Nói Ta Là Nhân Vật Phản Diện, Nói Xấu Vậy Mà Thành Sự Thật!

Chương 21: Đế đô chấn động, tốt hiếu thuận nữ nhi

**Chương 21: Đế đô chấn động, đứa con gái hiếu thảo**
Nhìn theo hướng Tần Lạc rời đi, Tần Phong ánh mắt lóe lên hàn quang, một lát sau, hắn cười.
"Ha ha ha, không ngờ tới, không ngờ tới, Cửu đệ của ta, vậy mà còn phách lối hơn cả ta!"
"Có ý tứ, rất có ý tứ nha!"
"Trên người hắn có bí mật, đi moi hết bí mật của hắn cho ta, ta muốn biết tất cả mọi thứ về hắn!"
Một kẻ phàm thể tầm thường, làm sao lại có thực lực cường đại như vậy, hắn cảm thấy khó tin.
Vậy thì chứng tỏ, trên người Tần Lạc nhất định có bí mật khác.
"Các ngươi đi, đi hết đi!"
"Tần Phong ta là người hết lòng tuân thủ cam kết, Miểu Vân, nhớ kỹ một điều, ta muốn ngươi phải quỳ dưới váy ta!"
Tần Phong quả thực có hạ độc, nhưng độc này không hại người, chỉ là có chút ảnh hưởng đến thần chí, hơn nữa còn cần hai loại độc kết hợp với nhau.
Trên người nữ tử này có một loại độc khác.
"Tuân mệnh." Miểu Vân cúi đầu đáp.
Là hoàng tử Tần Lạc, trong thành tự nhiên có phủ đệ, đây là phủ Tông nhân phân phối, hắn vừa rời đi, quan viên phủ Tông nhân cũng nhanh chóng theo sau, dẫn Tần Lạc đến phủ đệ của hắn.
Vừa vào phủ, Tần Lạc đã cảm thấy có cảm giác, hắn hình như có chút nhớ nhung nữ nhân.
"Quả nhiên, không khác gì ngươi dự liệu." Tần Lạc nói với Hi Hoàng.
"Đưa Nhân Hoàng cờ đến, ta giúp ngươi." Hi Hoàng nói.
"Được!"
Hắn căn dặn quản gia tạm thời trong sân: "Ta muốn tu luyện, bất kỳ ai cũng không được quấy nhiễu."
"Vâng, điện hạ!" Quản gia cúi đầu đáp ứng.
Sau khi vào phòng, Tần Lạc vào Nhân Hoàng cờ trước.
Trước mắt Hi Hoàng phong tình vạn chủng, trên người còn mang theo một cỗ vận vị mê người.
Nếu không phải linh hồn thể, nói không chừng, Tần Lạc không kiềm chế được mình.
Sưu! Hắn thu hồi hai thánh khí, Hi Hoàng oán trách liếc Tần Lạc, "Ta phát hiện, kiếp trước ta chính là thiếu ngươi."
Phàn nàn thì phàn nàn, nhưng Hi Hoàng vẫn chăm chỉ thực hiện chức trách, giúp Tần Lạc thanh trừ độc tố.
"Ca ca của ngươi, tặng cho ngươi nữ nhân cũng đến." Hi Hoàng nhàn nhạt nói.
Khóe miệng Tần Lạc hơi cong lên, "Chúng ta đánh cược không?"
"Ta đoán, chỗ đó có độc!"
Hi Hoàng sửng sốt, sau đó chú ý đến ánh mắt Tần Lạc rơi trên một vị trí của nàng, trong nháy mắt hiểu rõ.
"Hừ, đồ háo sắc!"
"Không cược!"
"Không cược thì thôi."
Xoát! Tần Lạc xuất hiện lại ở bên ngoài, Hi Hoàng trong Nhân Hoàng cờ tự lẩm bẩm: "Có lẽ thật sự có độc."
Kẹt kẹt...
Cửa phòng bị người đẩy ra, Miểu Vân mang theo mấy nữ nhân đi đến.
"Nô gia bái kiến Cửu hoàng tử điện hạ!"
Vừa thi lễ với Tần Lạc, các nàng vừa ném mị nhãn về phía hắn.
Nhưng một giây sau, nàng liền ngây người, bởi vì nàng phát hiện trong ánh mắt Tần Lạc rất tỉnh táo.
"Chậc chậc, Bát ca của ta vẫn là thật hết lòng tuân thủ hứa hẹn, nói toàn bộ tặng cho ta, liền toàn bộ tặng cho ta." Trong giọng Tần Lạc mang theo vẻ trào phúng.
"Bất quá, ta vừa mới có phải nói qua, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy ta không?" Ánh mắt Tần Lạc rơi vào quản gia, làm hắn giật mình, lập tức quỳ trên mặt đất.
"Điện hạ, là vị cô nương này, bọn hắn cứng rắn muốn vào, nàng nói nàng là thị thiếp Bát hoàng tử điện hạ tặng cho ngài, chuyên môn tới hầu hạ ngài."
"Nhưng, ngươi không nghe ta, đúng không?" Tần Lạc bước tới bên cạnh quản gia, quan sát hắn hỏi.
"Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng, lần sau ta nhất định, nhất định nghe lời điện hạ!"
Quản gia dập đầu như giã tỏi, thân thể run rẩy không ngừng.
"Đừng lần sau, kiếp sau đi." Tần Lạc một kiếm xẹt qua, trong mắt Quản gia kia mang theo vẻ không dám tin, bị cắt cổ.
Làm sai, phải trả giá đắt, không phải sao?
Huống chi, người khác đang tính kế hắn, làm quản gia của hắn, ngay cả chút việc nhỏ cũng không làm được, hắn không xấu chính là ngu xuẩn.
Miểu Vân run lên, không ngờ Tần Lạc nói giết người liền giết người, tựa như ma đầu.
Ánh mắt Tần Lạc di chuyển đến đám nữ nhân này, cười lạnh: "Các ngươi tự tiện xông vào phòng bản hoàng tử, là chuẩn bị mưu hại bản hoàng tử sao?"
Miểu Vân lập tức giải thích, "Không, Cửu hoàng tử điện hạ, chúng ta chưa từng có ý nghĩ này."
"Chúng ta là thị thiếp Bát hoàng tử tặng cho ngài, là muốn phụng dưỡng ngài."
"Thị thiếp? Một đám lẳng lơ nghìn người cưỡi, các ngươi cũng xứng?" Tần Lạc vung tay, cả phòng lâm vào bóng tối.
"Kiệt kiệt kiệt... Tiếp theo nghênh đón tử vong đi!"
Muỗi vằn dù nhỏ cũng là thịt, trong Nhân Hoàng cờ làm sao chỉ có Hi Hoàng.
Trong ánh mắt khiếp sợ của Miểu Vân các nàng, một nữ tử phong hoa tuyệt đại chậm rãi đi ra, khiến các nàng thất thần.
Là nữ nhân, các nàng rất hâm mộ, ghen ghét.
Hi Hoàng chỉ cười lạnh, vung tay, xé nát nhục thể các nàng, tất cả linh hồn bị Nhân hoàng cờ hấp thu.
Sau khi ra ngoài, Tần Lạc cho người khiêng thi thể quản gia ra, đem quy củ của hắn nói cho hạ nhân trong phủ.
Từng người câm như hến, nhìn Tần Lạc ánh mắt mang theo vẻ sợ hãi.
"Phong phủ ba ngày, sau ba ngày, lại mở cửa!"
Tần Lạc dự định tu luyện ba ngày, ba ngày này, để đạn bay một hồi.
"Nghe nói không? Đế quốc mới tới một hoàng tử, là Cửu hoàng tử lưu lạc dân gian mười tám năm."
"Ta không chỉ nghe nói, còn biết Cửu hoàng tử thiên phú tuyệt luân, là Thánh tử Thái Khư Thánh Địa."
"Ngươi tin tức lạc hậu rồi, Thái Khư Thánh Địa đã phát biểu tuyên bố, trục xuất Cửu hoàng tử khỏi thánh địa!"
"Ngọa tào, Thái Khư Thánh Địa điên rồi hay choáng váng? Một hoàng tử chẳng lẽ không xứng với thân phận Thánh tử của bọn hắn sao?"
Cố phủ.
Ba! Cố Ngôn Đình một bàn tay hung hăng đánh vào mặt Cố Thanh Tuyết.
"Ngươi còn muốn mặt mũi không? ! Mặt mũi Cố gia ta sắp bị ngươi làm mất hết!"
Cố Thanh Tuyết không dám tin nhìn Cố Ngôn Đình, nàng không ngờ, phụ thân nàng lại đánh nàng.
Quật cường phản bác: "Phụ thân, ta theo đuổi hạnh phúc của mình, ta chẳng lẽ có lỗi sao?"
Cố Ngôn Đình thất vọng nhìn Cố Thanh Tuyết, "Ngươi trước mặt mọi người cùng một nam nhân ngồi chung xe ngựa, chẳng lẽ không sai sao?"
"Vâng, nữ nhi có lỗi, nhưng Cửu hoàng tử kia, hắn vô duyên vô cớ đập xe ngựa của ta, hắn chẳng lẽ không sai sao?"
Oanh! Lời này lập tức làm Cố Ngôn Đình giận dữ, hắn nổi giận: "Nghịch nữ! Nghịch nữ! Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?"
"Ngươi có biết hành vi của ngươi đại biểu cho cái gì không, hắn dù tại chỗ giết ngươi, đều có lý do!"
Cố Thanh Tuyết dứt khoát đã vỡ không sợ nát, "Phụ thân, ta không muốn gả cho Cửu hoàng tử kia, ta không gả cho hắn!"
"Mà lại, hắn còn uy hiếp nữ nhi, nói là muốn diệt cả nhà ta, hắn là cái thá gì? Một đứa con hoang không biết từ đâu xuất hiện!"
"Còn mưu toan muốn ta làm tiểu thiếp, đây là vũ nhục nữ nhi, càng là vũ nhục phụ thân - Phó viện trưởng Đại Tần thư viện!"
"Ta không gả, nếu phụ thân ép ta, vậy thì giết ta!" Cố Thanh Tuyết nói xong nhắm mắt, bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi.
Cố Ngôn Đình suýt nghẹn chết, thở hổn hển nhìn Cố Thanh Tuyết, một bàn tay nâng lên, nhưng không hạ xuống được.
"Ta sẽ quỳ cầu bệ hạ thu hồi mệnh lệnh!" Cố Ngôn Đình nói xong, cả người như già đi mấy chục tuổi.
Mở to mắt nhìn bóng lưng già nua của Cố Ngôn Đình, Cố Thanh Tuyết mũi cay cay, nhưng nàng tự tin, có phụ thân ra mặt, bệ hạ nhất định đồng ý.
"Phụ thân..." Cố Thanh Tuyết thở nhẹ, Cố Ngôn Đình dừng lại.
Lúc này, hắn cảm thấy nên diễn một màn cha con ôn nhu, nói ra nỗi khổ của hắn.
Nhưng câu nói tiếp theo của Cố Thanh Tuyết, suýt khiến hắn không nhịn được đánh chết nghịch nữ này.
"Phụ thân, nếu bệ hạ không đồng ý, ngài liền quỳ bên ngoài cửa cung không đứng dậy, bệ hạ nhất định sẽ bận tâm ảnh hưởng."
Cố Ngôn Đình lảo đảo, cuối cùng không quay đầu, hắn sợ không nhịn được, muốn đập chết nữ nhi này.
"Con ruột! Con ruột! Con ruột!"
"Ngươi thật hiếu thảo với ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận