Ta, Dã Thần? Ta Dựa Vào Hương Hỏa Bao Trùm Chư Thần Phía Trên

Chương 136: Ta cho ngươi xây miếu

**Chương 136: Ta cho ngươi xây miếu**
Thiên Túc Ngô Công Vương sau khi nghe được phúc lợi này, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Theo tin tức hắn thu thập được càng ngày càng nhiều, từng kiện từng kiện sự tình không thể tưởng tượng nổi, dần dần ở chỗ này, tại nơi Lâm Thanh Công này, đều biến thành những chuyện bình thường, qua loa.
Điều này khiến hắn càng thêm tin tưởng, Ngô Thương trước đó nói rằng kẻ đầu nhập vào đầu tiên có thể thu được thù lao phong phú là sự thật.
Có thể nhìn ra Lâm Thanh Công là một người hào phóng, tựa như những con kiến hôi kia nói, là một vị thần minh trách trời thương dân thực sự.
Thiên Túc Ngô Công Vương tìm mấy người, nói bóng nói gió hỏi thăm chuyện Song Dực Sư Vương, kết quả thu được lại là những người này chưa từng thấy qua, càng chưa từng nghe qua bên người Lâm Thanh Công đại nhân có người như vậy.
Phát hiện này khiến Thiên Túc Ngô Công Vương rất hưng phấn.
Nói như vậy, hắn rất có khả năng sẽ trở thành người đầu tiên.
Trước khi Lâm Thanh Công điều động người chiêu an, trở thành đệ nhất nhân.
Thiên Túc Ngô Công Vương là kẻ có tính tình nôn nóng nhất trong sáu yêu, đã hạ quyết tâm, liền nghiêm túc đi thẳng đến miếu thờ Lâm Thanh Công.
Khi hắn bước vào phủ thành, thần thức Lâm Thanh nhìn chằm chằm vào hắn, nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong tầm mắt của Lâm Thanh.
Trước miếu thờ Lâm Thanh Công, Thiên Túc Ngô Công Vương ngẩng đầu nhìn miếu thờ nguy nga trang nghiêm, lại nhìn bách tính cùng yêu tộc lui tới xung quanh, mỗi người trong số này đều tự phát đến dâng hương.
Loại lực ngưng tụ này thật khiến hắn sợ hãi thán phục.
Từ khi bước vào cảnh nội Vĩnh Châu, hắn chưa hề ngừng sợ hãi thán phục, tựa như bản thân từ một thế giới đến một thế giới khác, hết thảy ở nơi này đều không hợp với nước Yến, nơi này ẩn ẩn có manh mối về nhân tộc Tịnh thổ.
"Uy, không vào miếu dâng hương, thì đừng cản đường."
Đột nhiên, sau lưng truyền đến một đạo thanh âm không vui.
Thiên Túc Ngô Công Vương nghe thấy thanh âm kia, lông mày nhíu chặt, đáy mắt có lửa giận thoáng hiện, nghiêng đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy mấy tên công tử bột nhân tộc, đang dẫn theo bao lớn bao nhỏ tế phẩm mà đến, mà hắn lại vừa vặn chắn trước mặt những người này.
Mấy tên công tử bột chú ý tới đáy mắt người trước mặt thoáng hiện sát ý, có kẻ sợ hãi, có kẻ không hề sợ hãi.
"Làm sao? Ngươi còn muốn ở trước miếu thờ Lâm Thanh Công g·iết người hay sao?"
Lòng bàn tay Thiên Túc Ngô Công Vương có độc khí bắt đầu hội tụ, nhưng rất nhanh đè xuống.
Nơi này là miếu Lâm Thanh Công, hắn đến là vì chuyện đầu nhập. Nếu mình ở trước mặt hắn g·iết người, chỉ sợ sẽ chọc giận Lâm Thanh Công.
Lần đầu tiên, Thiên Túc Ngô Công Vương không g·iết những con kiến hôi dám khiêu khích hắn.
Hắn yên lặng né sang một bên, nhường đường.
Mấy tên công tử bột kia, cho dù có người trong lòng khó chịu, nhưng ở trước miếu Lâm Thanh Công, cũng không dám làm ra chuyện gì quá phận, càng không dám nói ra lời ô uế.
Hai bên cứ như vậy ăn ý hành quân lặng lẽ, không ai dám làm càn trước miếu Lâm Thanh Công.
Đợi mấy tên công tử bột kia vào trong miếu, Thiên Túc Ngô Công Vương lúc này mới tiếp tục đi lên phía trước. Vừa bước vào trong miếu, Thiên Túc Ngô Công Vương ngẩng đầu nhìn về phía pho tượng thần kia.
Đây chính là thần minh? ! !
Thiên Túc Ngô Công Vương nhìn mấy tên công tử bột kia bày đầy gà vịt và thịt, các loại rau quả lên bàn thờ, sau đó mới quỳ xuống dâng hương.
Từng người một mặt thành kính, mảy may không nhìn ra vẻ ngang ngược càn rỡ ngoài miếu.
Thiên Túc Ngô Công Vương không nhịn được suy nghĩ, chẳng lẽ toàn bộ sinh linh Vĩnh Châu phủ đều thành kính như thế sao?
Chẳng lẽ không có người nghĩ phản lại hắn sao?
Đợi mấy tên công tử bột kia dâng hương xong, đến phiên Thiên Túc Ngô Công Vương.
Hắn từ bên cạnh cầm một nén hương miễn phí, châm lửa, có chút mất tự nhiên quỳ gối trên bồ đoàn, học dáng vẻ mấy tên công tử bột kia, hướng về phía tượng thần bái ba lần, sau đó mới đem hương trong tay cắm vào lư hương.
Khi hắn cắm hương vào lư hương, bên tai Lâm Thanh Công vang lên thanh âm hệ thống.
【 đinh! Thiên Túc Ngô Công Vương Ngô Thiên Túc cống hiến hương hỏa giá trị 30 điểm. 】
Với tu vi của hắn mà nói, có thể cống hiến hương hỏa giá trị sẽ không chỉ có ngần ấy. Hiện tại chỉ có ba mươi điểm, chỉ có thể nói hắn tin mình là thần minh, nhưng còn chưa đủ.
Thiên Túc Ngô Công Vương bái xong, đi đến trước mặt người coi miếu Long Hướng Địch.
"Bổn vương là Ngô Thiên Túc ở Ký Châu, muốn gặp thần minh một lần."
Sau khi đối phương báo ra tên, Long Hướng Địch cũng không kinh ngạc, bởi vì ngay tại một khắc đồng hồ trước, hắn đã nhận được dặn dò của Lâm Thanh Công đại nhân.
Lát nữa Ngô Thiên Túc tới cầu kiến hắn, trực tiếp đưa người vào hậu viện là được.
Long Hướng Địch đứng lên, "Xin mời đi theo ta."
Thiên Túc Ngô Công Vương thấy đối phương bình tĩnh như vậy, nhịn không được hỏi một câu, "Ngươi đã biết ta là người như thế nào?"
Long Hướng Địch khách khách khí khí trả lời: "Ký Châu đại vương, thống lĩnh một châu."
Lần này đến phiên Ngô Thiên Túc lúng túng.
Long Hướng Địch cũng không để ý đối phương có xấu hổ hay không, đi thẳng về phía sau.
Tiến vào hậu viện, Long Hướng Địch chỉ tay về phía băng ghế đá dưới cây ngân hạnh, "Mời ngồi."
Chiêu đãi kết thúc, Long Hướng Địch rời đi, để Ngô Thiên Túc lại tại chỗ.
Ngô Thiên Túc ngồi một mình trong viện, quan sát bốn phía, yên tĩnh chờ đợi thần minh giáng lâm.
Nhưng lần chờ này lại là một canh giờ, dần dần sự kiên nhẫn của hắn biến mất, giữa hai lông mày mang theo một tia lệ khí.
Ngô Thiên Túc đứng lên, đi ra hậu viện, tìm Long Hướng Địch.
"Bổn vương muốn gặp Lâm Thanh Công đại nhân, làm phiền thông báo một chút."
Long Hướng Địch hơi kinh ngạc, không nghĩ tới hắn còn chưa cùng Lâm Thanh Công giao lưu, hắn khuyên lơn: "Thiên Túc đại vương đừng vội, Lâm Thanh Công đại nhân muốn gặp ngươi, tự sẽ xuất hiện."
Ngược lại, Lâm Thanh Công đại nhân không muốn gặp ngươi, ai cũng không có cách nào.
Ngô Thiên Túc muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, lại chỉ có thể nhịn xuống.
Lâm Thanh vẫn luôn chú ý Ngô Thiên Túc, nhìn hắn lần lượt đè xuống hỏa khí. Một kẻ tính tình dễ giận dễ bạo, có thể lần lượt đè xuống hỏa khí, có thể thấy được hắn toan tính chuyện gì, đối với hắn rất trọng yếu.
Có chỗ cầu, tất có chỗ mệt mỏi.
Lại một canh giờ sau, sắc trời dần tối.
Ngô Thiên Túc vừa mới chuẩn bị rời đi, ngày thứ hai lại đến, bước chân vừa bước ra khỏi viện, bên tai dường như có tiếng kinh lôi vang lên.
"Không biết Ký Châu Thiên Túc Vương đến Vĩnh Châu này, tìm bản thần có chuyện gì quan trọng?"
Thanh âm kia phiêu hốt, lại như hồng chung, khiến trong lòng hắn khuấy động.
Ngô Thiên Túc nhìn bốn phía, muốn tìm kiếm nơi phát ra thanh âm, chỉ tiếc quanh mình chỉ có hư vô, không thấy bất kỳ tung tích nào của thần minh.
Ngô Thiên Túc lập tức chắp tay, một mặt cung kính, "Tại hạ Ngô Thiên Túc, bái kiến Lâm Thanh Công đại nhân."
"Tại hạ lần này đến đây, là muốn cùng Lâm Thanh Công đại nhân tìm kiếm hợp tác."
"Hợp tác?"
"Đúng!" Ngô Thiên Túc mở miệng nói: "Lâm Thanh Công đại nhân cần nhất là hương hỏa của sinh linh, ta có thể tại phạm vi quản hạt của mình, xây dựng miếu thờ cho ngài, để tất cả bách tính, tinh quái trong cảnh nội Ký Châu, mỗi ngày dâng hương cho ngài, tạo điều kiện cho ngài hương hỏa."
Không thể không nói, cái này thật đúng là thứ Lâm Thanh cần, vẫn luôn muốn cầu.
Lâm Thanh không trả lời, chờ hắn nói tiếp.
Ngô Thiên Túc thấy hắn chưa đáp lại, cũng không vội, không nhanh không chậm tiếp tục nói: "Tại hạ chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ, muốn đạt được một lần thần chi chúc phúc."
"Không biết Lâm Thanh Công đại nhân, có bằng lòng hợp tác một lần?"
"Việc này đối với ngươi và ta mà nói, đều là trăm lợi không một hại, tất cả đều vui vẻ."
Ngươi được chỗ tốt, ta cũng được chỗ tốt, không ai mất mát gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận