Ta Bạch Khởi, Lừa Giết Bốn Mươi Vạn, Bị Chu Tỷ Trực Tiếp
Chương 64: Sau lưng của nàng, đứng đấy một thời đại
**Chương 64: Sau lưng nàng, đứng cả một thời đại**
Chỉ trong nháy mắt.
Vương Minh nghe được lời ấy, cả người phảng phất như bị định trụ.
Đột nhiên đứng dậy, gắt gao trừng mắt nhìn Vương Lục: "Ngươi nói cái gì!?"
"Thay đổi!? Thay đổi cái gì!?"
Lúc này.
Tại thời đại của Chu tỷ, đã trọn vẹn trôi qua hơn nửa năm.
Thời đại của hậu thế, lại vẻn vẹn chỉ mới hơn hai mươi ngày.
Bất quá đối với Vương Minh bọn người mà nói, hơn hai mươi ngày này, lại là cực kỳ dày vò.
Phía trước liên quan tới buổi trình diễn thời trang đào được mộ của Vũ An Quân, cũng không thể nói là không thành công.
Chí ít, mục đích mà thanh vân mong muốn đã đạt được.
Tình hình các nước trước đây vu khống về lịch sử và văn hóa của thanh vân, đã có chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng mà.
Bởi vì quyển thẻ tre ghi lại cuộc đời Vũ An Quân, phần văn tự ghi chép trên đó, ở phần cuối, lại ly kỳ biến mất không thấy.
Vì thế.
Liền cho những kẻ có ý đồ khác trong các nước cơ hội, bắt đầu trắng trợn công kích, cho rằng văn vật khai quật được từ mộ địa lần này, đều là do thanh vân giả tạo.
Mặc dù phong ba rất nhanh liền lắng lại.
Nhưng trong lòng mọi người, khó tránh khỏi vẫn còn một khúc mắc.
Từ mấy tháng trước.
Khi Chu tỷ lần đầu tiên bắt đầu phát trực tiếp, cho đến hiện tại.
Mọi người cùng Chu tỷ chứng kiến một đời ầm ầm sóng dậy của Vũ An Quân.
Cuối cùng lấy thân làm mồi, với sức một mình, diệt sát năm mươi vạn liên quân các nước!
Càng làm cho bọn hắn thấy một trận nhiệt huyết sôi trào!
Bọn hắn hi vọng biết bao.
Vũ An Quân - vị Chiến Thần này, đáng lẽ phải có một kết cục như vậy.
Nhưng rất đáng tiếc.
Cuộc đời trước đây của Vũ An Quân, mặc dù phần sau biến mất, nhưng cũng đã ghi lại rõ ràng kết cục của Vũ An Quân.
Tuy rằng kết cục đó cũng bi tráng, khiến người phải suy ngẫm, nhưng lại không được như hiện tại.
Thế nhưng trong lòng bọn họ, vẫn tồn tại một tia hi vọng.
Vạn nhất. . . vạn nhất lịch sử, quả nhiên là bởi vì Chu tỷ đến mà thay đổi thì sao?
Nghe được câu hỏi đầy kích động của gia gia.
Bên này Vương Lục cũng hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình phục tâm tình kích động.
Dùng thanh âm run rẩy, gằn từng chữ: "Phần văn tự biến mất kia, đột nhiên lại xuất hiện! Toàn bộ quá trình đều có camera tốc độ cao quay chụp, cũng không có bất luận kẻ nào tới gần, phần văn tự kia trống rỗng xuất hiện trên thẻ trúc!"
"Kết cục của Vũ An Quân, đã thay đổi!"
Vương Minh ngơ ngác sững sờ tại chỗ.
Cúi đầu.
Khóe miệng lại rốt cục hiện lên mỉm cười.
Những thẻ tre ghi lại cuộc đời của Vũ An Quân Trần Liệt ngay tại chỗ.
【 Bạch Khởi người đất Mi ấp, con của mị xây duệ, cháu của Thái tử nước Sở. Thờ Chiêu Tương Vương, giỏi dụng binh.
Chiêu Tương Vương năm thứ mười ba, lấy ông làm Tả thứ trưởng, đánh thành mới của Hàn.
Lúc Nhương Hầu làm tướng Tần, tiến cử ông làm quan giữ Hán Trung.
...
Cùng ông đánh Hàm Đan, muốn cho nước sông vào rót Hàm Đan, Triệu Vương sợ hãi, ra hàng Vũ An Quân, đụng kiếm mà c·hết. Thái tử Triệu ngã xuống mà c·hết. Bình Nguyên quân mang theo người hầu chạy trốn Hàm Đan, thượng khanh Lận Tương Như, mấy ngàn người Triệu đều ngã mà c·hết. Người Triệu khóc lóc đau khổ, suốt ngày không dứt.
Bình Nguyên quân chạy trốn sang Ngụy.
Chiêu Tương Vương năm thứ bốn mươi bảy, tháng mười.
Các nước lập Xuân Thân quân và công tử nước Ngụy chỉ huy liên quân năm nước, lấy Liêm Pha, Nhạc Nghị, Tấn Bỉ làm tướng, binh tướng trăm vạn đánh Tần.
Ông làm tướng chỉ huy, giao chiến ở Hàm Cốc.
Lúc đó liên quân chia làm bốn đường.
Ông lấy quân mười vạn giữ Hà Sáo, mười vạn viện binh Vũ Quan, mười vạn đóng ở Vị Thủy.
Mở cửa ải mà chặn giặc, quân các nước, đông gấp mười lần so với quân ông, đều sợ hãi mà không dám vào.
Năm thứ bốn mươi tám, tháng một.
Tần chống cự các nước ở Vũ Quan, Vị Thủy, Hà Sáo.
Quân các nước năm mươi vạn, tấn công Hàm Cốc.
Ông đào sông lớn, chôn nhiều người.
Hàm Cốc thất thủ, Triệu Đại Vương, Bình Nguyên quân Triệu Thắng, Tín Lăng Quân nước Ngụy Ngụy Vô Kỵ, Xuân Thân quân nước Sở Hoàng Hiết, c·hết; Liêm Pha, Nhạc Nghị, ba mươi mốt tướng các nước, c·hết; năm mươi vạn quân các nước, c·hết.
Ông cũng c·hết.
Tần Vương, người Tần đều thảm thiết, kẻ nằm đất khóc lớn rất nhiều.
Vũ An Quân c·hết vậy. Vào năm thứ bốn mươi tám, tháng một thời Tần Chiêu Vương. C·hết mà chấn động thiên hạ, vương lấy lễ chư hầu mà an táng cho ông.
Người Tần yêu mến ông, hương ấp thành quách đều tế tự ông.
Bạch Thúc nói: ngạn ngữ nói "Nhất tướng công thành, vạn cốt khô".
Vũ An Quân liệu địch tùy cơ ứng biến, lạ thường vô tận, thanh chấn thiên hạ. Chinh chiến ba mươi tám năm, lớn nhỏ bảy mươi mốt trận, thắng bảy mươi, bại một.
Ông công lao hiển hách, tiền vô lai giả.
Nhưng nói về sau, có ai trăm trận mà trăm thắng hay không?
Không phải vậy.
Vũ An Quân bại một trận, mà g·iết sạch hết những sĩ phu có chí, những tướng có tài các nước; diệt sạch hết năm mươi vạn binh các nước.
Một trận chiến mà định thiên hạ chi thế.
Sau này cũng khó có thể làm được như thế, chỉ biết nhìn mà than.
Cả đời ông đồ sát trăm vạn?
Là g·iết sao?
Không phải vậy.
Lấy s·á·t ngăn s·á·t để định thiên hạ.
Kẻ làm tướng, làm được như vậy, liệu có thể được t·h·i·ê·n cổ hay chăng? 】
Đám người sững sờ nhìn thẻ tre trước mặt.
Nửa ngày.
Khóe miệng đều mang theo ý cười.
"Kết cục này quả thực hoàn mỹ".
"Không thể tốt hơn."
Mà sự kiện thẻ tre lần này tạo thành ảnh hưởng, còn vượt xa hơn thế.
Không lâu sau.
Thanh vân, Kinh thành, đại hội trận.
Đại lãnh đạo hít sâu một hơi, trực tiếp đứng dậy.
Vẻ mặt trước nay vẫn luôn thản nhiên, giờ phút này lại trở nên ngưng trọng: "Tin tức, mọi người hẳn là đều đã biết rõ?"
Tham dự hội nghị bất quá chỉ hơn mười người.
Nhưng lại bao gồm cả quân đội, hai giới chính trị của thanh vân, thân phận sớm đã vượt xa mười người.
Nghe được lời nói của đại lãnh đạo.
Đều nặng nề gật đầu.
Mà bên này.
Nhị thủ lĩnh càng là đột nhiên đứng dậy: "Nếu như sự tình quả nhiên là xác định, vậy sự tình này nên được liệt vào hàng cơ mật tối cao của nước ta!"
Một câu vừa ra.
Lại không một người phản đối.
Ở địa vị cao như thế, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ, sự tình này đến cùng là đại biểu cho cái gì.
Thẻ tre ghi chép cuộc đời Vũ An Quân thay đổi.
Nói cách khác, Chu tỷ xuyên qua, đã đem lịch sử vốn có, dẫn tới một nhánh rẽ khác.
Lịch sử và quá khứ, cũng không phải là không thể thay đổi.
Nếu lấy đây làm điểm đột phá.
Thay đổi lịch sử thanh vân trước đây, biết đâu, cũng có một tia hi vọng mong manh, nhờ vào đó mà ảnh hưởng đến cả một giai đoạn khuất nhục cận đại đã qua!?
Đại lãnh đạo trầm tư một lát, liền gật đầu: "Ta đề nghị, khoa học kỹ thuật, quân sự, văn hóa. . . Các lĩnh vực cùng hợp tác, mở ra một công trình tuyệt mật, danh hiệu là 'Hạ'!"
...
Liên hệ bí mật của tầng lớp cấp cao thanh vân.
Bạch Thục kỳ thật đã nhận được.
Nhưng mà.
Công trình chữ "Hạ" còn chưa bắt đầu, cũng đã thất bại.
Trong khoảng thời gian này.
Bạch Thục đã thử hết thảy mọi biện pháp.
Vô luận là vũ khí, kỹ thuật tân tiến hơn.
Phàm là những thứ thời đại này không có, đều là không thể xuất hiện.
Dù là một trang giấy ở hậu thế có bình thường đến đâu, vẫn như cũ không thể xuất hiện.
Nguyên nhân, người đời sau đã giải thích cho nàng.
Nàng xuyên qua ngay từ đầu.
Đối với thế giới này mà nói, mặc dù là một biến số, nhưng cũng đã là người trong cuộc.
Nàng có thể thông qua sự cố gắng của bản thân, thay đổi lịch sử trong một phạm vi nhất định.
Nhưng mà.
Dưới sự ngăn cản không thể cưỡng lại.
Những đồ vật nên xuất hiện, vẫn chỉ có thể xuất hiện tại thời gian, tiết điểm mà nó vốn có.
Không thể có một tia thay đổi, dù chỉ là nhỏ nhất.
Nhưng mà.
Việc nếm thử thất bại lần này, không có nghĩa là công trình chữ "Hạ" đã hoàn toàn thất bại.
Phủ Vũ An Quân rộng lớn như vậy.
Theo Vũ An Quân rời đi.
Trở nên trống trải.
Chỉ còn lại Bạch Tr·u·ng và Bạch Thục hai người.
Tần Vương Doanh Tắc từng ban thưởng mười vạn kim, trăm người hầu cho Bạch Thục, lại bị Bạch Thục từ chối nhã nhặn.
Hai người ở trong phủ, cả ngày ngồi một mình, không nói gì với nhau.
Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói.
Thế nhưng đối diện một chút về sau, tất cả đều lại biến thành cô đơn và trầm mặc.
Năm tháng trước.
Cây hòe già trong viện bị sét đánh.
Toàn bộ thân cây già, đen như than.
Nhưng mà xuân qua hạ đến, cây khô lại gặp mùa xuân, tuyệt xử phùng sinh.
Trút bỏ lớp vỏ khô, lộ ra cành cây non.
Hôm nay.
Bạch Thục đem sáu mươi chín vết khắc kia lần nữa khắc lên đó.
Sau đó.
Phía trên những vết khắc này, lại khắc thêm một vòng tuổi mới.
"Tiểu thư, dừng lại đi, dừng lại đi!"
Trong sân.
Bạch Tr·u·ng mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng, không ngừng la lên thiếu nữ ở xa xa.
Từ sáng sớm.
Bạch Thục nâng tảng đá nặng chừng mấy chục cân, chạy đi chạy lại trong sân.
Mặc cho Bạch Tr·u·ng khổ sở khuyên can.
Nàng vẫn chạy không ngừng nghỉ, không biết mệt mỏi.
Cũng không biết rõ là đã qua bao lâu.
Thể lực sớm đã đạt đến cực hạn.
Cuối cùng nàng ngã xuống đất.
Chỉ còn lại tiếng la hoảng sợ của Bạch Tr·u·ng, cũng không nhận được câu trả lời.
...
"Tỉnh! Bẩm bệ hạ, Thừa tướng, tiểu thư tỉnh rồi!"
Cũng không biết rõ là đã qua bao lâu.
Khi Bạch Thục chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt, là một đám người mang vẻ mặt đầy lo lắng.
Tần Vương Doanh Tắc, Tần tướng Phạm Sư, Tần tướng Vương Hột, Vương Tiễn, Mông Ngao, Mông Vũ, Vương Lăng, Tần công tử Doanh Tử Sở bọn người, đều có mặt.
Đám người thấy Bạch Thục tỉnh lại, đều tiến lên.
"Quả nhân nể mặt Vũ An Quân, chăm sóc tốt cho ngươi. Lần này ngươi như thế, nếu có sơ xuất. Trăm năm về sau, dưới cửu tuyền, quả nhân làm sao xứng đáng với Vũ An Quân!?"
Giờ phút này Doanh Tắc uy chấn thiên hạ, lại là thấy Bạch Thục trước mắt, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ và đau lòng.
Doanh Tắc như thế.
Phạm Sư như thế.
Những người còn lại, cũng như thế.
Bọn hắn hiểu rõ, Bạch Thục - con gái của Vũ An Quân, lần này làm như vậy, đến cùng là vì sao.
Đón ánh mắt của đám người.
Bạch Thục ngẩng đầu lên, cảm thụ được trong thân thể, đã không còn chút mệt mỏi nào.
Trải qua một ngày rèn luyện.
Phảng phất lực lượng của thân thể, cũng không hề tăng trưởng, dù chỉ là một tia.
Khóe miệng mang tới mỉm cười.
Dự đoán trước đây của nàng, không sai.
Có tuổi thọ được ban thưởng từ hệ thống.
Khiến cho thân thể Bạch Thục, trải qua tẩy lễ.
Cho nên, việc rèn luyện làm tổn thương cơ thể quá độ như thế, đối với Bạch Thục mà nói, không hề có chút ảnh hưởng nào.
Ngẩng đầu lên lần nữa.
Thấy đám người trước mặt.
Bạch Thục hít sâu một hơi.
Nắm chặt nắm đấm.
"Vương thượng, Bạch Thục muốn tòng quân."
Lời nói ngắn gọn.
Lại nhấc lên sóng to gió lớn.
"Quả nhân không đồng ý!"
"Không được!"
"Tiểu thư không thể!"
"Cô nương nghĩ lại!"
Không nằm ngoài dự đoán.
Đồng loạt một mảnh những lời phản đối.
Doanh Tắc càng ngẩng đầu: "Quả nhân đã quyết ý, Vũ An Quân công cao cái thế. Ngươi là hậu duệ của Vũ An Quân, kế thừa công lao của Vũ An Quân, được phong là Quan Trung quân. Sau này vị trí Quan Trung quân, Bạch thị các ngươi đều thế tập."
"Bây giờ, Vũ An Quân đã về cõi tiên, ngươi chỉ có một thân một mình, nên vì Bạch thị hương hỏa, kéo dài hậu tự. Nếu có ý với thanh niên tài tuấn nào, quả nhân đều cho phép, không cần phải ở rể Bạch thị..."
Lời còn chưa dứt.
Bạch Thục đứng dậy: "Vương thượng, Bạch Thục muốn tòng quân."
Ngữ khí càng thêm kiên định.
"Ngươi!"
Doanh Tắc mang theo vẻ giận dữ, muốn khiển trách.
Nhưng mà nửa ngày, lại bất đắc dĩ lắc đầu: "Bạch Thục, lời trăn trối của Vũ An Quân, là muốn quả nhân cho phép một đời phú quý, an ổn một đời."
"Binh đao bất trắc, nếu ngươi có sơ xuất gì, vậy Bạch thị phải làm sao, lời trăn trối của Vũ An Quân phải làm sao?"
Thiếu nữ quật cường ngẩng đầu: "Lời phụ quân dặn dò Bạch Thục cũng đã nói, xuất phát từ tâm nguyện. Mà bây giờ, Bạch Thục muốn tòng quân."
Doanh Tắc không nói gì.
Nhíu chặt lông mày, đem ánh mắt nhìn về phía Phạm Sư.
Không cần nhiều lời.
Ăn ý mấy chục năm như một ngày, hết thảy liền ở trong không nói.
Phạm Sư ra khỏi hàng, cũng thở dài một tiếng: "Bạch Thục. Vũ An Quân là tri kỷ của lão phu. Lần trước lão phu lập lời thề, quãng đời còn lại nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Tha thứ cho lão phu nói thẳng, ngươi là thân nữ tử, nếu tòng quân, thì lấy gì tự xử?"
"Với thân thể yếu đuối, làm sao có thể cùng nam tử cường tráng chém giết?"
Tần có Tần luật.
Năm xưa thương quân biến pháp.
Phàm là người Tần, đều có thể dùng quân công để thăng tiến tước vị.
Mà nếu không có Tần Vương lệnh.
Như Bạch Thục.
Nếu tòng quân, cũng cần phải từ một tên lính tốt mà lên.
Lần trước, Vũ An Quân Bạch Khởi là như thế, Mông Vũ, Vương Tiễn bọn người, cũng là như thế.
Từ một tên lính tốt, ra sức chém giết, mới có được vị trí hiện giờ.
Không có ngoại lệ.
Nghe được lời Phạm Sư.
Bạch Thục ngẩng đầu: "Vì vậy phải rèn luyện, đến khi thân thể cường tráng, thì luyện tập thuật chém giết. Nếu thành, thì tòng quân."
Nhưng Phạm Sư lại cười lạnh: "Cho dù ngươi có thuật chém giết, có thể lấy một địch trăm, thì đã sao?"
"Không hiểu đạo dụng binh, thì chỉ là một tên lính. Ngươi là con gái Vũ An Quân, kế thừa vinh quang của Vũ An Quân, nếu chỉ là một tên lính, há không phải là sỉ nhục đến uy danh của Vũ An Quân?"
Nói xong.
Phạm Sư vỗ vai Bạch Thục: "Từ bỏ đi, sau này ngươi được hưởng một đời phú quý. Với công lao của Vũ An Quân, Bạch thị sau này, cũng được t·h·i·ê·n cổ."
Nhưng mà.
Điều mà Phạm Sư không ngờ tới là.
Chỉ sau một câu nói của hắn.
Bạch Thục lại ở trước mặt tất cả mọi người, trực tiếp quỳ một gối xuống trước Phạm Sư: "Nghe gia phụ nói, Thừa tướng học rộng hiểu nhiều, sách lược tung hoành, thơ phú văn chương, mưu lược dụng binh... Không gì không biết, không gì không giỏi."
"Mời Thừa tướng thu Bạch Thục làm đệ tử, để học đạo dụng binh."
Trên triều đình, phóng khoáng tự do.
Luận bàn trước thiên hạ, cao đàm khoát luận.
Nhờ đó mà nổi danh thiên hạ, cảnh tượng thường thấy Phạm Sư, giờ phút này lại mở to hai mắt.
Hắn không ngờ.
Chính mình một phen khuyên can.
Ngược lại là bị Bạch Thục phản công một đòn.
"Không hổ là con gái của Vũ An Quân..."
Phạm Sư lắc đầu, lại là cười khổ một tiếng: "Ngược lại là lanh mồm lanh miệng..."
Nói chuyện đồng thời.
Phạm Sư đem ánh mắt, nhìn về phía Doanh Tắc vẫn không nói gì.
Trong khoảnh khắc.
Chỉ một ánh mắt đơn giản.
Phạm Sư liền hiểu rõ hết thảy.
Lập tức.
Chính là hít sâu một hơi: "Lão phu cho phép ngươi bái nhập môn hạ, nhưng..."
Lời còn chưa dứt.
Bên này Bạch Thục không chút do dự, lập tức dập đầu: "Bạch Thục bái kiến lão sư!"
Phạm Sư cười khổ lắc đầu.
Đỡ Bạch Thục từ dưới đất dậy.
Thần sắc trên mặt, lại vạn phần trịnh trọng: "Lão phu nói trước, lão phu là Tần tướng, chưa hề thu nhận đệ tử."
"Lần này ngươi đã bái nhập môn hạ của lão phu, vô luận sách lược tung hoành, thơ phú văn chương, triều chính, đạo dụng binh. Nếu không đạt được tinh túy của lão phu, đều không được phép rời sư môn."
"Nếu như thế, ngươi vẫn đồng ý chứ?"
Bạch Thục ngẩng đầu lên.
Biểu lộ trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Nàng tự nhiên biết rõ ý của Phạm Sư là gì.
Vị Đại Tần Thừa tướng này, không hổ là cáo già ngàn năm.
Một chiêu lấy lui làm tiến, chơi đến vô cùng rõ ràng.
Phạm Sư là hạng người nào?
Đó chính là Đại Tần Thừa tướng.
Đem các nước trong thiên hạ, đều đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Những gì mà ông học được trong suốt cuộc đời, mênh mông biết bao!?
Nếu là người bình thường.
Đừng nói là ba năm năm năm.
Chỉ sợ cả đời, cũng không có ngày xuất sư.
Thế nhưng bên này.
Bạch Thục lại không chút do dự, trực tiếp chắp tay, hành lễ bái sư: "Bạch Thục, bái kiến lão sư!"
Biểu lộ trên mặt, không có chút gợn sóng.
Càng không bởi vì lời Phạm Sư nói, mà có chút lùi bước.
Bạch Thục là người bình thường, có chút thông minh.
Nếu như lời Phạm Sư.
Sợ rằng cả đời này cũng khó mà toại nguyện.
Nhưng mà sau lưng nàng.
Lại là đứng cả một thời đại.
Chỉ trong nháy mắt.
Vương Minh nghe được lời ấy, cả người phảng phất như bị định trụ.
Đột nhiên đứng dậy, gắt gao trừng mắt nhìn Vương Lục: "Ngươi nói cái gì!?"
"Thay đổi!? Thay đổi cái gì!?"
Lúc này.
Tại thời đại của Chu tỷ, đã trọn vẹn trôi qua hơn nửa năm.
Thời đại của hậu thế, lại vẻn vẹn chỉ mới hơn hai mươi ngày.
Bất quá đối với Vương Minh bọn người mà nói, hơn hai mươi ngày này, lại là cực kỳ dày vò.
Phía trước liên quan tới buổi trình diễn thời trang đào được mộ của Vũ An Quân, cũng không thể nói là không thành công.
Chí ít, mục đích mà thanh vân mong muốn đã đạt được.
Tình hình các nước trước đây vu khống về lịch sử và văn hóa của thanh vân, đã có chuyển biến tốt đẹp.
Nhưng mà.
Bởi vì quyển thẻ tre ghi lại cuộc đời Vũ An Quân, phần văn tự ghi chép trên đó, ở phần cuối, lại ly kỳ biến mất không thấy.
Vì thế.
Liền cho những kẻ có ý đồ khác trong các nước cơ hội, bắt đầu trắng trợn công kích, cho rằng văn vật khai quật được từ mộ địa lần này, đều là do thanh vân giả tạo.
Mặc dù phong ba rất nhanh liền lắng lại.
Nhưng trong lòng mọi người, khó tránh khỏi vẫn còn một khúc mắc.
Từ mấy tháng trước.
Khi Chu tỷ lần đầu tiên bắt đầu phát trực tiếp, cho đến hiện tại.
Mọi người cùng Chu tỷ chứng kiến một đời ầm ầm sóng dậy của Vũ An Quân.
Cuối cùng lấy thân làm mồi, với sức một mình, diệt sát năm mươi vạn liên quân các nước!
Càng làm cho bọn hắn thấy một trận nhiệt huyết sôi trào!
Bọn hắn hi vọng biết bao.
Vũ An Quân - vị Chiến Thần này, đáng lẽ phải có một kết cục như vậy.
Nhưng rất đáng tiếc.
Cuộc đời trước đây của Vũ An Quân, mặc dù phần sau biến mất, nhưng cũng đã ghi lại rõ ràng kết cục của Vũ An Quân.
Tuy rằng kết cục đó cũng bi tráng, khiến người phải suy ngẫm, nhưng lại không được như hiện tại.
Thế nhưng trong lòng bọn họ, vẫn tồn tại một tia hi vọng.
Vạn nhất. . . vạn nhất lịch sử, quả nhiên là bởi vì Chu tỷ đến mà thay đổi thì sao?
Nghe được câu hỏi đầy kích động của gia gia.
Bên này Vương Lục cũng hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình phục tâm tình kích động.
Dùng thanh âm run rẩy, gằn từng chữ: "Phần văn tự biến mất kia, đột nhiên lại xuất hiện! Toàn bộ quá trình đều có camera tốc độ cao quay chụp, cũng không có bất luận kẻ nào tới gần, phần văn tự kia trống rỗng xuất hiện trên thẻ trúc!"
"Kết cục của Vũ An Quân, đã thay đổi!"
Vương Minh ngơ ngác sững sờ tại chỗ.
Cúi đầu.
Khóe miệng lại rốt cục hiện lên mỉm cười.
Những thẻ tre ghi lại cuộc đời của Vũ An Quân Trần Liệt ngay tại chỗ.
【 Bạch Khởi người đất Mi ấp, con của mị xây duệ, cháu của Thái tử nước Sở. Thờ Chiêu Tương Vương, giỏi dụng binh.
Chiêu Tương Vương năm thứ mười ba, lấy ông làm Tả thứ trưởng, đánh thành mới của Hàn.
Lúc Nhương Hầu làm tướng Tần, tiến cử ông làm quan giữ Hán Trung.
...
Cùng ông đánh Hàm Đan, muốn cho nước sông vào rót Hàm Đan, Triệu Vương sợ hãi, ra hàng Vũ An Quân, đụng kiếm mà c·hết. Thái tử Triệu ngã xuống mà c·hết. Bình Nguyên quân mang theo người hầu chạy trốn Hàm Đan, thượng khanh Lận Tương Như, mấy ngàn người Triệu đều ngã mà c·hết. Người Triệu khóc lóc đau khổ, suốt ngày không dứt.
Bình Nguyên quân chạy trốn sang Ngụy.
Chiêu Tương Vương năm thứ bốn mươi bảy, tháng mười.
Các nước lập Xuân Thân quân và công tử nước Ngụy chỉ huy liên quân năm nước, lấy Liêm Pha, Nhạc Nghị, Tấn Bỉ làm tướng, binh tướng trăm vạn đánh Tần.
Ông làm tướng chỉ huy, giao chiến ở Hàm Cốc.
Lúc đó liên quân chia làm bốn đường.
Ông lấy quân mười vạn giữ Hà Sáo, mười vạn viện binh Vũ Quan, mười vạn đóng ở Vị Thủy.
Mở cửa ải mà chặn giặc, quân các nước, đông gấp mười lần so với quân ông, đều sợ hãi mà không dám vào.
Năm thứ bốn mươi tám, tháng một.
Tần chống cự các nước ở Vũ Quan, Vị Thủy, Hà Sáo.
Quân các nước năm mươi vạn, tấn công Hàm Cốc.
Ông đào sông lớn, chôn nhiều người.
Hàm Cốc thất thủ, Triệu Đại Vương, Bình Nguyên quân Triệu Thắng, Tín Lăng Quân nước Ngụy Ngụy Vô Kỵ, Xuân Thân quân nước Sở Hoàng Hiết, c·hết; Liêm Pha, Nhạc Nghị, ba mươi mốt tướng các nước, c·hết; năm mươi vạn quân các nước, c·hết.
Ông cũng c·hết.
Tần Vương, người Tần đều thảm thiết, kẻ nằm đất khóc lớn rất nhiều.
Vũ An Quân c·hết vậy. Vào năm thứ bốn mươi tám, tháng một thời Tần Chiêu Vương. C·hết mà chấn động thiên hạ, vương lấy lễ chư hầu mà an táng cho ông.
Người Tần yêu mến ông, hương ấp thành quách đều tế tự ông.
Bạch Thúc nói: ngạn ngữ nói "Nhất tướng công thành, vạn cốt khô".
Vũ An Quân liệu địch tùy cơ ứng biến, lạ thường vô tận, thanh chấn thiên hạ. Chinh chiến ba mươi tám năm, lớn nhỏ bảy mươi mốt trận, thắng bảy mươi, bại một.
Ông công lao hiển hách, tiền vô lai giả.
Nhưng nói về sau, có ai trăm trận mà trăm thắng hay không?
Không phải vậy.
Vũ An Quân bại một trận, mà g·iết sạch hết những sĩ phu có chí, những tướng có tài các nước; diệt sạch hết năm mươi vạn binh các nước.
Một trận chiến mà định thiên hạ chi thế.
Sau này cũng khó có thể làm được như thế, chỉ biết nhìn mà than.
Cả đời ông đồ sát trăm vạn?
Là g·iết sao?
Không phải vậy.
Lấy s·á·t ngăn s·á·t để định thiên hạ.
Kẻ làm tướng, làm được như vậy, liệu có thể được t·h·i·ê·n cổ hay chăng? 】
Đám người sững sờ nhìn thẻ tre trước mặt.
Nửa ngày.
Khóe miệng đều mang theo ý cười.
"Kết cục này quả thực hoàn mỹ".
"Không thể tốt hơn."
Mà sự kiện thẻ tre lần này tạo thành ảnh hưởng, còn vượt xa hơn thế.
Không lâu sau.
Thanh vân, Kinh thành, đại hội trận.
Đại lãnh đạo hít sâu một hơi, trực tiếp đứng dậy.
Vẻ mặt trước nay vẫn luôn thản nhiên, giờ phút này lại trở nên ngưng trọng: "Tin tức, mọi người hẳn là đều đã biết rõ?"
Tham dự hội nghị bất quá chỉ hơn mười người.
Nhưng lại bao gồm cả quân đội, hai giới chính trị của thanh vân, thân phận sớm đã vượt xa mười người.
Nghe được lời nói của đại lãnh đạo.
Đều nặng nề gật đầu.
Mà bên này.
Nhị thủ lĩnh càng là đột nhiên đứng dậy: "Nếu như sự tình quả nhiên là xác định, vậy sự tình này nên được liệt vào hàng cơ mật tối cao của nước ta!"
Một câu vừa ra.
Lại không một người phản đối.
Ở địa vị cao như thế, tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ, sự tình này đến cùng là đại biểu cho cái gì.
Thẻ tre ghi chép cuộc đời Vũ An Quân thay đổi.
Nói cách khác, Chu tỷ xuyên qua, đã đem lịch sử vốn có, dẫn tới một nhánh rẽ khác.
Lịch sử và quá khứ, cũng không phải là không thể thay đổi.
Nếu lấy đây làm điểm đột phá.
Thay đổi lịch sử thanh vân trước đây, biết đâu, cũng có một tia hi vọng mong manh, nhờ vào đó mà ảnh hưởng đến cả một giai đoạn khuất nhục cận đại đã qua!?
Đại lãnh đạo trầm tư một lát, liền gật đầu: "Ta đề nghị, khoa học kỹ thuật, quân sự, văn hóa. . . Các lĩnh vực cùng hợp tác, mở ra một công trình tuyệt mật, danh hiệu là 'Hạ'!"
...
Liên hệ bí mật của tầng lớp cấp cao thanh vân.
Bạch Thục kỳ thật đã nhận được.
Nhưng mà.
Công trình chữ "Hạ" còn chưa bắt đầu, cũng đã thất bại.
Trong khoảng thời gian này.
Bạch Thục đã thử hết thảy mọi biện pháp.
Vô luận là vũ khí, kỹ thuật tân tiến hơn.
Phàm là những thứ thời đại này không có, đều là không thể xuất hiện.
Dù là một trang giấy ở hậu thế có bình thường đến đâu, vẫn như cũ không thể xuất hiện.
Nguyên nhân, người đời sau đã giải thích cho nàng.
Nàng xuyên qua ngay từ đầu.
Đối với thế giới này mà nói, mặc dù là một biến số, nhưng cũng đã là người trong cuộc.
Nàng có thể thông qua sự cố gắng của bản thân, thay đổi lịch sử trong một phạm vi nhất định.
Nhưng mà.
Dưới sự ngăn cản không thể cưỡng lại.
Những đồ vật nên xuất hiện, vẫn chỉ có thể xuất hiện tại thời gian, tiết điểm mà nó vốn có.
Không thể có một tia thay đổi, dù chỉ là nhỏ nhất.
Nhưng mà.
Việc nếm thử thất bại lần này, không có nghĩa là công trình chữ "Hạ" đã hoàn toàn thất bại.
Phủ Vũ An Quân rộng lớn như vậy.
Theo Vũ An Quân rời đi.
Trở nên trống trải.
Chỉ còn lại Bạch Tr·u·ng và Bạch Thục hai người.
Tần Vương Doanh Tắc từng ban thưởng mười vạn kim, trăm người hầu cho Bạch Thục, lại bị Bạch Thục từ chối nhã nhặn.
Hai người ở trong phủ, cả ngày ngồi một mình, không nói gì với nhau.
Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói.
Thế nhưng đối diện một chút về sau, tất cả đều lại biến thành cô đơn và trầm mặc.
Năm tháng trước.
Cây hòe già trong viện bị sét đánh.
Toàn bộ thân cây già, đen như than.
Nhưng mà xuân qua hạ đến, cây khô lại gặp mùa xuân, tuyệt xử phùng sinh.
Trút bỏ lớp vỏ khô, lộ ra cành cây non.
Hôm nay.
Bạch Thục đem sáu mươi chín vết khắc kia lần nữa khắc lên đó.
Sau đó.
Phía trên những vết khắc này, lại khắc thêm một vòng tuổi mới.
"Tiểu thư, dừng lại đi, dừng lại đi!"
Trong sân.
Bạch Tr·u·ng mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng, không ngừng la lên thiếu nữ ở xa xa.
Từ sáng sớm.
Bạch Thục nâng tảng đá nặng chừng mấy chục cân, chạy đi chạy lại trong sân.
Mặc cho Bạch Tr·u·ng khổ sở khuyên can.
Nàng vẫn chạy không ngừng nghỉ, không biết mệt mỏi.
Cũng không biết rõ là đã qua bao lâu.
Thể lực sớm đã đạt đến cực hạn.
Cuối cùng nàng ngã xuống đất.
Chỉ còn lại tiếng la hoảng sợ của Bạch Tr·u·ng, cũng không nhận được câu trả lời.
...
"Tỉnh! Bẩm bệ hạ, Thừa tướng, tiểu thư tỉnh rồi!"
Cũng không biết rõ là đã qua bao lâu.
Khi Bạch Thục chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt, là một đám người mang vẻ mặt đầy lo lắng.
Tần Vương Doanh Tắc, Tần tướng Phạm Sư, Tần tướng Vương Hột, Vương Tiễn, Mông Ngao, Mông Vũ, Vương Lăng, Tần công tử Doanh Tử Sở bọn người, đều có mặt.
Đám người thấy Bạch Thục tỉnh lại, đều tiến lên.
"Quả nhân nể mặt Vũ An Quân, chăm sóc tốt cho ngươi. Lần này ngươi như thế, nếu có sơ xuất. Trăm năm về sau, dưới cửu tuyền, quả nhân làm sao xứng đáng với Vũ An Quân!?"
Giờ phút này Doanh Tắc uy chấn thiên hạ, lại là thấy Bạch Thục trước mắt, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ và đau lòng.
Doanh Tắc như thế.
Phạm Sư như thế.
Những người còn lại, cũng như thế.
Bọn hắn hiểu rõ, Bạch Thục - con gái của Vũ An Quân, lần này làm như vậy, đến cùng là vì sao.
Đón ánh mắt của đám người.
Bạch Thục ngẩng đầu lên, cảm thụ được trong thân thể, đã không còn chút mệt mỏi nào.
Trải qua một ngày rèn luyện.
Phảng phất lực lượng của thân thể, cũng không hề tăng trưởng, dù chỉ là một tia.
Khóe miệng mang tới mỉm cười.
Dự đoán trước đây của nàng, không sai.
Có tuổi thọ được ban thưởng từ hệ thống.
Khiến cho thân thể Bạch Thục, trải qua tẩy lễ.
Cho nên, việc rèn luyện làm tổn thương cơ thể quá độ như thế, đối với Bạch Thục mà nói, không hề có chút ảnh hưởng nào.
Ngẩng đầu lên lần nữa.
Thấy đám người trước mặt.
Bạch Thục hít sâu một hơi.
Nắm chặt nắm đấm.
"Vương thượng, Bạch Thục muốn tòng quân."
Lời nói ngắn gọn.
Lại nhấc lên sóng to gió lớn.
"Quả nhân không đồng ý!"
"Không được!"
"Tiểu thư không thể!"
"Cô nương nghĩ lại!"
Không nằm ngoài dự đoán.
Đồng loạt một mảnh những lời phản đối.
Doanh Tắc càng ngẩng đầu: "Quả nhân đã quyết ý, Vũ An Quân công cao cái thế. Ngươi là hậu duệ của Vũ An Quân, kế thừa công lao của Vũ An Quân, được phong là Quan Trung quân. Sau này vị trí Quan Trung quân, Bạch thị các ngươi đều thế tập."
"Bây giờ, Vũ An Quân đã về cõi tiên, ngươi chỉ có một thân một mình, nên vì Bạch thị hương hỏa, kéo dài hậu tự. Nếu có ý với thanh niên tài tuấn nào, quả nhân đều cho phép, không cần phải ở rể Bạch thị..."
Lời còn chưa dứt.
Bạch Thục đứng dậy: "Vương thượng, Bạch Thục muốn tòng quân."
Ngữ khí càng thêm kiên định.
"Ngươi!"
Doanh Tắc mang theo vẻ giận dữ, muốn khiển trách.
Nhưng mà nửa ngày, lại bất đắc dĩ lắc đầu: "Bạch Thục, lời trăn trối của Vũ An Quân, là muốn quả nhân cho phép một đời phú quý, an ổn một đời."
"Binh đao bất trắc, nếu ngươi có sơ xuất gì, vậy Bạch thị phải làm sao, lời trăn trối của Vũ An Quân phải làm sao?"
Thiếu nữ quật cường ngẩng đầu: "Lời phụ quân dặn dò Bạch Thục cũng đã nói, xuất phát từ tâm nguyện. Mà bây giờ, Bạch Thục muốn tòng quân."
Doanh Tắc không nói gì.
Nhíu chặt lông mày, đem ánh mắt nhìn về phía Phạm Sư.
Không cần nhiều lời.
Ăn ý mấy chục năm như một ngày, hết thảy liền ở trong không nói.
Phạm Sư ra khỏi hàng, cũng thở dài một tiếng: "Bạch Thục. Vũ An Quân là tri kỷ của lão phu. Lần trước lão phu lập lời thề, quãng đời còn lại nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn. Tha thứ cho lão phu nói thẳng, ngươi là thân nữ tử, nếu tòng quân, thì lấy gì tự xử?"
"Với thân thể yếu đuối, làm sao có thể cùng nam tử cường tráng chém giết?"
Tần có Tần luật.
Năm xưa thương quân biến pháp.
Phàm là người Tần, đều có thể dùng quân công để thăng tiến tước vị.
Mà nếu không có Tần Vương lệnh.
Như Bạch Thục.
Nếu tòng quân, cũng cần phải từ một tên lính tốt mà lên.
Lần trước, Vũ An Quân Bạch Khởi là như thế, Mông Vũ, Vương Tiễn bọn người, cũng là như thế.
Từ một tên lính tốt, ra sức chém giết, mới có được vị trí hiện giờ.
Không có ngoại lệ.
Nghe được lời Phạm Sư.
Bạch Thục ngẩng đầu: "Vì vậy phải rèn luyện, đến khi thân thể cường tráng, thì luyện tập thuật chém giết. Nếu thành, thì tòng quân."
Nhưng Phạm Sư lại cười lạnh: "Cho dù ngươi có thuật chém giết, có thể lấy một địch trăm, thì đã sao?"
"Không hiểu đạo dụng binh, thì chỉ là một tên lính. Ngươi là con gái Vũ An Quân, kế thừa vinh quang của Vũ An Quân, nếu chỉ là một tên lính, há không phải là sỉ nhục đến uy danh của Vũ An Quân?"
Nói xong.
Phạm Sư vỗ vai Bạch Thục: "Từ bỏ đi, sau này ngươi được hưởng một đời phú quý. Với công lao của Vũ An Quân, Bạch thị sau này, cũng được t·h·i·ê·n cổ."
Nhưng mà.
Điều mà Phạm Sư không ngờ tới là.
Chỉ sau một câu nói của hắn.
Bạch Thục lại ở trước mặt tất cả mọi người, trực tiếp quỳ một gối xuống trước Phạm Sư: "Nghe gia phụ nói, Thừa tướng học rộng hiểu nhiều, sách lược tung hoành, thơ phú văn chương, mưu lược dụng binh... Không gì không biết, không gì không giỏi."
"Mời Thừa tướng thu Bạch Thục làm đệ tử, để học đạo dụng binh."
Trên triều đình, phóng khoáng tự do.
Luận bàn trước thiên hạ, cao đàm khoát luận.
Nhờ đó mà nổi danh thiên hạ, cảnh tượng thường thấy Phạm Sư, giờ phút này lại mở to hai mắt.
Hắn không ngờ.
Chính mình một phen khuyên can.
Ngược lại là bị Bạch Thục phản công một đòn.
"Không hổ là con gái của Vũ An Quân..."
Phạm Sư lắc đầu, lại là cười khổ một tiếng: "Ngược lại là lanh mồm lanh miệng..."
Nói chuyện đồng thời.
Phạm Sư đem ánh mắt, nhìn về phía Doanh Tắc vẫn không nói gì.
Trong khoảnh khắc.
Chỉ một ánh mắt đơn giản.
Phạm Sư liền hiểu rõ hết thảy.
Lập tức.
Chính là hít sâu một hơi: "Lão phu cho phép ngươi bái nhập môn hạ, nhưng..."
Lời còn chưa dứt.
Bên này Bạch Thục không chút do dự, lập tức dập đầu: "Bạch Thục bái kiến lão sư!"
Phạm Sư cười khổ lắc đầu.
Đỡ Bạch Thục từ dưới đất dậy.
Thần sắc trên mặt, lại vạn phần trịnh trọng: "Lão phu nói trước, lão phu là Tần tướng, chưa hề thu nhận đệ tử."
"Lần này ngươi đã bái nhập môn hạ của lão phu, vô luận sách lược tung hoành, thơ phú văn chương, triều chính, đạo dụng binh. Nếu không đạt được tinh túy của lão phu, đều không được phép rời sư môn."
"Nếu như thế, ngươi vẫn đồng ý chứ?"
Bạch Thục ngẩng đầu lên.
Biểu lộ trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Nàng tự nhiên biết rõ ý của Phạm Sư là gì.
Vị Đại Tần Thừa tướng này, không hổ là cáo già ngàn năm.
Một chiêu lấy lui làm tiến, chơi đến vô cùng rõ ràng.
Phạm Sư là hạng người nào?
Đó chính là Đại Tần Thừa tướng.
Đem các nước trong thiên hạ, đều đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Những gì mà ông học được trong suốt cuộc đời, mênh mông biết bao!?
Nếu là người bình thường.
Đừng nói là ba năm năm năm.
Chỉ sợ cả đời, cũng không có ngày xuất sư.
Thế nhưng bên này.
Bạch Thục lại không chút do dự, trực tiếp chắp tay, hành lễ bái sư: "Bạch Thục, bái kiến lão sư!"
Biểu lộ trên mặt, không có chút gợn sóng.
Càng không bởi vì lời Phạm Sư nói, mà có chút lùi bước.
Bạch Thục là người bình thường, có chút thông minh.
Nếu như lời Phạm Sư.
Sợ rằng cả đời này cũng khó mà toại nguyện.
Nhưng mà sau lưng nàng.
Lại là đứng cả một thời đại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận