Khi tôi ly hôn với Chu Cảnh Tường, tôi đang mang thai ba tháng.
Anh ta một tay cầm giấy chứng nhận ly hôn, tay kia ôm người phụ nữ anh ta yêu từ lâu, cười lạnh nhạt với tôi: “Tống Khinh, cô tưởng rời khỏi cô thì tôi sống không nổi à? Nói cho cô biết, đừng mong thao túng tôi!”
Tôi thấy sắc mặt người phụ nữ anh yêu không được vui, khẽ khuyên anh: “Chu Cảnh Tường, cuộc đời này của anh cái gì cũng có được quá dễ dàng, nên không biết trân trọng. Khó khăn lắm mới có thể tái hợp với mối tình đầu thời niên thiếu, mong anh có được hạnh phúc viên mãn.”
Từ năm mười sáu tuổi đến hai mươi tám tuổi, tôi đã dỗ dành anh suốt mười hai năm, thật sự mệt mỏi rồi.