Nương Tử Nhà Ta Là Kiếm Thần

Chương 88: Không ngừng không nghỉ, toàn lực phụ giúp !

Tiếp đó, hắn lại nhìn sang bên cạnh, hướng về phía đám y sư oán trách:
"Đã chữa trị cho nhiều người như vậy rồi, tại sao động tác trên tay vẫn còn chậm chạp như thế? Nhanh lên cho ta!"
"Tần y sư, đây đã là tốc độ nhanh nhất của chúng tôi rồi, dù sao chúng tôi cũng không thể giống như ngài, khi gắp ra cổ trùng, ngay cả do dự cũng không hề do dự."
Đám y sư lau lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt ấm ức.
Tần Phong sở hữu một đôi song đồng quỷ dị, có thể nhìn xuyên qua lồng ngực, nhìn thấy bên trong cơ thể người, thế nhưng những y sư này lại không có, cho nên mỗi lần lấy ra cổ trùng, bọn họ đều phải thông qua vết thương trên lồng ngực, cẩn thận quan sát thật lâu, mới dám ra tay.
Cứ như vậy, tốc độ tự nhiên sẽ bị giảm đi rất nhiều.
Tần Phong tự nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này, nhưng hắn vẫn phải thúc giục!
Bởi vì hắn vạn vạn không ngờ tới, sau khi dạy cho những y sư này cách chữa trị bệnh tình của Thực Tâm Cổ, mỗi khi bọn họ chữa khỏi cho bệnh nhân, bản thân hắn lại có thể thu được thêm văn khí!
Tuy rằng mỗi lần thu được văn khí không nhiều, tương đương với lượng ghi nhớ một quyển sách, nhưng phải biết rằng, văn khí này không cần hắn về sau phải trả giá thêm điều gì, quả thực chẳng khác nào nhặt được.
Hơn nữa, trong Tề Nguyên thành, bệnh nhân nhiễm Thực Tâm Cổ nhiều như vậy, nếu như toàn bộ đều được chữa khỏi, văn khí thu được ít nhất cũng có thể lấp đầy bậc thang thứ năm và thứ sáu trong thần hải!
Lần này quả thực là kiếm lợi nhuận kếch xù!
"Đừng có kiếm cớ với ta, động tác trên tay đều nhanh lên cho ta! Tiếp theo, vì bá tánh trong thành, chúng ta nhất định phải không ngừng không nghỉ, toàn lực phụ giúp, tranh thủ sớm ngày để cho những bệnh nhân này thoát khỏi bể khổ!"
Lời nói đầy chính nghĩa của Tần Phong khiến bá tánh đồng loạt khen ngợi, ngay cả Lý Minh Hiên vị tổng đốc này sau khi nghe được, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt tán thưởng.
Mọi người đều nhanh lên cho ta, làm chậm trễ việc ta thu được văn khí, ta sẽ cho các ngươi biết tay... Tần Phong thầm bổ sung trong lòng.
"Lý tổng đốc, hạ quan đi gọi Tần y sư tới?"
Một vị quan viên thấp giọng hỏi.
Lý Minh Hiên phẩy tay, sau đó xoay người rời đi.
"Truyền lệnh của ta, chỉ cần là thứ mà y sư bên này cần, nhất thiết đáp ứng, nếu có kẻ nào dám nhân cơ hội này, gây rối loạn trong thành, trảm để thị chúng!"
"Hạ quan minh bạch."
Mọi người đồng thanh đáp lại.
Do có sự giúp đỡ của bá tánh trong thành, cộng thêm mệnh lệnh bí mật của Lý tổng đốc, việc chữa trị bệnh nhân có thể nói là vô cùng thuận lợi.
Thế nhưng cho dù như vậy, trước số lượng bệnh nhân khổng lồ như thế, muốn chữa khỏi toàn bộ cho bọn họ, thời gian cần thiết chắc chắn cũng không ngắn.
Đám y sư bận rộn từ sáng đến tối, không một khắc dừng nghỉ.
Bá tánh thấy vậy, oán niệm đối với y sư trong thành cũng giảm đi, bọn họ cũng không rời đi, mà ở lại, tiếp tục vận chuyển khối băng, sắc thuốc, làm chút việc tiếp lực.
Mọi người thắp sáng đèn lồng, nhìn từ xa, con phố này trong đêm tối, giống như biển cả ánh sáng.
Lại có bá tánh làm chút thức ăn, bưng tới cho đám y sư.
"Các vị y sư cũng vất vả rồi, không ngại ăn chút gì, rồi tiếp tục chữa trị cho bệnh nhân."
"Cũng được."
Đám y sư thở phào nhẹ nhõm, đi sang một bên, nhận lấy thức ăn mà bá tánh đã chuẩn bị kỹ lưỡng, bắt đầu ăn chậm nhai kỹ.
Ngoại trừ một người.
"Tần y sư, ngài không ăn chút gì sao?"
Một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp bưng bát đũa tiến lên nhẹ giọng hỏi, nàng len lén đánh giá chàng trai tuấn tú trước mặt, nhưng lại sợ bị đối phương phát hiện, xấu hổ rời ánh mắt đi.
Tần Phong nghe vậy ngẩng đầu nhìn một cái, lại nhìn về phía đám y sư cách đó không xa, thầm mắng một tiếng.
Ta cứ thấy lạ là tốc độ tích lũy văn khí sao lại chậm đi, thì ra là đám người này đang lười biếng!
"Trong thành còn nhiều bá tánh chưa được chữa trị, ta ăn không nổi!"
Tần Phong cố ý nói lớn, mọi người xung quanh nghe rõ ràng không sót một chữ.
Vẻ mặt kính nể trong mắt bá tánh càng sâu sắc, những y sư đang bưng bát đũa kia động tác trên tay bỗng chốc cứng đờ, sau đó tốc độ ăn cơm nhanh hơn rất nhiều.
Những cô gái trẻ xung quanh đang giúp đỡ, nghe được câu này, nhìn về phía Tần Phong, vừa kính nể, vừa đỏ mặt, nhịp tim cũng nhanh hơn trong nháy mắt.
Tần công tử không chỉ dung mạo tuấn tú, y đức cũng khiến người ta kính nể như vậy, nếu như có thể cùng hắn sống hết quãng đời còn lại, chắc hẳn là cực tốt...
Tần Phong thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía cô gái trước mặt áy náy nói:
"Cô nương thứ lỗi, hiện tại ta không có khẩu vị, cô bưng cơm canh đi thôi."
Ai ngờ, cô gái nghe được câu này, không những không rời đi, ngược lại còn lấy hết can đảm nói:
"Tiểu nữ sẽ ở lại đây, nếu Tần công tử đói bụng, cũng tiện cho ngài có thể ăn ngay."
"Cái này..."
Tần Phong vẻ mặt khó xử.
Cô gái thấy vậy, cố ý ra vẻ ủy khuất nói:
"Tần công tử, chẳng lẽ là tiểu nữ ở lại đây, cản trở ngài? Nếu thật sự là như vậy, tiểu nữ rời đi là được."
Ơ, sao ta lại cảm thấy cô gái này giả dối thế nhỉ... Tần Phong giật giật khóe miệng, đối phương đã nói như vậy rồi, hắn tự nhiên không tiện mở miệng đuổi nàng đi.
"Không có, cô nương cứ tự nhiên."
Cô gái nghe vậy, tự nhiên ngồi đó.
Con hồ ly tinh này... Những cô gái xung quanh thấy vậy, nhìn về phía nàng ta với ánh mắt bất mãn.
"Tần công tử, đây là thịt bò ta tự tay ướp, lát nữa nếu ngài đói bụng, không ngại ăn một chút, ta sẽ ở lại đây."
"Tần công tử, sư tử đầu này là bí phương đặc chế của tửu lâu nhà ta, trong cả Tề Nguyên thành cũng có chút danh tiếng, ta sẽ ở bên cạnh ngài, nếu ngài muốn ăn, nói với ta một tiếng là được."
"Tần công tử..."
Cô gái xung quanh tụ tập ngày càng đông, mặc dù Tần Phong liên tục từ chối, những cô gái này vẫn không chịu rời đi.
Ngay lúc này, Thương Phi Lan bưng một bát cơm canh đưa đến trước mặt Tần Phong, lạnh giọng nói:
"Ăn hết những thứ này đi."
Sao cô gái này lại chen ngang chứ... Đám cô gái có đồng địch, nhìn về phía Thương Phi Lan, có người muốn lên tiếng, lại phát hiện lời nói đến bên miệng, lại không thể nói ra.
Có cô gái muốn tiến lên lý luận, lại bị ánh mắt của Thương Phi Lan dọa cho đứng im tại chỗ.
Tần Phong nghiêng đầu:
"Thương cô nương, ta còn chưa..."
"Lời tương tự, ta không muốn nói hai lần."
Lời nói nhàn nhạt thốt ra, xen lẫn ý tứ không cho phép từ chối.
Tần Phong sắc mặt cứng đờ, không hiểu sao, chỉ có thể nhận lấy cơm canh, tự mình ăn.
Thương Phi Lan thấy vậy, xoay người, đối với đám cô gái nói:
"Hắn đã ăn rồi, các ngươi có thể rời đi."
Đám cô gái muốn nói lại thôi, nhưng trước khí thế cường đại của Thương Phi Lan, bọn họ vẫn phải chịu thua, giống như chó nhà có tang, vội vã chạy trốn.
Tần Phong sốt ruột tích lũy văn khí, ba chân bốn cẳng ăn xong cơm canh.
Thương Phi Lan nhận lấy bát không, không nói gì thêm, liền tự mình đứng sang một bên, chắn tầm mắt của nhiều cô gái.
Tần Phong cũng không để ý, hướng về phía đám y sư cách đó không xa quát:
"Các ngươi còn muốn ăn bao lâu nữa? Bá tánh trong thành, còn đang chờ các ngươi cứu chữa! Có thể tập trung một chút không?!"
Đám y sư vội vàng nuốt xuống thức ăn trong miệng, vẻ mặt khổ sở nhanh chóng trở về vị trí làm việc.
Mà đêm nay, cũng chú định là một đêm không ngủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận