Ta Bật Hack Về Sau, Thanh Mai Thánh Nữ Cuồng Hối Hận

Chương 142: Sau ba ngày, tiên lăng tiệc cưới!

Chương 142: Ba ngày sau, tiệc cưới ở Tiên Lăng!
"Nhược Hi!"
Tử Hà thánh nữ giật mình, vội vàng đỡ lấy nàng.
Mọi người phát hiện cho dù đến bây giờ, Sở Doanh vẫn đứng trơ trơ trên đài, chẳng mảy may để ý.
Thậm chí vừa rồi Thái Huyền thánh nữ thổ huyết vì bị tổn thương, hắn cũng không hề có động thái gì.
Hoàn toàn làm như không thấy.
"Sở tiểu hữu, bây giờ ngươi có thể cho ta một câu trả lời chắc chắn không?"
Đại trưởng lão Tiên Lăng dần giãn mày, nhưng vẫn giữ vẻ nghiêm nghị, cất giọng hỏi.
"Cái này..."
Sở Doanh lộ vẻ khổ sở, hắn chưa từng gặp qua mặt mũi vị Thiên Tôn chi nữ kia, dù cho đối phương thật sự đẹp như tiên nữ, diễm lệ bậc nhất Đông Hoang.
Nhưng bản thân hắn đâu phải người tùy tiện, lẽ nào có thể dễ dàng đồng ý như vậy?
"Bốp!"
Nhưng ngay sau đó, một ông lão râu tóc bạc phơ, thân hình hơi mập mạp, dáng người không cao từ trên trời giáng xuống.
Lão đầu tay cầm một tấm hôn thư màu vàng kim, bất ngờ đập thẳng vào đầu Sở Doanh.
"Ngươi cái thằng nhãi ranh này, có tiện nghi còn làm bộ làm tịch!"
Sở Doanh nhìn thấy Bàn Đào lão nhân, trừng lớn mắt, vô thức lẩm bẩm: "Tiền bối, ngài hố ta — —"
Nhưng lời còn chưa dứt, hắn đã bị đánh ngất xỉu.
Bàn Đào lão nhân chỉ thẳng vào mũi đại trưởng lão Tiên Lăng, mắng: "Ngươi sống lâu như vậy rồi, không biết trực tiếp đánh ngất tiểu tử này à?"
"Để hắn cưới Thiên Tôn chi nữ, đó là phúc phần lớn lao của hắn! Ngươi còn lằng nhằng cái gì?"
Đại trưởng lão Tiên Lăng bị mắng đến mặt mày xám xịt, chỉ biết vâng dạ liên tục.
Ông ta thầm oán: Ai sống lâu bằng ngươi chứ.
Mọi người chứng kiến cảnh này, càng không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Vị đại trưởng lão Tiên Lăng này vốn là một vị Đại Thánh, Đại Thánh thật sự!
Vậy mà một vị Đại Thánh lại bị lão nhân tóc trắng mắng như mắng trẻ con.
Vậy thân phận của lão nhân tóc trắng kia hẳn phải đáng sợ đến mức nào?
Các thiên kiêu đang định hành lễ bái kiến thì Bàn Đào lão nhân đã tóm lấy Sở Doanh, biến mất vào hư không, không để lại dấu vết.
"Khụ khụ..."
"Hội võ kén rể Tiên Lăng lần này đến đây là kết thúc. Chư vị thiên kiêu đường xa tới đây, bất luận đến từ Đông Hoang hay Vô Tận Hải, đều sẽ nhận được lễ vật của Tiên Lăng, coi như chút thành ý của Tiên Lăng."
"Ba ngày sau, Thiên Tôn chi nữ cùng Sở Doanh công tử thành hôn, mong chư vị tới tham dự! Tiệc cưới Tiên Lăng vẫn sẽ có hảo lễ đưa tặng."
"Trong thời gian này, ngoại trừ khu vực cấm địa không được tự tiện vào, chư vị có thể tự do tham quan Tiên Lăng."
Đại trưởng lão Tiên Lăng lúc này mới lên tiếng.
Lời của ông vang vọng khắp thành Tiên Lăng, khiến phàm nhân bá tánh và tu sĩ trong thành đều lộ vẻ vui mừng.
"Thành chủ đại hôn, là hỉ sự của Tiên Lăng chúng ta! Đại hỉ sự!"
"Không biết phò mã gia là bậc kỳ tài nào, mà có được sự chấp thuận của thành chủ!"
"Ba ngày sau sẽ rõ thôi, nhất định không thể bỏ lỡ, ta phải tranh thủ giải quyết hết mọi việc trong ba ngày này..."
Mọi người không ngờ, vừa mới kén rể xong, vậy mà lập tức thành hôn.
Bất quá ai nấy cũng đều là người từng trải, đều chắp tay nói: "Chúng ta nhất định đến tham dự!"
Có thiên kiêu Đông Hoang chuẩn bị rời Tiên Lăng trước, trở về tộc hoặc tông môn mời đến vài vị Tôn giả, Thánh Chủ cảnh, đồng thời mang theo quà mừng đến dự hôn lễ sau ba ngày.
Dù sao đây là hôn sự của Thiên Tôn chi nữ của cấm địa, tuy Tiên Lăng nói sẽ có hảo lễ tặng họ, nhưng họ sao có thể không biểu lộ chút thành ý?
Ít nhiều gì cũng phải góp chút sính lễ, hơn nữa nếu có thể kết giao với Tiên Lăng, chắc chắn là vô cùng tốt!
Bởi hiện tại, Đại Mộng Tiên Lăng đã xuất thế, cho dù là cấm địa thần bí đến đâu, cũng phải hiện diện trước thế tục.
Năng lượng mà nó đại diện là vô cùng lớn!
Cũng có người không định rời đi mà ở lại Tiên Lăng, dù sao ba ngày cũng không dài.
Nếu tông môn của mình ở xa một chút, ví dụ như tận cùng phía bắc Bắc Vực, cực nam Nam Vực, thì dù có biết tin cũng khó mà đến kịp.
Huống hồ bản thân họ cũng đủ đại diện cho thể diện tông môn, trưởng bối không đến cũng không sao.
"Vị Sở công tử này, về sau chính là con rể của Đại Mộng Tiên Lăng, dựa lưng vào một tòa cấm địa." Đông Lâm Kiệt Thạch Khai Dương thánh nữ cười nói.
"Sở công tử quả thật là nhân trung long phượng, khí vận chi tử trong truyền thuyết, tương lai thành tựu khó lường. Chỉ tiếc, đã là con rể Tiên Lăng." Thiên Quyền thánh nữ nói.
"Ha ha, Sở công tử tuy làm con rể Tiên Lăng, nhưng một nhân vật yêu nghiệt như vậy, sao lại chỉ có một hồng nhan tri kỷ?"
Ngọc Hành thánh nữ nở nụ cười rạng rỡ trên gương mặt trắng như tuyết.
"Thu sư muội, ngược lại ta thấy, Sở công tử rất xứng đôi với muội." Ngọc Hành thánh nữ nhìn về phía Thu Linh Tố, người mặc áo lụa trắng thanh nhã, dung nhan vô song, tĩnh như xử nữ, tựa như tiên nga.
Thu Linh Tố giật mình, dường như không ngờ Ngọc Hành thánh nữ lại nói vậy.
Nàng khẽ cười khổ, nhẹ nhàng lắc đầu: "Người trong lòng của vị Sở công tử này chẳng phải Hi Dao sư muội sao? Tiểu muội chỉ là liễu yếu đào tơ, Sở công tử sao có thể để ý tới ta."
Lời của Thu Linh Tố khiến ba vị thánh nữ Ngọc Hành im lặng.
"Hi Dao sư muội, muội..." Ngọc Hành thánh nữ nhìn sang Hi Dao.
Nhưng giờ phút này Hi Dao thần sắc ảm đạm, lộ vẻ thất vọng và đau buồn không giấu giếm, dù không đến mức thất thần như Diêu Nhược Hi, nhưng cũng vô cùng mất hồn lạc phách.
Hi Dao không nghe thấy lời nàng nói, lẳng lặng đứng dậy, hướng về nơi sâu nhất của Tiên Lăng nhìn thoáng qua, ánh mắt tối sầm bất định.
Nhưng cuối cùng dường như hạ quyết tâm, ép buộc bản thân chôn vùi một số tình cảm trong lòng.
Rồi cứ thế mà đi, không muốn ở lại nơi đau lòng này.
"Cái này... Hi Dao sư muội sao vậy? Có vẻ tâm trạng rất tệ, không ổn chút nào?" Thiên Quyền thánh nữ khó hiểu.
"Hi Dao sư muội e là có một đoạn cố sự với vị Sở công tử kia." Khai Dương thánh nữ không biết nên khóc hay cười.
Phải biết, Dao Quang thánh địa đã có thánh tử và thánh nữ, nếu Hi Dao và Sở Doanh có quan hệ... Vậy Dao Quang thánh tử còn mặt mũi nào mà tồn tại? Dao Quang thánh địa còn mặt mũi nào mà tồn tại?
Chỉ sợ chuyện này truyền đi, Dao Quang thánh nữ Hi Dao sẽ bị các thánh địa Đông Hoang, các đại đạo thống chỉ trích, thậm chí bị Dao Quang thánh địa trấn áp, trục xuất, phế truất...
Dù nàng có tư chất cao bao nhiêu, thực lực mạnh đến đâu... Phải biết, những thế lực như thánh địa coi trọng nhất là mặt mũi.
"Vẫn là nói cẩn thận thì hơn!" Ngọc Hành thánh nữ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
"Thu sư muội, kỳ thực muội vẫn có cơ hội..." Ngọc Hành thánh nữ muốn nói rồi lại thôi.
Thu Linh Tố khẽ chau mày, không nói gì, nhưng trong lòng cũng có một tia rung động.
Nàng là thánh nữ của Thiên Tuyền thánh địa không sai.
Nhưng nàng không phải đạo lữ của thánh tử Thiên Tuyền.
Bây giờ thánh tử Thiên Tuyền đã chết... Nếu không có gì bất ngờ, đoán chừng một thời gian rất dài sẽ không có thánh tử mới nào xuất hiện.
Dù sao thánh tử phải có đủ năng lực áp đảo các đệ tử nam khác trong thánh địa, đây là việc quan trọng nhất để lựa chọn.
Nhưng rất nhanh, trên khuôn mặt tiên tuyệt mỹ của Thu Linh Tố ửng lên một vệt hồng, thầm xấu hổ.
Mình đang nghĩ cái gì vậy?
Tơ tưởng đến vị hôn phu của thiên kim Tiên Lăng, con rể của Đại Mộng Thiên Tôn sao?
...
"Tiểu thú, đừng lo lắng, Sở đại ca không gặp nguy hiểm đâu."
Lúc này, Mộng Tình còn chưa biết Sở Doanh bị bắt tới tham gia luận võ kén rể.
Nàng dẫn theo Cửu Bái đến nơi ở của mình, nơi chim hót hoa nở, lầu các sừng sững, suối reo róc rách.
Dường như một chốn ẩn cư, vô cùng thanh tịnh thanh nhã, thậm chí không có cả một thị nữ.
"Ngao ô ~!"
Cửu Bái tuy có chút lo lắng, nhưng dưới sự an ủi của Mộng Tình, nó cũng dần bình tĩnh lại.
"Gào!"
Bỗng nhiên, như thể phát hiện ra bảo bối, Cửu Bái tung vó, lao về phía một lùm cây ngào ngạt mùi thuốc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận