Sai Vung 70 Ngạnh Hán, Kiều Kiều Nữ Đỏ Mắt Tim Đập
Sai Vung 70 Ngạnh Hán, Kiều Kiều Nữ Đỏ Mắt Tim Đập - Chương 5: Tra nam tìm giúp đỡ (length: 7938)
"Việt Đường, ngươi đi ra đi, ta là Dương Kiều Kiều đây này ——"
Dương Kiều Kiều xông vào phòng, đi khắp mọi ngóc ngách, ngay cả màn cửa cũng không tha.
Thấy cảnh này, Hồ Ngẫu Hoa dở khóc dở cười.
"Ngươi có cái vẻ mặt gì đó, đừng tưởng rằng có gương mặt xinh đẹp, là có thể ngồi ngang hàng với muội muội ta, ta cảnh cáo ngươi, lát nữa Lục thủ trưởng đi ra, đừng trách hắn tại chỗ làm khó dễ ngươi." Dương Duy hung hăng nói.
Chỉ là một con nha đầu sa cơ thất thế ti tiện.
Nếu không có mấy phần tướng mạo, cho không hắn cũng không cần.
Nàng còn dám được đằng chân lân đằng đầu.
"Tỷ, tỷ đừng làm loạn, cùng anh rể về nhà đi, bêu xấu thanh danh, sau này tỷ còn làm người thế nào?" Hồ Tịnh Sênh ra vẻ tốt bụng.
Vương Xuân Lan bật cười một tiếng.
"Loại hàng hóa như ngươi, ta còn lạ gì, toàn nghĩ đến những chuyện đâu đâu, ngươi đừng tưởng rằng ngủ với người ta thì người ta sẽ cưới ngươi vào cửa, nhà quyền thế chú trọng môn đăng hộ đối, tao là tạo nghiệp gì mà lại nuôi ra cái tính mơ tưởng hảo huyền như mày?"
Vừa nói, bà ta vừa hèn mọn xin lỗi Dương Duy.
"Con rể, con là con rể mà mẹ biết, nếu con vẫn còn muốn con nhỏ này, mẹ ngược lại cho con thêm một trăm, cũng không làm hôn lễ, trực tiếp mang người đi, nó mà dám cãi lời, thì trói tay chân nó lại, đánh đến khi nào nó chịu thua thì thôi, đánh chết mẹ cũng không truy cứu trách nhiệm." Vương Xuân Lan vỗ ngực đảm bảo chắc nịch.
Dương Duy giả ý nịnh nọt, cam đoan sẽ đối xử tốt với Hồ Ngẫu Hoa, vài câu nói khiến hai người họ chẳng khác nào mẹ con ruột thịt.
Hồ Ngẫu Hoa nhìn cảnh này chỉ cảm thấy châm chọc.
Lúc nhỏ, Vương Xuân Lan thường xuyên phát bệnh tâm thần, véo tai cô, vừa đánh vừa chửi: "Mày cút, cút ngay cho khuất mắt tao, chính mày cướp đi mạng con trai tao, đồ đê tiện, đền mạng cho con tao ——"
Lúc mang thai cô, bà ta thích ăn chua, gặp ai cũng nói là mang thai con trai.
Ai ngờ lại sinh ra một con nhỏ.
Từ khi con nhỏ ra đời, Vương Xuân Lan đã hận cay đắng cô.
"Việt Đường ——"
Trong phòng truyền đến tiếng hô kinh hỉ của Dương Kiều Kiều.
Đám người nhao nhao quay đầu, chỉ thấy trên hành lang đứng một thân hình khôi ngô, người đàn ông anh tuấn trong bộ quân trang, hai tay đút túi quần, mặt mày băng sương, lạnh lùng quét những người ở đây.
"Việt Đường, em là Dương Kiều Kiều đây này, anh mau đuổi người phụ nữ này đi đi, em có thể tự mình chăm sóc anh, đến lúc đó sẽ cùng nhau về kinh, em... em cái gì cũng nguyện ý."
Dương Kiều Kiều xấu hổ xen lẫn e sợ ném mị nhãn về phía Lục Việt Đường, trong lúc nói chuyện, soạt soạt soạt đi đến bên người Lục Việt Đường, đang định đưa tay kéo lấy cánh tay hắn.
Vụt.
Một đường ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao đánh vào mu bàn tay nàng.
Dương Kiều Kiều cảm thấy một luồng hàn ý mãnh liệt, bàn tay đang đưa ra khựng lại giữa không trung, có chút không biết làm sao.
Đừng nói là gì, Lục Việt Đường mặt lạnh không mở miệng đã thấy rất đáng sợ rồi.
"Em rể, anh làm gì thế, lại còn mời cả tiểu a di về đây làm gì, Kiều Kiều đâu phải không biết làm, sau này giặt quần áo nấu cơm mấy chuyện vặt vãnh này, cứ giao hết cho cô ta làm, đó cũng là bổn phận, không cần lãng phí tiền."
Dương Duy sau khi vào nhà, đánh giá bố cục xung quanh phòng, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam.
Phòng này rất rộng rãi, lại còn là biệt viện đơn lập.
Đợi đến khi Lục Việt Đường không được nữa, hắn sẽ bảo em rể nhường lại cho hắn...
"Cút ra ngoài."
Lục Việt Đường chậm rãi mở miệng.
Khẩu khí lạnh băng đến cực điểm, sắc mặt sa sầm lại đáng sợ.
Anh em nhà Dương gia đồng loạt ngây ra như phỗng.
Nhất là Dương Kiều Kiều đứng gần nhất, bỗng cảm thấy một chậu nước lạnh dội lên đỉnh đầu, sự hưng phấn cùng kích động ban nãy từ từ hạ nhiệt, thay vào đó là sự khó xử cùng giận dữ vì xấu hổ.
Nàng lùi lại một bước, run rẩy hỏi: "Anh, anh bảo bọn họ cút, đúng không?"
Dương Kiều Kiều giơ tay chỉ Vương Xuân Lan và hai mẹ con bà ta.
"Chúng ta đi, đi ngay đây ——"
Vương Xuân Lan sợ Dương Duy làm hỏng chuyện tốt, làm mất đi chỗ dựa lớn là Lục Việt Đường, kéo theo Hồ Tịnh Sênh mắt còn đang phát hoa, rồi lại đưa tay túm lấy Hồ Ngẫu Hoa.
Ai ngờ, Hồ Ngẫu Hoa thản nhiên bất động.
"Tỷ, đi thôi, tỷ không thấy thủ trưởng đều đuổi người rồi sao?" Hồ Tịnh Sênh thúc giục.
Hồ Ngẫu Hoa không những không đi ra ngoài, mà còn bước từng bước vào trong phòng, hướng về phía anh em nhà Dương gia nghiêm nghị nói: "Mời đi cho, thủ trưởng muốn nghỉ ngơi."
"Mày ——" Dương Duy.
Hắn giận dữ vì xấu hổ, giơ tay định đánh người.
"Dương Duy, mang theo em gái ngươi, cút khỏi nhà ta, đừng để ta phải nhắc lại lần thứ hai!" Lục Việt Đường nói xong, ánh mắt thản nhiên quét về phía Hồ Ngẫu Hoa.
"Em đi đun nước, rồi mang lên lầu hai, nếu bọn họ còn gây sự, thì em cứ gọi điện báo cảnh s·át."
Hắn giao phó xong liền lên lầu.
Dương Kiều Kiều kinh ngạc tột độ, thế nào cũng không ngờ Lục Việt Đường lại trước mặt con hồ ly tinh, không chút nể nang mà tát thẳng vào mặt đối tượng chính quy như cô, giận dữ xấu hổ khiến cô xấu hổ vô cùng.
"Lục Việt Đường, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu, ô ô ô ——" nàng buông lời cay độc, che mặt khóc chạy.
"Kiều Kiều ——"
Dương Duy cũng tức giận đến phát run.
Hắn oán hận trừng mắt kẻ gây chuyện là Hồ Ngẫu Hoa, ác thanh ác khí nói: "Mày chờ đó, tao sẽ cho mày biết cái giá của việc đắc tội tao."
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại đuổi theo Dương Kiều Kiều.
Cảnh này khiến mẹ con Vương Xuân Lan hoàn toàn mộng bức.
Chẳng phải.
Các bà đến để mang Hồ Ngẫu Hoa đi, sao ngược lại chiêu phải thủ trưởng không chào đón vậy?
Hồ Ngẫu Hoa thản nhiên bước tới, ánh mắt băng lãnh lại vô tình: "Mẹ, tính tình Lục thủ trưởng không tốt lắm, tốt nhất các người đừng chọc giận anh ấy, nếu không vào đồn cảnh s·át chắc chắn không phải là con chịu đâu."
Rầm.
Cửa chính đóng sầm lại.
Vương Xuân Lan từ đầu lạnh đến chân, hai mắt trợn ngược, mãi một lúc lâu mới phản ứng lại: "Vừa nãy là con nha đầu tiện tì đuổi chúng ta đi hả? Nó có phải điên rồi không?"
"Hừ, chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi để hầu hạ người ta thôi, đắc ý cái gì, nó mà rời khỏi cái viện này, thì chẳng là cái thá gì, ỷ vào địa vị của thủ trưởng, cáo mượn oai hùm, nhìn mà ghê tởm." Hồ Tịnh Sênh trợn mắt khinh bỉ nói.
Hồ Ngẫu Hoa đứng sau cánh cửa dừng lại ba giây.
Ngoài cửa ồn ào náo loạn, cô cũng chẳng thèm để ý.
Kiếp trước nghe nhiều rồi, sớm đã c·h·ế·t lặng.
Thu xếp xong tâm trạng, cô tay chân lanh lẹ bắt đầu đun nước, mang lên lầu hai, trong thùng gỗ đã thả sẵn rất nhiều gói t·h·u·ố·c bắc, nước nóng xông lên, mùi t·h·u·ố·c bắc hăng hắc xộc thẳng vào mũi.
Trong lúc dọn dẹp, cô thấy Lục Việt Đường không biết từ lúc nào đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo ba lỗ trắng và quần đùi, lập tức gương mặt hơi ửng hồng.
Những hình ảnh kia lại lần nữa hiện lên trong đầu, ngón tay cô không ngăn được run rẩy.
"Em ra ngoài trước đi." Giọng Lục Việt Đường khàn khàn nói.
Đáng lẽ phải ngâm t·h·u·ố·c từ sớm rồi.
Hắn ráng c·h·ố·n·g cự đến giờ, đã gần như đến giới hạn.
"Vâng."
Hồ Ngẫu Hoa cụp mắt, x·á·ch t·h·e·o t·h·ùng gỗ vội vàng rời khỏi phòng.
Cô cũng không biết Lục Việt Đường muốn ngâm bao lâu, nhưng hình như cơm tối vẫn chưa ăn, bụng t·r·ố·ng mà ngâm trong bồn tắm rất dễ bị tụt huyết áp, liền đi xuống phòng bếp chiên hai quả trứng ốp la, rồi bắc nồi đun nước nấu hai bát mì trứng gà.
Nấu xong mì, cô bưng bát đũa lên lầu, đang chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy trong phòng truyền ra từng đợt tiếng hít thở dồn dập, tiếp đó lại là tiếng bàn đổ nhào.
Hồ Ngẫu Hoa nhớ rất rõ, lần trước Lục Việt Đường ngâm t·h·u·ố·c, cũng không có động tĩnh gì, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao.
Cô vội gõ cửa: "Lục thủ trưởng, anh không sao chứ, có cần em đưa anh đến bệnh viện không?"
Trong phòng không có tiếng đáp lời.
Cô đẩy cửa.
Cửa bị khóa trái.
Ngay lúc cô không biết làm sao thì dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng la của Thẩm Phù Bạch đói như chó sói: "Lục ca, Lục ca, đói bụng quá, có gì ăn không ——"
Dương Kiều Kiều xông vào phòng, đi khắp mọi ngóc ngách, ngay cả màn cửa cũng không tha.
Thấy cảnh này, Hồ Ngẫu Hoa dở khóc dở cười.
"Ngươi có cái vẻ mặt gì đó, đừng tưởng rằng có gương mặt xinh đẹp, là có thể ngồi ngang hàng với muội muội ta, ta cảnh cáo ngươi, lát nữa Lục thủ trưởng đi ra, đừng trách hắn tại chỗ làm khó dễ ngươi." Dương Duy hung hăng nói.
Chỉ là một con nha đầu sa cơ thất thế ti tiện.
Nếu không có mấy phần tướng mạo, cho không hắn cũng không cần.
Nàng còn dám được đằng chân lân đằng đầu.
"Tỷ, tỷ đừng làm loạn, cùng anh rể về nhà đi, bêu xấu thanh danh, sau này tỷ còn làm người thế nào?" Hồ Tịnh Sênh ra vẻ tốt bụng.
Vương Xuân Lan bật cười một tiếng.
"Loại hàng hóa như ngươi, ta còn lạ gì, toàn nghĩ đến những chuyện đâu đâu, ngươi đừng tưởng rằng ngủ với người ta thì người ta sẽ cưới ngươi vào cửa, nhà quyền thế chú trọng môn đăng hộ đối, tao là tạo nghiệp gì mà lại nuôi ra cái tính mơ tưởng hảo huyền như mày?"
Vừa nói, bà ta vừa hèn mọn xin lỗi Dương Duy.
"Con rể, con là con rể mà mẹ biết, nếu con vẫn còn muốn con nhỏ này, mẹ ngược lại cho con thêm một trăm, cũng không làm hôn lễ, trực tiếp mang người đi, nó mà dám cãi lời, thì trói tay chân nó lại, đánh đến khi nào nó chịu thua thì thôi, đánh chết mẹ cũng không truy cứu trách nhiệm." Vương Xuân Lan vỗ ngực đảm bảo chắc nịch.
Dương Duy giả ý nịnh nọt, cam đoan sẽ đối xử tốt với Hồ Ngẫu Hoa, vài câu nói khiến hai người họ chẳng khác nào mẹ con ruột thịt.
Hồ Ngẫu Hoa nhìn cảnh này chỉ cảm thấy châm chọc.
Lúc nhỏ, Vương Xuân Lan thường xuyên phát bệnh tâm thần, véo tai cô, vừa đánh vừa chửi: "Mày cút, cút ngay cho khuất mắt tao, chính mày cướp đi mạng con trai tao, đồ đê tiện, đền mạng cho con tao ——"
Lúc mang thai cô, bà ta thích ăn chua, gặp ai cũng nói là mang thai con trai.
Ai ngờ lại sinh ra một con nhỏ.
Từ khi con nhỏ ra đời, Vương Xuân Lan đã hận cay đắng cô.
"Việt Đường ——"
Trong phòng truyền đến tiếng hô kinh hỉ của Dương Kiều Kiều.
Đám người nhao nhao quay đầu, chỉ thấy trên hành lang đứng một thân hình khôi ngô, người đàn ông anh tuấn trong bộ quân trang, hai tay đút túi quần, mặt mày băng sương, lạnh lùng quét những người ở đây.
"Việt Đường, em là Dương Kiều Kiều đây này, anh mau đuổi người phụ nữ này đi đi, em có thể tự mình chăm sóc anh, đến lúc đó sẽ cùng nhau về kinh, em... em cái gì cũng nguyện ý."
Dương Kiều Kiều xấu hổ xen lẫn e sợ ném mị nhãn về phía Lục Việt Đường, trong lúc nói chuyện, soạt soạt soạt đi đến bên người Lục Việt Đường, đang định đưa tay kéo lấy cánh tay hắn.
Vụt.
Một đường ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao đánh vào mu bàn tay nàng.
Dương Kiều Kiều cảm thấy một luồng hàn ý mãnh liệt, bàn tay đang đưa ra khựng lại giữa không trung, có chút không biết làm sao.
Đừng nói là gì, Lục Việt Đường mặt lạnh không mở miệng đã thấy rất đáng sợ rồi.
"Em rể, anh làm gì thế, lại còn mời cả tiểu a di về đây làm gì, Kiều Kiều đâu phải không biết làm, sau này giặt quần áo nấu cơm mấy chuyện vặt vãnh này, cứ giao hết cho cô ta làm, đó cũng là bổn phận, không cần lãng phí tiền."
Dương Duy sau khi vào nhà, đánh giá bố cục xung quanh phòng, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam.
Phòng này rất rộng rãi, lại còn là biệt viện đơn lập.
Đợi đến khi Lục Việt Đường không được nữa, hắn sẽ bảo em rể nhường lại cho hắn...
"Cút ra ngoài."
Lục Việt Đường chậm rãi mở miệng.
Khẩu khí lạnh băng đến cực điểm, sắc mặt sa sầm lại đáng sợ.
Anh em nhà Dương gia đồng loạt ngây ra như phỗng.
Nhất là Dương Kiều Kiều đứng gần nhất, bỗng cảm thấy một chậu nước lạnh dội lên đỉnh đầu, sự hưng phấn cùng kích động ban nãy từ từ hạ nhiệt, thay vào đó là sự khó xử cùng giận dữ vì xấu hổ.
Nàng lùi lại một bước, run rẩy hỏi: "Anh, anh bảo bọn họ cút, đúng không?"
Dương Kiều Kiều giơ tay chỉ Vương Xuân Lan và hai mẹ con bà ta.
"Chúng ta đi, đi ngay đây ——"
Vương Xuân Lan sợ Dương Duy làm hỏng chuyện tốt, làm mất đi chỗ dựa lớn là Lục Việt Đường, kéo theo Hồ Tịnh Sênh mắt còn đang phát hoa, rồi lại đưa tay túm lấy Hồ Ngẫu Hoa.
Ai ngờ, Hồ Ngẫu Hoa thản nhiên bất động.
"Tỷ, đi thôi, tỷ không thấy thủ trưởng đều đuổi người rồi sao?" Hồ Tịnh Sênh thúc giục.
Hồ Ngẫu Hoa không những không đi ra ngoài, mà còn bước từng bước vào trong phòng, hướng về phía anh em nhà Dương gia nghiêm nghị nói: "Mời đi cho, thủ trưởng muốn nghỉ ngơi."
"Mày ——" Dương Duy.
Hắn giận dữ vì xấu hổ, giơ tay định đánh người.
"Dương Duy, mang theo em gái ngươi, cút khỏi nhà ta, đừng để ta phải nhắc lại lần thứ hai!" Lục Việt Đường nói xong, ánh mắt thản nhiên quét về phía Hồ Ngẫu Hoa.
"Em đi đun nước, rồi mang lên lầu hai, nếu bọn họ còn gây sự, thì em cứ gọi điện báo cảnh s·át."
Hắn giao phó xong liền lên lầu.
Dương Kiều Kiều kinh ngạc tột độ, thế nào cũng không ngờ Lục Việt Đường lại trước mặt con hồ ly tinh, không chút nể nang mà tát thẳng vào mặt đối tượng chính quy như cô, giận dữ xấu hổ khiến cô xấu hổ vô cùng.
"Lục Việt Đường, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu, ô ô ô ——" nàng buông lời cay độc, che mặt khóc chạy.
"Kiều Kiều ——"
Dương Duy cũng tức giận đến phát run.
Hắn oán hận trừng mắt kẻ gây chuyện là Hồ Ngẫu Hoa, ác thanh ác khí nói: "Mày chờ đó, tao sẽ cho mày biết cái giá của việc đắc tội tao."
Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại đuổi theo Dương Kiều Kiều.
Cảnh này khiến mẹ con Vương Xuân Lan hoàn toàn mộng bức.
Chẳng phải.
Các bà đến để mang Hồ Ngẫu Hoa đi, sao ngược lại chiêu phải thủ trưởng không chào đón vậy?
Hồ Ngẫu Hoa thản nhiên bước tới, ánh mắt băng lãnh lại vô tình: "Mẹ, tính tình Lục thủ trưởng không tốt lắm, tốt nhất các người đừng chọc giận anh ấy, nếu không vào đồn cảnh s·át chắc chắn không phải là con chịu đâu."
Rầm.
Cửa chính đóng sầm lại.
Vương Xuân Lan từ đầu lạnh đến chân, hai mắt trợn ngược, mãi một lúc lâu mới phản ứng lại: "Vừa nãy là con nha đầu tiện tì đuổi chúng ta đi hả? Nó có phải điên rồi không?"
"Hừ, chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi để hầu hạ người ta thôi, đắc ý cái gì, nó mà rời khỏi cái viện này, thì chẳng là cái thá gì, ỷ vào địa vị của thủ trưởng, cáo mượn oai hùm, nhìn mà ghê tởm." Hồ Tịnh Sênh trợn mắt khinh bỉ nói.
Hồ Ngẫu Hoa đứng sau cánh cửa dừng lại ba giây.
Ngoài cửa ồn ào náo loạn, cô cũng chẳng thèm để ý.
Kiếp trước nghe nhiều rồi, sớm đã c·h·ế·t lặng.
Thu xếp xong tâm trạng, cô tay chân lanh lẹ bắt đầu đun nước, mang lên lầu hai, trong thùng gỗ đã thả sẵn rất nhiều gói t·h·u·ố·c bắc, nước nóng xông lên, mùi t·h·u·ố·c bắc hăng hắc xộc thẳng vào mũi.
Trong lúc dọn dẹp, cô thấy Lục Việt Đường không biết từ lúc nào đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc áo ba lỗ trắng và quần đùi, lập tức gương mặt hơi ửng hồng.
Những hình ảnh kia lại lần nữa hiện lên trong đầu, ngón tay cô không ngăn được run rẩy.
"Em ra ngoài trước đi." Giọng Lục Việt Đường khàn khàn nói.
Đáng lẽ phải ngâm t·h·u·ố·c từ sớm rồi.
Hắn ráng c·h·ố·n·g cự đến giờ, đã gần như đến giới hạn.
"Vâng."
Hồ Ngẫu Hoa cụp mắt, x·á·ch t·h·e·o t·h·ùng gỗ vội vàng rời khỏi phòng.
Cô cũng không biết Lục Việt Đường muốn ngâm bao lâu, nhưng hình như cơm tối vẫn chưa ăn, bụng t·r·ố·ng mà ngâm trong bồn tắm rất dễ bị tụt huyết áp, liền đi xuống phòng bếp chiên hai quả trứng ốp la, rồi bắc nồi đun nước nấu hai bát mì trứng gà.
Nấu xong mì, cô bưng bát đũa lên lầu, đang chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy trong phòng truyền ra từng đợt tiếng hít thở dồn dập, tiếp đó lại là tiếng bàn đổ nhào.
Hồ Ngẫu Hoa nhớ rất rõ, lần trước Lục Việt Đường ngâm t·h·u·ố·c, cũng không có động tĩnh gì, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao.
Cô vội gõ cửa: "Lục thủ trưởng, anh không sao chứ, có cần em đưa anh đến bệnh viện không?"
Trong phòng không có tiếng đáp lời.
Cô đẩy cửa.
Cửa bị khóa trái.
Ngay lúc cô không biết làm sao thì dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó là tiếng la của Thẩm Phù Bạch đói như chó sói: "Lục ca, Lục ca, đói bụng quá, có gì ăn không ——"
Bạn cần đăng nhập để bình luận