Ta Có Thể Vô Hạn Thôn Phệ

Chương 415: nhận thua?

**Chương 415: Nhận thua?**
"Lôi kiếm!"
Nam Cung Kiếm khuôn mặt bình tĩnh, ngón tay dẫn một cái, mấy đạo lôi đình chi kiếm giáng xuống, trực tiếp đâm xuyên Hỏa Chi Long.
Bành! Bành! Bành!
Từng đạo Hỏa Chi Long liên tiếp nổ tung, hóa thành hỏa diễm tiêu tan.
Nhưng đồng thời, lại có vô số Hỏa Chi Long từ linh văn bay ra, cuồn cuộn không ngừng lao về phía Nam Cung Kiếm.
Oanh!
Trên chiến đài, Lôi kiếm giáng xuống, Lôi Quang lập lòe, Hỏa Long vũ động, ánh lửa ngút trời, Lôi Chi thế cùng Hỏa Chi thế va chạm, lộng lẫy mà kịch liệt, khiến đám người hoa mắt, nhiệt huyết dâng trào.
Thế nhưng theo thời gian trôi qua, Mộ Dung Thi linh khí tiêu hao quá nhanh, dần dần không đủ để chống đỡ tiếp, số lượng Hỏa Chi Long gọi ra không ngừng giảm bớt.
Nam Cung Kiếm nắm lấy cơ hội, Lôi kiếm công kích càng thêm mãnh liệt, chém chết từng đầu Hỏa Chi Long, tiến gần về phía Mộ Dung Thi.
Mắt thấy lôi điện càng ngày càng gần, Mộ Dung Thi dứt khoát hai tay hợp lại, ba đạo linh văn hợp làm một thể, một đầu hỏa chi Cự Long to lớn gầm thét bay múa mà ra.
Oanh!
Từng chuôi Lôi kiếm cùng hỏa chi Cự Long va chạm, lôi điện cùng hỏa hoa bắn tung tóe, không gian rung rẩy, khí lưu tàn phá bừa bãi, cả tòa chiến đài đều rung rẩy kịch liệt, tựa hồ muốn đổ sụp.
"Chém!"
Nam Cung Kiếm bước ra một bước, kiếm chỉ xẹt qua, rất nhiều đạo Lôi kiếm hợp hai làm một, trực tiếp từ trong miệng hỏa chi Cự Long xuyên qua, từ đầu tới đuôi.
Bành!
Hỏa chi Cự Long trực tiếp nổ tung, bị vô tận Lôi Quang bao phủ, Mộ Dung Thi vội vàng kết ấn, trước người ngưng tụ thành một đạo phòng ngự linh văn hình tấm chắn.
Phanh!
Lôi Quang đánh vào linh văn, trong khoảnh khắc, linh văn vỡ nát.
"Phốc ——"
Mộ Dung Thi phun ra một ngụm máu tươi, nhanh chóng lùi lại mấy chục trượng, mới đứng vững thân hình, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
"Công chúa, đắc tội."
Nam Cung Kiếm mỉm cười, ôm quyền thi lễ.
"Không khách khí."
Mộ Dung Thi từ tốn nói, rồi quay người đi xuống chiến đài.
"Trận chiến này, Nam Cung Kiếm thắng!"
Nam Cung Kiếm trên mặt lộ ra một vòng ý cười, đứng đầu bảng, quả nhiên vẫn là hắn. Mộ Dung Thi đã thua một lần, quán quân đã là vật trong tay, lại không có người có thể cùng hắn tranh cao thấp.
Trên khán đài, các vị phó viện trưởng cùng trưởng lão của Hoàng Gia Học Viện cũng đều mỉm cười, trò chuyện với nhau, Nam Cung Kiếm đoạt giải quán quân xong sẽ đi tửu lâu nào chúc mừng, tựa hồ quán quân đã nằm chắc trong tay Nam Cung Kiếm.
"Không ngờ, ngay cả Mộ Dung Thi đều không phải đối thủ của Nam Cung Kiếm, lần này, chỉ sợ đứng đầu bảng không phải Nam Cung Kiếm thì không còn ai khác."
"Đúng vậy, quả nhiên, Nam Cung Kiếm vẫn luôn là người cạnh tranh mạnh mẽ nhất cho vị trí đứng đầu bảng, không hổ là yêu nghiệt thiên tài trăm năm khó gặp của Nam Cung gia."
"Chưa hẳn, còn có một Lâm Tiêu, các ngươi quên rồi sao?"
"Ai, Lâm Tiêu thì thôi đi, cho dù hắn có thể chiến thắng Nam Cung Vân, thế nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Nam Cung Kiếm, vô luận là từ tu vi, hay là từ thế cảm ngộ, Lâm Tiêu này đều không cách nào so với Nam Cung Kiếm, đứng đầu bảng khẳng định là Nam Cung Kiếm."
Đám người nghị luận, cơ bản phần lớn mọi người đều cho rằng, đứng đầu bảng không ai có thể hơn Nam Cung Kiếm, đây là sự thật không thể chối cãi.
Trên chiến đài, Nam Cung Kiếm một mặt tươi cười đắc ý, nhìn qua có chút nhẹ nhõm, ngay cả Lâm Tiêu dưới đài hắn cũng chẳng buồn nhìn, hiển nhiên, hắn cũng cảm thấy, quán quân đã dễ như trở bàn tay.
"Trận chiến thứ hai, Lâm Tiêu, đối với Mộ Dung Thi."
Lời vừa dứt, đã thấy hai người ánh mắt ngưng lại, chợt đi lên chiến đài.
Lâm Tiêu và Mộ Dung Thi, hai người đứng đối mặt nhau, trên mặt biểu lộ có chút phức tạp.
"Bắt đầu!"
Lời vừa dứt, hai người lại không ai động thủ, cứ đứng yên như vậy, khiến đám người ngơ ngác.
"Ngươi, có nắm chắc chiến thắng Nam Cung Kiếm không?"
Mộ Dung Thi dẫn đầu phá vỡ cục diện bế tắc, đôi mắt đẹp nhìn về phía Lâm Tiêu.
"Có lẽ, ta cũng không xác định."
Lâm Tiêu thực sự nói thật, Lôi Chi thế của Nam Cung Kiếm đã đạt cấp độ thứ ba, tăng thêm tu vi hóa linh cảnh cửu trọng đỉnh phong của hắn, còn có áo giáp màu vàng óng phụ trợ, thật sự là hắn không có quá nhiều nắm chắc.
"Vậy, ta nhận thua!"
Đột nhiên, Mộ Dung Thi nói ra, khiến cho toàn trường đột nhiên yên tĩnh, ngay cả Nam Cung Kiếm cũng sửng sốt một chút, không rõ Mộ Dung Thi có ý gì.
"Ngươi xác định?"
Nam Cung Thế nhịn không được nhìn Mộ Dung Thi một chút.
"Ta nhận thua."
Mộ Dung Thi lặp lại lần nữa, khiến cho đám người lộ vẻ cổ quái, Lâm Tiêu cũng vô cùng nghi hoặc.
"Ta hiện tại đã bị thương, nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra năm thành công lực, chỉ sợ không phải đối thủ của ngươi, tác chiến với ngươi cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, sẽ chỉ tiện nghi cho Nam Cung Kiếm."
"Cho nên, ta đem hi vọng cuối cùng ký thác vào người ngươi, hi vọng ngươi có thể đánh bại Nam Cung Kiếm."
Mộ Dung Thi nhạt giọng nói, trong đôi mắt đẹp lại tràn đầy chờ mong.
Đúng là như thế, nếu như nàng thật sự cùng Lâm Tiêu đánh, cho dù có thể thắng, đứng đầu bảng cũng sẽ là Nam Cung Kiếm, thua, cũng sẽ không công hao phí tinh lực của Lâm Tiêu, chỉ có nhận thua, để trạng thái đỉnh phong Lâm Tiêu cùng Nam Cung Kiếm một trận chiến, mới có một tia hi vọng.
Mặc dù, hy vọng này tựa hồ rất xa vời, nhưng nàng nguyện ý tin tưởng hắn.
Nghe vậy, Lâm Tiêu hơi suy tư, chợt kiên định gật đầu, "Ta hiểu ý của ngươi, yên tâm, ta sẽ hết sức nỗ lực!"
Dưới chiến đài, Nam Cung Kiếm lại hừ nhẹ một tiếng, Mộ Dung Thi này không khỏi quá mức ngây thơ, vọng tưởng như vậy liền có thể ngăn cản hắn đoạt giải quán quân, quả thực là lời nói vô căn cứ.
Không ai có thể ngăn cản hắn cướp đoạt đứng đầu bảng, Mộ Dung Thi không thể, Lâm Tiêu càng không có tư cách này, từ đầu đến cuối, hắn liền không coi Lâm Tiêu ra gì.
Cho dù là trạng thái đỉnh phong của Lâm Tiêu, hắn cũng không sợ chút nào, đánh bại Lâm Tiêu, hắn căn bản không cần tốn nhiều sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận