượng vàng, trước khi Giả Hủ rời đi đã giao lại toàn bộ sổ sách cho Lưu Bằng, Lưu Bằng ngại phiền toái, trực tiếp niêm phong vàng vào kho, còn lại tiền đồng cần cứ trực tiếp qua chỗ Vương bá lĩnh.
Vương Thành nhỏ giọng nói: "Công tử, mẫu thân thiếu phu nhân, hôm nay ầm ĩ muốn gặp ngài, nếu ngài đi bây giờ, ta trước tiên dẫn đường cho ngài, sau đó sẽ đi làm chuyện ngài giao cho."
Lưu Bằng hiện tại cưới nữ nhi nhà người ta làm thị thiếp, lại đi ngủ với mẫu thân nàng, sẽ làm cho trên mặt nàng tối đen như mực, vội nói: "Việc quân tình khẩn cấp, bận bịu, ngày mai có thời gian hãy nói sau đi.”
Giả Hủ, Kính Chí đồng thanh nói: "Sẽ không phụ kỳ vọng của chủ công.”
Cuối cùng nhìn hai người một lần cuối, quay đầu ngựa, chạy về. Lưu Bằng hiện tại còn có rất nhiều việc phải làm, việc đầu tiên hồi thành là tìm Trần Đáo, ý vị thâm trường nói: "Thúc Chí, biết rằng ngươi đối với một ít thao tác của bổn tướng, nhìn không vừa mắt, tuy vậy bổn tướng có thể nói cho ngươi biết, trước phá sau lập, thiên hạ Hán thất đã mục nát đến xương cốt, chỉ cần không ngừng chinh phạt, sớm thống nhất thiên hạ, thực hiện nhân chính, bài trừ khuyết điểm, thiết lập tân pháp, mới có thể thay đổi cục diện này, nếu không thiên hạ Đại hán sẽ không có cách nào cứu chữa, hơn nữa mười phần dân chúng sống được không đủ một phần.”
Trần Đáo không rõ Lưu Bằng nói thống nhất thiên hạ là có ý gì, vội nói: "Đô úy, thiên hạ hiện giờ đều là của Đại Hán, tại sao phải thống nhất thiên hạ, chẳng lẽ Đô Úy có ý muốn tự lập?" Nghe Trần Đáo nói xong, Lưu Bằng cười lạnh nói: "Thiên hạ hiện tại nói là của Đại Hán, còn không bằng nói thiên hạ này giờ là của hào môn sĩ gia, triều đình hiện giờ ngoại thích thế lớn, Thập Thường Thị càng là họa quốc hại dân, bọn họ chưa từng để người bệ hạ đang ngồi ở ngôi vị hoàng đế kia vào mắt?”
"Hiện tại khói lửa các châu phủ nổi lên bốn phía, Hoàng cân tặc công thành chiếm đất, dân chúng là khổ không thể tả, thân thể bệ hạ một ngày mới không bằng một ngày trước, ngày nào đó bệ hạ về trời, thiên hạ này còn là của Lưu gia ta sao? Hay là của Đại tướng quân Hà tiến? Hoặc là của Viên gia tứ thế tam công kia. ”.
Nhìn Trần Đáo lộ ra biểu tình nghi hoặc, Lưu Bằng dùng bộ dạng từng lừa gạt Giả Hủ nói: "Thúc Chí à, Hoàng đế Quang Vũ có lời từng nói trước đây, phàm là khi gặp phải loạn thế, con cháu họ Lưu ta đều có thể dựa vào bản lĩnh để tranh thiên hạ, huống hồ một mạch Bành Dương Vương của ta nhận mệnh Minh Đế, thủ hộ thiên hạ Đại Hán. Vốn hai cha con ta sẽ hưởng phúc ở Nhạc An quận, cũng là bởi vì lo sợ thiên hạ Đại Hán phải đổi chủ, bệ hạ mới để cho phụ tử hai người chúng ta đảm nhiệm chức vụ ở U Châu. ”.
"Thế nhưng gian thần trong triều lại vu hãm gia phụ ở U Châu chỉ muốn hưởng lạc, không để ý chính vụ, bệ hạ lúc này mới hạ lệnh cho phụ thân ta hồi kinh nghe lệnh, Thúc Chí, ngươi ngẫm lại xem, một hầu gia họ Lưu để cho Hà đồ tể xa lánh không có chỗ dung thân, vậy thiên hạ Đại Hán này rốt cuộc là của ai có còn của họ Lưu ta không?"
Trần Đáo bị Lưu Bằng lừa gạt một trận, lập tức nói: "Mạt tướng lúc trước trách nhầm Đô úy, nếu Đô úy không ngại tại hạ đức yếu tài mọn, Trần Đáo nguyện phụng ngài làm chủ công, cả đời này xin theo ngài." Nói xong liền quỳ xuống, Lưu Bằng giả bộ vẻ mặt kích động, nâng Trần Đáo lên, nghiêm giọng nói: "Thúc Chí có tài của đại tướng, nguyện ý trợ giúp Bằng, Bằng cảm kích vô cùng, làm sao có hai chữ ghét bỏ đâu chứ? ”.
Thấy Lưu Bằng đáp ứng, Trần Đáo vội nói: "Bái kiến chủ công. ”.
Lưu Bằng cười ha ha đỡ Trần Chí lên nói: "Ta có được Thúc Chí, giống như Hán cao tổ có được Hàn Tín, Vũ Đế có Hoắc Khứ Bệnh à." Tiếp theo lại làm công tác tư tưởng cho Trần Đáo, kể về một ít thế gia đại tộc sẽ gây họa loạn triều chính, cùng với Hà Tiến và những tên hoạn quan như vậy, khi dễ Thiên tử vân vân mây mây.
Sau khi để Trần Đáo thấm nhuần mấy thứ này, Lưu Bằng nói: "Thúc Chí, ngày hôm trước ta mơ thấy Minh Đế nói với ta, thiên hạ Đại Hán, sắp đổi chủ, muốn cho ta nhớ kỹ tên của vài người, ngày sau tìm kiếm bọn họ cùng nhau chống đỡ Hán thất, trong đó có Trần Thúc Chí, chính là ngươi, ta chuẩn bị viết xuống tên của những người này, để ngươi phái người mời bọn họ tới, nếu có ai không muốn đến, thời điểm phi thường phải làm việc phi thường, trực tiếp bắt trói bọn họ lại, sau khi về đến trước mặt ta, ta sẽ hướng bọn họ, tự thỉnh tội. ”.
Trần Đáo nghe nói Lưu Bằng mơ thấy Hán Minh Đế, hơn nữa trong danh sách những người chống đỡ Hán thất có hắn, hiện tại hắn đã có chút tin tưởng Lưu Bằng sau này nói không chừng sẽ là vị hoàng đế tiếp theo của Hán thất, vội vàng nói: "Chủ công yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ phái người đưa toàn bộ bọn họ tới, cho dù không muốn tới, cuối cùng sẽ phái người ép bọn họ tới. ”.
Xem ra chỉ cần thấm nhuần tư tưởng, một người trung thành với nhà Hán cũng sẽ trở nên vô tri, Lưu Bằng nói: "Tốt, việc này ta trở về sẽ an bài người đưa danh sách tới cho ngươi, ngày mai ngươi phải bố trí binh sĩ nhiều hơn, phòng ngừa Hoàng cân tặc đến cướp những tên tội phạm tử hình kia, đồng thời cũng phải chuẩn bị tốt, lương thảo cho Văn Hòa, hai vạn đại quân không thể đói. ”.
Sau khi sắp xếp xong chuyện Trần Đáo, Lưu Bằng mới lên ngựa hồi phủ, dọc theo đường đi đều thầm nghĩ: "Cổ nhân đều tin tưởng mê tín dị đoan, có thể mượn cơ hội này, kéo lưới thu một ít mưu sĩ và đại tướng từ thời Hán mạt đến thời Tam quốc, như vậy có thể giải quyết vấn đề thiếu thốn nhân tài.”
Trở lại viện của mình, Lưu Bằng gọi Vương Thành tới, nói: "Thừa Thiên, ngươi phụ trách đốc chế một ngàn chiếc áo choàng màu vàng, sáng mai sẽ đưa cho Điển Vi, bảo hắn thay toàn bộ áo choàng cho Cẩm Y Vệ, tiền tài đến chỗ Vương bá lĩnh. ”.
Ngoại trừ mười hai vạn lượng vàng chi ra để mua ngựa và chế tạo giáp, móng, yên, khí giới… hiện tại trong tay Lưu Bằng còn có năm mươi lăm vạn lượng vàng, trước khi Giả Hủ rời đi đã giao lại toàn bộ sổ sách cho Lưu Bằng, Lưu Bằng ngại phiền toái, trực tiếp niêm phong vàng vào kho, còn lại tiền đồng cần cứ trực tiếp qua chỗ Vương bá lĩnh.
Vương Thành nhỏ giọng nói: "Công tử, mẫu thân thiếu phu nhân, hôm nay ầm ĩ muốn gặp ngài, nếu ngài đi bây giờ, ta trước tiên dẫn đường cho ngài, sau đó sẽ đi làm chuyện ngài giao cho."
Lưu Bằng hiện tại cưới nữ nhi nhà người ta làm thị thiếp, lại đi ngủ với mẫu thân nàng, sẽ làm cho trên mặt nàng tối đen như mực, vội nói: "Việc quân tình khẩn cấp, bận bịu, ngày mai có thời gian hãy nói sau đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận