Quỷ Dị Thiên Địa

Chương 841: Bệnh viện danh sách

Chương 841: Danh sách bệnh viện
"Chờ một chút! Đầu óc của ta dường như không còn được như trước kia, ta thèm thịt tươi, ta muốn ăn thịt người sống... Như vậy không thích hợp, còn có những y tá kia, tại sao mắt của các nàng đều không còn? Đầu óc của ta dường như càng ngày càng không hoạt động tốt, tê... Chẳng lẽ ta và các y tá đều đã c·hết rồi? Không thể nào! Hẳn là sẽ không, sẽ không!"
"Ta vẫn còn nhớ mẹ ta và con của ta... Bọn họ không thích đối phương, thậm chí căm hận lẫn nhau, nhưng điều đó không quan trọng... Ta yêu các nàng! Hì hì... Bọn họ tên là gì ấy nhỉ? Ta vậy mà lại không nhớ rõ... Không nhớ rõ, đáng ghét! Ta cảm giác ta còn sắp quên mất cả cách viết chữ, hô hô...! Thôi vậy, ta có khả năng đã c·hết thật rồi! Ta hơi đói, ta muốn đi ăn thịt bệnh nhân... Nhưng cửa phòng bệnh lại không mở ra được, bệnh nhân có quyền quản lý phòng bệnh của mình, ta không thể tự tiện mở ra! Đáng ghét... Đáng ghét. Càng ngày càng đói bụng. A? Đúng rồi, ta có thể bảo y tá lừa bọn họ ra ngoài mà! Ahihi, ta thông minh quá!"
"Ta thế mà lại bắt đầu muốn ăn thịt mẹ và con của ta... Rất muốn... Ta... Viết chữ như thế nào ấy nhỉ... Đồ hỗn đản...!"
...
Nhật ký kết thúc tại đây, phần sau đều là những lời lẽ lộn xộn, dường như nàng thật sự đã quên mất cách viết chữ.
Nhưng theo bức ảnh được bày trên bàn thờ, nàng vẫn đang thờ cúng hai người thân này.
"Con lệ quỷ biến thái này bắt đầu muốn trảm thân, đáng tiếc mẹ nàng và con nàng cũng đã trở thành lệ quỷ, hơn nữa còn bị Lý Trạch Thánh đưa đến đại lục Đông Viêm xa xôi." Từ Tỉnh âm thầm lắc đầu, căn cứ theo ghi chép trong nhật ký, dường như tất cả mọi thứ ở nơi này đều bị chi phối bởi một loại quy tắc chấp niệm.
Đã như vậy, muốn rời khỏi bệnh viện chỉ cần mặc đồng phục y tá thì sẽ không có vấn đề gì.
"Chúng ta đi!" Từ Tỉnh ra lệnh, bọn hắn tìm thấy mấy bộ đồng phục y tá trưởng trong phòng của Nari, tuy rằng có hơi rộng, nhưng chỉ cần mặc vào người là có thể rời khỏi nơi này thì không thành vấn đề.
Bọn hắn cẩn thận chờ đợi các y tá rời đi theo từng tầng, sau đó mới cất bước đi tới cửa ra vào ở tầng một, bên ngoài là một con đường lớn dẫn tới khu rừng.
"Salio, ngươi đi ra ngoài trước." Từ Tỉnh hạ lệnh, giờ phút này mặc dù đã mặc đồng phục y tá, nhưng mọi người vẫn không yên tâm.
Lúc này tự nhiên không ai nguyện ý là người đầu tiên bước ra, mà chuyện này chỉ có thể dựa vào mệnh lệnh của Từ Tỉnh, nếu không cũng chỉ có thể lãng phí tinh thần sứ sử dụng bạo lực.
Đối mặt với mệnh lệnh của Từ Tỉnh, Salio tuy trong lòng không tình nguyện nhưng vẫn phải tuân theo chấp hành, nàng mặc đồng phục y tá trưởng cất bước đi ra ngoài.
"Ai?" Đứng ở trên mặt đất bên ngoài, quả nhiên như những gì nhật ký thuật lại, thân thể Salio không hề tan chảy!
"Hì hì, tốt quá rồi!" Trần Phu hưng phấn xoa tay, đối với bọn họ mà nói đây là một sự bảo đảm vô cùng trọng yếu, Salio đứng ở bên ngoài bình an vô sự cũng rất vui vẻ, tư chất của chúng nó đã đạt tới đỉnh điểm, tới đây với mục đích duy nhất chính là tìm kiếm cơ hội đột phá Quỷ Vương, nếu có thể rời khỏi nhà bệnh viện này thì sẽ có cơ hội đi tìm kiếm Âm Sơn.
Mà hi vọng đột phá của mọi người đều được ký thác vào trong Âm Sơn!
Thấy Salio không có việc gì, Mã Lệ Quân ở bên cạnh cũng hưng phấn xông ra ngoài, bọn hắn không thể chờ đợi thêm nữa mà muốn nhanh chóng tới nơi cần đến.
Nhưng ngay khi hai người vừa mới nhảy nhót được một lát, đột nhiên, từng trận khói đen bốc lên từ lòng bàn chân của các nàng! Âm thanh xuy xuy kỳ quái vang lên phảng phất như tiếng cắt qua chảo dầu nóng! Theo sát đó, thân thể của hai con lệ quỷ nháy mắt bắt đầu tan rã.
"A! Không được!" Trần Phu kinh ngạc nhìn chằm chằm cảnh tượng này, theo nhật ký và những gì đã thấy trước đó, y tá trưởng và y tá đều có thể ra khỏi tòa nhà chính của bệnh viện, hơn nữa cũng là vì mặc đồng phục y tá hoặc y tá trưởng, nhưng bọn hắn mặc vào rồi lại không có tác dụng!
"Có tác dụng." Từ Tỉnh thản nhiên nói, hắn nhìn một chút khu rừng và sông núi ở phía xa rồi quay đầu lại nhìn phía sau bệnh viện: "Bọn họ đã đứng ở bên ngoài bệnh viện trọn vẹn mấy chục giây, điều này khác với hai người ban đầu lập tức tan rã."
"Vậy thì có khác gì nhau?" Trần Phu há miệng, đối với việc sớm mấy chục giây hay muộn mấy chục giây rồi cũng c·hết, thì có thể có khác biệt lớn đến thế nào chứ?
"Ha ha." Từ Tỉnh liếc nhìn hắn, âm thầm lắc đầu, con lệ quỷ này mặc dù có linh trí rất cao, nhưng lại bị oán khí bao trùm nên năng lực suy nghĩ tỉ mỉ lại có khiếm khuyết.
"Ngươi không nghĩ xem tại sao lại như vậy sao?"
"Ách?" Nghe thấy câu hỏi này, Trần Phu sững sờ, đúng vậy, tại sao lại tạo ra sự khác biệt này?
"Điều này nói rõ đồng phục y tá vẫn có tác dụng, nhưng như vậy vẫn chưa đủ!" Từ Tỉnh trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình, hắn cho rằng việc đơn thuần dựa vào ngụy trang bằng đồng phục y tá để rời khỏi bệnh viện là chưa đủ.
"Mà trên thực tế, bộ đồng phục này có thể căn bản không phải là để cho mọi người rời khỏi bệnh viện! Kỳ thật, vừa rồi ta đã tìm thấy phòng làm việc của viện trưởng." Từ Tỉnh chỉ vào một chỗ ngoặt ở tầng một, rõ ràng nơi đó có một căn hộ, mà trong phòng thì bày đầy các loại sách vở.
"Ở trong đó không tìm thấy bất kỳ manh mối hữu dụng nào, chỉ có một vật phẩm đã thu hút ta." Nói xong, Từ Tỉnh lấy ra một phần danh sách, trên danh sách viết rất nhiều tên người cùng với những dòng ghi chú ngắn gọn.
"Danh sách bệnh viện Essenville."
"Bác sĩ Friedmann, đã c·hết, nơi quàn xác —— nhà xác. (Tên này là chủ nhiệm khoa ngoại, thích thu tiền boa của bệnh nhân, nhưng ta biết, số tiền boa đó còn đắt gấp đôi so với tiền phẫu thuật!)"
"Yamamoto Ikeda, một bác sĩ phẫu thuật và bác sĩ gây mê người Nhật Bản, đã c·hết, nơi quàn xác —— nhà xác (Gã này vóc dáng thấp bé, khiến ta không phân biệt được hắn với những người Hạ Viêm khác, ngoài mặt một bộ sau lưng một bộ, nhưng hắn lại rất nhát gan, còn thích trộm đồ lót của các y tá... Thật khiến ta buồn nôn! Không giống như ta, thích thì trực tiếp gọi tới! Không nghe lời thì cứ mạnh tay, như vậy mới có khí chất nam nhân!)"
"Mã Lực Cao, một người Hạ Viêm chính tông, chủ nhiệm khoa hô hấp, đã c·hết, nơi quàn xác —— nhà xác (Tên này khiến ta nhìn không thấu, thích đọc sách, vô cùng tinh ranh, nói chuyện luôn nói một nửa, còn một nửa thì lại bắt người khác phải tự đoán, ta ghét loại tính cách này! Vô cùng ghét! Hơn nữa, ta biết chính hắn là kẻ đã tố cáo Friedmann nhận hối lộ lần trước.)"
...
"Nari, một nữ mập mạp xấu xí tham lam, y tá trưởng, đã c·hết, nơi quàn xác —— nhà xác (Nàng ta là một kẻ biến thái tham lam đến mức tột độ! Nam nữ không tha, yêu tiền như mạng, gần như không có bất kỳ ưu điểm nào, thậm chí ta còn không nhìn ra được điểm nào giống người ở nàng ta! Chút nhân tình vị duy nhất còn sót lại ở nàng ta là dành cho mẹ và con gái của mình, đáng tiếc, mẹ nàng ta và con gái đã mất tích từ lâu.)"
Nhận lấy bản danh sách cùng những ghi chú đánh dấu ở phía sau do Từ Tỉnh đưa, nhìn xem từng cái tên cho đến Nari, phía sau thế mà còn có một đoạn ghi chú.
"Thế giới này xong rồi! Lễ tế đáng ghét, chúng ta đều đã c·hết hết, nhà xác cũng đã đầy, y tá t·h·i t·hể vậy mà đều bị Nari ném lên tầng thượng của bệnh viện, đây quả thực là hồ đồ! Các nàng c·hết rất thống khổ, đó đều là những đứa con gái đáng yêu của ta, ta thích các nàng, ta thương các nàng! Chỉ có các nàng mới có thể khiến ta cảm nhận được mình là một người đàn ông!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận